Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 42 : Bảo điển, Thần thông, Linh quyết, Tiểu thần thông




Chương 42: Bảo điển, Thần thông, Linh quyết, Tiểu thần thông

Từ Đề thụ không gian trở về, thân thể gầy gộc xuống sắc ở đối diện Ưng Phó chấn động mạnh một cái, ý thức từ từ khôi phục lại.

Trên khuôn mặt già nua kia tràn đầy thần sắc vui mừng, hiển nhiên lần này chuyến đi cũng tính như có được thu hoạch.

Dương lão vội nhìn một chút xung quanh mình, phát hiện hai cái hài tử vẫn ngồi đó chờ đợi bản thân trở về, mà hiện tại cũng đã một hai giờ sáng không sai biệt lắm.

“Sư tôn?….”

Khuyển Phó, Ưng Phó bất ngờ bật người đứng dậy, hô lên.

“Nhìn bộ dáng ngài thì tựa hồ sự tình thành công đi a!”

Khuyển Phó chạy tới ôm chầm lấy lão cười ha hả.

Thật sự mà nói thì từ lúc mẹ của hai đứa trẻ mất đi, bọn chúng được nuôi dưỡng, từ lâu đã xem lão không khác gì người thân ruột thịt của mình, thậm chí có chỉ hơn chứ không bao giờ ít đi.

“Ha ha, coi như cũng được! ”

Dương lão bộ dáng tươi cười, khẳng khái nói.

“Các ngươi sau này có thể tùy tiện gặp hắn mà không cần bất cứ cái gì lo sợ, coi như cho hắn mấy chục cái mạng cũng sẽ không dám.”

Lão cũng không giấu giếm, cười hà hà thản nhiên nói.

“Sư tôn, người đúng là thần thông quảng đại nha, một cái đáng sợ như vậy quỷ vật mà ngài cũng có thể áp chế được, hai chúng ta không biết bao giờ mới có thể với tới đây!”

Ưng Phó lúc lắc hai bím tóc, tấm tắc khen ngợi.

“Ngươi, cái này hài tử, nay lại còn biết cả vuốt lông ngựa…

Lão cốc đầu Ưng phó một cái.

“Lần này mã đáo thành công, có thể là do vận khí không tệ, lấy hai đứa các ngươi tư chất chắc chắn tiên đạo sẽ đi càng xa hơn lão phu.”

Cười nhẹ một tiếng, trầm ngâm nói.

Cũng không hỏi nhiều hơn nữa, Dương lão đem đám khí cụ bày trận dưới mặt đất cẩn thận thu về, nhanh chóng thanh lý mọi thứ trở lại ban đầu…

“Được rồi, không còn sớm nữa, nhanh đi nghỉ đi!”

“Vâng! lão sư”

Hai đứa nhỏ tặc lưỡi một cái, lề mề kéo nhau ra đống rơm ở gốc tối thả lưng nằm xuống.

Cái tiểu miếu này của lão tính ra cũng không có cái gì quá tiện nghi, chỉ vài ba cái bồ đoàn cùng với một cái thật lớn bàn thờ cúng kiến trước mặt, điểm đáng nghi là trên đó lại chẳng thấy một cái di ảnh, hoặc một cái danh tự nào để thờ cúng, chỉ trống không như vậy.

Nhiều người trong Hắc Diệu Môn khi tới đây gặp qua Dương lão cũng khá thắc mắc, bất quá chưa bao giờ thu được một câu trả lời đàng hoàng, chính xác trọng tâm nào từ phía người chủ.

Một lát sau, lão đi tới trước mặt bàn thờ, từ tốn ngồi xuống trung tâm bồ đoàn, thổi tắt đi mấy ngọn nến, căn phòng chốc chốc đã vắng lặng, không một ánh sáng, mỗi lúc mỗi giâu chìm vào trong bóng tối.

Bất quá, Khuyển Phó vẫn chưa có ngủ đi, đứa trẻ hai mắt vẫn cứ mở ra thao láo, có thể thấy bóng dáng già nua của Dương lão đang ngồi đó như một kiểu tu luyện.

Càng nhìn hai mắt càng sáng rực hơn, ánh lên những tia ý chí quyết tâm, rất nhanh liền khép lại.

Thật chất Dương lão lúc này không hề tu luyện lấy một ly một khắc nào.

Tu luyện như người bình thường, từ lâu đối với lão đã không còn quá nhiều trợ giúp tăng tiến tu vi, mặc dù tiến trình hội phục mơ hồ đã có sự thay đổi nhỏ.

Lão lúc này đang chính tự thân chiêm nghiệm lại hay bản võ công mà Đề thụ đã đưa cho.

Một cái “Táng Môn Trùng” thần thông và môt bộ “Ngự Linh Bảo Điền” mà Ưng Khuyển nhị phó được tặng.

“Táng Môn Trùng” dạng này ngự trùng thần thông, chỉ có Kim Đan kỳ tu sĩ mới có thể phát huy hết cự đại uy lực.

Nếu như là lão lúc trước mà nói, vận khí gặp được môn này thần thông, không chừng có thể đem tu luyện đến, thậm chí phát dương quang đại cũng không chừng.

Bất quá, lão lúc này thân tàng ma dại, Trúc Cơ kỳ tu vi còn chưa có hồi phục tới, chứ đừng nói chi là để tâm tới pháp môn này.

Hơn nữa, ngự trùng chi đạo cũng không phải là bản thân trọng tâm chi đạo, đạo khác biệt thì đường cũng khác biệt, cưỡng ép tu luyện, đa đạo đa lối hỗn tạp giao kết cũng không phải chuyện hay ho tốt đẹp gì, thậm chí vì chuyện này mà tâm ma sinh khởi, nhẹ thì tán công tu lại, nặng thì tự hại bản thân tàn phế, tu vi dừng lại cả đời.

Lại nói về môn này thần thông, yêu cầu không nhất thiết phải Kết Đan kỳ mới thể bắt đầu tu tập, cho dù là một tên Luyện Khí cũng có thể tu luyện sơ qua, mặc dù sẽ có một số trắc trở hạn định.

Nhìn sơ qua tiếp thu kinh nghiệm từ môn này thần thông, một lát sau, lão buông thả đi, toàn tâm toàn lực hồi tưởng lại cuốn kia Ngự Linh Bảo Điển.

Ngự Linh Bảo Điển, so với Táng Môn Thư phạm vi rộng hơn rất nhiều, bất kỳ một cái Ngự Thú sư nào đều cũng có thể tu tập được.

Lại có thể luyện tới Kim Đan kỳ tu vĩ, tại cái nơi nghèo này như Vạn Long Quốc, e rằng có mơ cũng không thấy.

Dương lão trước kia cũng là một cái Kim Đan kỳ tu sĩ, trong tay cũng không có lấy một môn Kim Đan kỳ công pháp ngự thú nào, cao nhất chỉ có “ bất quá đem so với Ngự Linh Bảo Điển, xa xa không bằng.

Hiện tại có thể nói, Ngự Linh Bảo Điển và Táng Môn Thư là Dục Thú Thất truyền thừa xuống võ công cao cấp nhất, không phải đệ tử thân truyền nhất định không thể tu tập tới được.

Thêm nữa, Ngự Linh Bảo Điển là Đề Thụ hướng về Ưng Khuyển Song Phó tặng phẩm, bên trong cơ hồ có để lại cấm chế, ngoại trừ ba người sư đồ ra không cách nào truyền thụ cho người khác, trừ khi có sự đồng ý của Quỷ Đề.

Cho nên theo suy tính của lão, ba người Ngũ An, Vương Lục, Hạnh Tử sau khi hoàn thành khảo hạch sắp tới sẽ bắt đầu cải tu, dành thời gian để tu luyện “Thông Tâm Linh Thú Quyết”.

Bản ngự thú tâm pháp này là lão trước kia cơ duyên xảo hợp cùng đồng bạn phát hiện ra một vị Kim Đan Kỳ tọa hóa động phủ.

Bất quá, thay vì cùng nhau phân chia đồ vật thì tên đồng bạn kia lại có ý định “Thấy bở thì đào, thấy mềm thì đục”, tận dụng lúc lão không để ý, ra tay ám toán, may mắn có đề phòng trước, nên thương thế Dương lão lúc này không đáng kể, cả hai cùng phân chia cao thấp cuối cùng mỗi người lấy một quyển và mấy món đồ vật, thay vì đồng quy vu tận.

Tâm pháp được chia làm hai cuốn thượng quyển và hạ quyển vừa bổ trợ cho nhau vừa can gián nhau, với bất kỳ quyển nào người luyện đều có thể tu tới Trúc Cơ cửu tầng, tuy nhiên nếu lại muốn đi tiếp lên cao hơn, xa hơn vào Kết Đan kỳ thì nhất định phải nắm giữ nửa quyển còn lại kia.

Mà Thông Tâm Linh Thú Quyết lão đang giữ chính là phần Thượng Quyển. Tuy chỉ có thể luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng lại hết sức đặc biệt hiếm có Tiểu Thần Thông đi kèm.

Hai tiểu thần thông này là “Hậu Thiên: Thú Tâm Thông Nhãn” và “ Thú Tâm Hào Giác.

“Thú Tâm Hào Giác” là một dạng âm công thể loại thần thông, gần giống với “Phật Môn Sư Tử Hống” của thế tục không sai biệt lắm, bằng cách dùng pháp lực khuếch đại khí công tạo ra từng đợt sóng hạ âm, tác động lên thất kiếu sinh vật, trong thời gian ngắn sẽ gây ra hiện tượng choáng váng, người có pháp lực cao thông dụng chiêu nhiều khả năng sẽ khiến thất kiếu kẻ khác nổ tung thiệt mạng.

Về phần “Hậu Thiên: Thú Tâm Thông Nhãn” thì là một dạng kết hợp giữa tâm pháp và pháp lực người luyện tích tụ qua từng giai đoạn, đến thời điểm đột phá Trúc Cơ kỳ sẽ thể ngộ Thú Tâm Thông Nhãn, thời gian tu luyện càng dài, tâm nhãn uy lực càng lớn.

Đặc biệt tâm nhãn chỉ duy nhất có ảnh hưởng lên yêu thú, tăng khả năng thuần, ngự thú, khả năng giao tiếp, liên kết giữa hai bên ngự thú sư và yêu thú.

Và dĩ nhiên đây chỉ là một cái Hậu Thiên Thú nhãn thuật tiểu thần thông, so sánh với Tiên Thiên Thú Tâm Thông Nhãn nhất định kém xa rất nhiều.

*Tiên thiên tức là người sinh ra đã có.

*Hậu Thiên thì phải tu tập, cần cù chăm chỉ tu luyện tới thành.

****

Trong khi đó, Đề Thụ bên trong không gian.

Quỷ Đề bàn tay giơ lên trước mặt, hai mắt bị khâu lại, không khác gì tên mù, chẳng biết nhìn bằng cách gì, cứ giơ ngang giơ dọc, giơ up giơ down như mới hút cần, chơi thuốc xong.

“Khặc khặc, Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội Chú…..cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi!”

Dứt lời, hắn bóp chặt bàn tay một cái, từng dòng xích sắc quầng lửa như những lọ thủy tinh, thoáng cái đã bị bẻ gãy, từng luồng huyết khí tán vào không trung.

Sau đó không lâu, cả không gian bỗng chốc bị bóp méo, khắp nơi rạn nứt từ một mảng lớn dần lan ra thành những mảng nhỏ cuối cùng vỡ nát.

Quái thay, lại hiện ra một bản sao y như ban đầu.

Và lúc này trên tay Quỷ Đề lại không có cái gì cấm chế chi lực, tất cả đã biết mất không một lời giải thích.

Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội Chú cuối cùng cũng là tự Dương lão nghĩ ra và tự bản thân lão thực hiện, Quỷ Đề thực hiện nghi thức hóa ra chỉ là một cái giả dối….

P/s: Ai đọc tới phần này thì comment xem thử tại sao nha? Người nào nói ra chính xác mình tặng thêm vài chương nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.