Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 43 : Mê Vụ




Chương 42: Mê Vụ

Thời gian như đưa thoi, chớp mắt cái bốn tháng đã qua đi, lúc này Dục Thú Thất hậu sơn cực kỳ náo nhiệt.

Hôm nay không cần phải nói cũng biết là ngày mà Dục Thú Thất chọn ra chấp sự quản lí trong người.

Người nào đứng nhất hôm nay ngoại trừ đường đường chính chính ngồi lên Chấp sự chức mà còn được Dương lão sư ban thưởng một món bảo vật.

Cho nên ba người Vương Lục, Hạnh Tử, Ngũ An rất chi là coi trọng bữa tiệc luận công ba thưởng hôm nay.

“Vương sư đệ, đại sư huynh vì cái gì lúc này còn chưa có tới?”

Hạnh tử nhìn sang Vương Lục đang đứng bên cạnh, mở miệng hỏi.

Ngũ An từ sáng tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, toàn bộ Dục Thú Thất người đều đã đến đông đủ, thậm chí hai cái tiểu sư đệ Ưng Khuyển Song Phó cũng đã có mặt.

Mà giờ đã tới tận trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh, Ngũ An bóng dáng một cái cũng không thấy đâu, mất kiên nhẫn, Dương lão đứng dậy, cầm mộc trượng bên cạnh ghế nhìn sang đám Vương Lục chau mày nói:

“Đi! Nhìn xem sư huynh các ngươi rốt cục là có chuyện gì mà tới bây giờ còn chưa tới, lão phu lập tức sẽ tới sau!”

Hạnh Tử, Vương Lục trong lòng thầm than không ổn, dĩ nhiên là mấy phần đoán được tâm ý của Dương lão.

Đừng nói là Dương lão, xem như là bọn hắn đứng trong tình thế này cũng cảm thấy khó chịu, như thế này chẳng khác gì không xem mình ra gì.

Vương Lục không dám nói nhiều, lập tức gật đầu một cái, chạy như bay hướng về phía Động phủ của Ngũ An.

Còn lại đám người Dương lão, từ từ vác cái thân già đi phía sau.

Ngũ An nhà lúc này không biết là có gì sự tình xảy ra mà khắp nơi tứ phía, đông đảo Hắc Diệu Môn đệ tử bao vây xen lấn kín khắp cả lối vào, không ít chấp sự ở các phong, đường có mặt đánh giá tình hình.

Vương Lục trải qua mười mấy năm cuộc đời, từng đông tây lăn lộn gặp qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng hình ảnh quỷ dị trước mặt như thế này không khỏi làm cho hắn sợ hãi khó lòng khống chế được đôi chân của mình, lùi lùi về phía sau.

Cảm giác như có một cái cự lực gì đó đang lôi kéo bản thân vào bên trong.

Đúng hơn là hắn không dám nhìn!

Một loại nhàn nhàn vô sắc kim tuyến len lỏi ra không khí, khiến hắn kém chút nữa thất thần, không thể kiềm chế được bản thân nữa.

Khi ánh mắt hắn chuyển hướng bừng tỉnh, nhất thời giật mình một cái nhớ lại mục đích tới nơi này: 

“Ngũ An sư huynh!”

Đúng lúc này Kim Huyền Phong, Cao Thiên Tuế và Lý Thanh Thảo bất ngờ xuất hiện, xem ra sự việc quỷ dị này đã đến tai hai vị trưởng lão trong môn.

Lập tức, đám đông lùi ra tạo thành một lối đi vào cho tam vị trưởng lão.

“Là mê huyễn!”

Kim Huyền Phong lấy ra một thanh bạch sắc linh nhận điểm điểm vào không khí, quan sát hồi lâu rồi mới lại nói:

“Huyễn thuật không yếu, cùng Luyện Khí sơ kỳ huyễn thuật không sai biệt lắm!”

Nói rồi, lão phi thân lên không trung, linh nhận trong tay kim sắc linh quang chói hiện quét thành một cái vòng tròn bao trùm căn nhà của Ngũ An.

“Chúng đệ tử nghe đây, nghiêm cấm bất cứ người nào xâm nhập vào bên trong, kẻ nào vi phạm theo môn quy nghiêm trị!”

Kim Huyền Phong nhàn nhạt lớn tiếng.

Đám đệ tử xung quanh, xanh mặt chen lấn lùi ra sau, to nhỏ bàn luận.

“Sư muội, nơi này là Thanh Hoa Phong quản lí khu vực, cái nào đệ tử ngươi hẳn rõ đi!”

Cao Thiên Tuế gật đầu tán đồng với sự quyết đoán của Kim Huyền Phong, sau đó mới nhìn sang Lý Thanh Thảo nói nhỏ.

“Là Dương Phúc trưởng lão đệ tử, trước đó không lâu muội có nhờ qua chăm sóc linh thảo, không nghĩ chính nơi này hôm nay lại xảy ra quái sự!”

Trâm ngâm một chút, Lý Thanh Thảo lại nói tiếp:

“Huyễn vụ này không quá lớn, uy lực lại đối với Luyện Khí hậy kỳ chúng ta cũng không tác động quá nhiều, bất quá Chuyện này lại không thể tùy tiện đánh bừa, nên báo cho Dương huynh hắn một tiếng thì hơn!”

“Đệ cũng nghĩ như vậy!”

Kim Huyền Phong nhìn vào bên trong độc vụ bao trùm khắp căn nhà, trầm giọng tán đồng.

“Không cần đâu…..Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến rồi!”

Cao Thiên Tuế bất giác xoay người lại phía sau, xa xa lấp ló mấy bóng người đang đi tới, dẫn đầu không ai khác ngoài Dương lão.

Động tác của mấy người Cao Thiên Tuế, lập tức thu hút ánh nhìn của chúng đệ tử trong môn, đồng loạt ngoảnh mặt lại phía sau.

Bóng dáng lão càng lúc càng gần hơn, đệ tử trong môn lập tức tách ra hai bên nhường lại một cái con đường.

Từng đợt cười nói, chào chúc đối với Dương lão vang lên không ngớt.

Nhưng điều khiến lão quan tâm không phải mấy cái lễ nghi này, mà là mê vụ như sương mù khói tỏa bao quanh căn nhà kia của Ngũ An.

“Ba vị trưởng lão!”

Dương lão mặt không biến sắc, đối với ba người Cao Thiên Tuế chào một cái.

“Đều là người một nhà, Dương huynh khách khí!”

Cao Thiên Tuế bật cười, cũng hành lễ đáp lại, từ chối nói.

Dương lão cười trừ một cái, lại không nói tiếp vấn đề này, ánh mắt chuyển sang mê vụ như đang suy tính, dự đoán điều gì đấy.

“Ngươi hẳn biết mê vụ nguyên nhân xuất hiện?”

Kim Huyền Phong nhìn Dương lão hỏi:

“Cho dù có nhìn ra đi nữa, mê vụ đối với Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ cũng sẽ có nhất định tác động. Ngươi cảm thấy có thể hóa giải cái này mê vụ sao?”

Dương lão lắc đầu nói:

“Lão phu thực không nắm chắc có thể nhìn ra lý do mê vụ xuất hiện, bất quá vào trong với thời gian dài hẳn không vấn đề!”

Lão nói tiếp:

“Huyễn thuật luôn là một cái gì đó rất đặc biệt. Tâm ma của mỗi người chính là huyễn thuật căn bản tạo hình. Đối với các ngươi sẽ có nhất định tác động, bất quá đối với lão phu thì vô dụng, muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp, tuy rằng ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc nó là cái gì sinh ra.”

Lão ném cho ba người một cái không rõ câu trả lời, không nói hai lời, lập tức bước vào trong mê vụ.

“Sư huynh, cái này... quá mạo hiểm đi?” 

Lý Thanh Thảo trong lòng hơi hoảng giật mình hỏi.

“Chúng ta đến từn tuổi này ai chẳng mang mạo hiểm tính cách, mà người này lại vừa nắm Ngự thú chi đạo lại vừa từng là Tán tu, không mạo hiểm cũng quá giả dối đi!”

Cao Thiên Tuế vuốt vuốt chòm râu, bật cười đáp.

Chỉ sau vài bước chân Dương lão đã thấy mình như đang lạc vào hồ nước nóng, nơi đâu cũng bao phủ bởi một màn sương trắng mờ mờ.

Lại dời thêm vài bước nước, mấy cái dáng người thấp thoáng, lồi lõm nữ tử lượn lờ qua lại đông tây nam bắc bốn phía bao vây kín các hướng đi, ánh mắt đầy gợi tình, vừa tiến tới gần lão, bàn tay hư lại vừa uốn éo cởi y phục trên người ra.

Dương lão nhẹ nhếch môi một cái, nói:

“Các ngươi căn bản không phải tâm ma của lão phu! Cút!”

Mộc trượng không gọi mà rung, gõ một cái thật mạnh xuống đất, bên này Trúc Cơ kỳ thần thức liền được lão phóng thích ra.

Ba ba ba!

Những nữ nhân trần trụi trước mặt bỗng nhiên hoá thành từng đoàn yên vụ, không đợi lão nhìn thêm lần nữa những vật xung quanh đều hoá thành yên vụ biến mất không thấy đâu nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.