Bồng Sơn Hắc Diệu Môn
Chương 4: Kỳ tuyển chọn.
Hắc Diệu Môn lần đầu tiên Dục Thú Thất tuyển sinh rốt cục cũng bắt đầu.
Toàn bộ đệ tử đều tập trung tại bên trong một giảng đường lớn.
Dương lão cao cao tự tại đứng chủ đạo, nhìn vào hơn một trăm năm mươi tên đệ tử phía dưới, trong lòng cảm khái.
Hơn một trăm năm mươi người mà chỉ lọc được lấy có năm danh, nhìn vào thôi liền đã thấy độ khốc liệt của kì thi lần này.
“Dương trưởng lão (Dương thất chủ), bắt đầu đi.”
Thời gian đề điểm, đệ tử đã tập trung đông đủ lien tục hò hét, vì năm cái danh ngạch này là toàn bộ bọn đã không ngừng nuốt từng câu từng chữ bên trong cuốn [[Ngự Thú Cơ Sở]].
Đại Trưởng lão Cao Thiên Tuế đứng bên cạnh thổn thức mà định thần lại, mỉm cười, nhìn toàn độ chúng đệ tử mà cảm khái:
“Đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy môn phái đệ tử quyết tâm như vậy a!”
Trên đài cao, Dương lão tay chống mộc trượng nhìn bốn phía hô.
“Tất cả trật tự!”
Thanh âm của lão mặc dù không quá lớn, nhưng lại điểm nhiên rõ ràng, mang theo một tia đàn áp chi khí, lập tức cả khán phòng của Thụ Nghiệp Đường yên tĩnh trở đi.
“Lần này là lần đầu tiên môn phái tổ chức kỳ tuyển sinh, danh ngạch chỉ có năm người, hi vọng các ngươi hoàn thành tốt.
Ngoài ra, có một số điều cần chú ý chính là đầu tiên mỗi người các ngươi được phát một đề thi riêng, sẽ có tất cả 6 câu hỏi hai câu đầu thuộc dạng nhận biết mỗi câu 10 điểm, hai tiếp theo thuộc dạng thông hiểu mỗi câu 20 điểm, hai câu cuối ở mức độ Vận Dụng cao, 20 điểm tính một câu. Chỉ cần đạt bằng hoặc trên 70 điểm, liền được vào vòng trong.
Quy tắc thứ hai, bất cứ ai giở trò gian lận mà bị giám thị của chúng ta phát hiện được thì lập tức sẽ bị hủy tư cách dự thi!”
Nam tử trung niên dừng lại một chút, tiếp lấy nói ra:
“Cuối cùng, lần này thi, giám thị gồm có 10 mười phân bố rãi rác các khu vực, lão phu phụ trách chung…”
Đề thi nhanh chóng liền đã được mấy tên tiểu chấp sự phát ra.
“Được rồi, một canh giờ đếm ngược, Khảo hạch bắt đầu.”
***
“Cái quái gì vậy?….”
“Tiêu! Tiêu thật rồi…”
“Mình phải làm gì đây….”
Đây là rất nhiều những thí sinh có suy nghĩ tâm trạng sau khi đọc toàn bộ 6 câu hỏi, người thì vò đầu bứt cổ, tên thì nhắm mắt viêt lụi, kẻ thì than cha khóc mẹ.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua, mới đó mà đã qua nửa canh giờ, không gian cả phòng vẫn như vậy, không một tiếng động chợt:
“Phập!”
Ba thanh chùy thủ ( dao găm) đột nhiên được Dương lão phóng ra đính lên bài thi của một thí sinh thứ 41, 63, 74 ngồi hàng ghế thứ 10, 16 và 20.
“Cái gì thế này?”
Tên thí sinh giật mình đứng lên to tiếng.
Trên Đài, Dương lão vẫn bộ dáng thong dong, vẫn rất bình tĩnh chống cây mộc trượng, mặt lồ lộ nghiêm khắc nhìn chằm chằm tên đệ tử nói:
“Ba người các ngươi đã “lộn xộn” hơn ba lần rồi, tự động ra ngoài đi, bài thi hủy bỏ”
Nói liền bài thi của ba tên đệ tử lập tức bốc cháy, tờ giấy giờ đây chỉ là đám tro tàn bốc lên không trung.
“Tất cả tiếp tục làm bài!”
Dương lão nhẹ hô.
Đám thí sinh như gà mắc mưa, trên mặt có chút sợ hãi, lấm tấm mồ hôi, bất giác điều chỉnh lại hành vi của mình.
***
Mấy ngày sau, Thụ Nghiệp Đường gian nào đó ưu tú viện tử, trong phòng bày biện vài trương cái bàn bồ đoàn, chỉ có ba tên đệ tử mỗi cái bàn trước đều ngồi một vị, bọn hắn cầm trong tay bút lông, một cuốn ghi chép và cuốn kia đã mua [[Ngự Thú Cơ Sở]].
Bởi vì chỉ có ba người này là trên điểm chuẩn đã đặt ra cho danh ngạch từ năm người giờ giảm xuống thành ba người. Gồm có hai nam một nữ, tính từ bàn bên phải qua là Vương Lục, Ngũ An và Hạnh Tử.
Trong đó Ngũ An lớn tuổi nhất đã xấp xỉ lục tuần, Vương Lục với Hạnh Tử thì nhỏ tuổi hơn Vương Lục mới chỉ mười sáu, còn Hạnh Tử đã một cô thiếu nữ hai mươi ba tuổi.
Như đã nói, đối với tuổi tác, Dương lão không quá đặt nặng cho nên Ngũ An dù có già đến đâu chỉ cần đạt yêu cầu liền có thể học tập.
Hôm nay, khỏi cần nói cũng biết là lần đầu tiên Dương lão chính thức đảm nhiệm chức vụ lão sư.
“Đầu tiên là chúc mừng ba người các ngươi đã hoàn thành tốt bài thi…thứ hai, để phục vụ cho việc học sau này, lão phu tặng cho các một cuốn tích lũy hơn nữa đời về Ngự Thú chi đạo của ta “Ngự Thú Tu Tiên Lục”…Tuyệt không được truyển ra bên ngoài, rõ chưa!
Vừa nói, Dương lão vừa đi xuống đưa cho mỗi người mỗi khối ngọc giản.
“Đa tạ lão sư, chúng ta rõ rồi.”
Ba người đồng thanh đáp lại.
Ngọc giản này đối với bọn họ mà nói thế nhưng lại là như vật vô giá, có cái này trong tay, ngự thú đường đi sau này ít nhiều sẽ đỡ gian nan và dễ dàng hơn rất nhiều.
“Được rồi, Hôm nay sẽ không học Ngự Thú Tu Tiên Lục, mà lão phu sẽ tận tình giảng giải chi tiết sáu câu hỏi đã ra trong đề thi vừa rồi.
Câu hỏi đầu tiên thuộc mức độ Nhận biết: Huyết Biên Bức lệ thuộc thuộc tính nào linh thú? Đặc điểm nhận diện? Và môi trường cư trú?
Ngũ An, ngươi trả lời trước đi!”
Dương lão vừa viết lên bảng vài dòng chữ vừa đưa ra câu hỏi.
Sở dĩ, lão phải giải thích lại toàn bộ mấy câu này vì trong ba người chẳng ai làm hoàn thành được mười thành, mặc dù đạt tiêu chuẩn nhưng trong mắt lão lại quá kém.
Câu hỏi dễ như vậy mà làm không được, đơn giản chính là vả mặt lão đây cậy thế để ra đề khó.
“Thưa lão sư, Huyết Biên Bức lệ thuộc Phong thuộc tính yêu thú, hình dáng không lớn, thân đỏ như máu, hai răng nanh dài, khỏe, bình thường hoạt động vào ban đêm. Ta có thể tìm yêu thú này tại các động quật ẩm ướt, nơi có Huyết Nhục Thảo sinh trưởng.”
Ngũ An không dám chậm trễ, liền đưa ra câu trả lời của mình.
“Không tệ, rất chính xác, câu hỏi này tương đối đơn giản, ta qua câu thứ hai: Dựa vào 5 dữ kiện:
- Nhất giai cấp bá chủ yêu thú
- Hình thế khổng lồ
- Bình thường cơ thể đen nhánh
- Móc câu sắc bén dị thường
- Mô Phỏng trạng thái, hình dạng tỉnh vật thể.
Hãy cho biết đây là yêu thú gì?”
Vừa dứt lời, Hạnh Tử nhanh nhảu lập tức nhìn Dương Phúc đáp:
“Có phải là Thiên biến Tích Cương Hạt không lão sư?”
Dương lão mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, là Thiên Biến Tích Cương Hạt!”
Như đã chuẩn bị từ trước, Hạnh Tử lại hỏi tiếp:
“Thưa lão sư, nói như vậy làm cách này mới thu phục được loại này yêu vật?”
Đối mặt với môn sinh hỏi ngược, Dương lão có chút thất thố, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại thần sắc, trầm ngâm một hồi mới lại trả lời
“Ngự Thú sư chúng ta muốn thu phục nhất giai yêu thú là việc rất đơn giản, có rất nhiều phương pháp.
Đơn giản và hơi nguy hiểm chút chính là dùng vũ lực, đánh đến khi nào nó thuần phục thì thôi.
Phương án thứ hai có thể nghĩ tới chính là ôn hòa, từ từ khiến nó có cảm tình với mình, biện pháp này tuy sẽ an toàn hơn rất nhiều. Bất quá lại khá tốn thời gian.
Lão phu trong một lần xảo hợp đã sáng tạo ra hai môn Ngữ Chú pháp thuật: Nghịch Tâm Hằng Chú và Hàn Uy Hằng Chú.
Với Nghịch Tâm Hằng Chú, ta có thể từ từ khiến yêu thú trở nên ôn hòa và giảm bớt tính tình hung hãn hoang dã đi, sau đó thì tiếp cận thu phục.
Còn Hàn Uy Hằng Chú thì Đơn giản chính là niệm ra từ ngữ giống như yêu ngữ mang theo uy háp, chèn ép khiến yêu thú lâm vào tình trạng hoảng sợ, phục tùng.
Ngoài hai biện pháp này ra, tương truyển thời đại viễn cổ còn có sản sinh ra một loại ngôn ngữ gọi là “Thượng Cổ Long Ngữ”.
Tuy nhiên thời đại dần trôi, loại này mật pháp đã theo vào dòng sông quên lãng, không còn ai biết tới nữa.
Thiên Biến Tích Cương Hạt, nhìn khá đáng sợ và khó nhận dạng bởi khả năng biến hóa màu sắc khôn lường của nó. Thế nhưng điểm yếu chí tử không ngờ đến lại chính là cơ thể to lớn và nặng nề, dĩ nhiên vì điều này mà tốc độ di chuyển cũng chậm đi rất nhiều.
Muốn thu phục hoặc diệt sát con yêu vật này, đơn giản chỉ cần đánh mạnh và liên tục vào những nhược điểm ấy, không sớm thì muộn cũng mài chết.”
Nói là làm.
Ở trên Dương lão giảng giải từng chi tiết.
Ở dưới, ba tên học đồ cũng rất chi là ham học hỏi, lão nói tới đâu, đều lật giấy bút ra ghi chép liên tục. Gương mặt đầy hứng thú và chăm chú tiếp thu.
“Giờ thì đến mức độ thông hiểu với câu hỏi thứ ba: Các loại linh Xà khi thời điểm lột xác bắt đầu sẽ có những biểu hiện gì?….Đến Vương Lục trả lời đi!”
Cầm ly trà trên bàn lên nhâm nhi một chút, xong Dương lão lại tiếp tục giảng giải câu hỏi trong đề thi, và người lần này trả lười sẽ là Vương Lục.
“Câu này học sinh tự tin giải đáp chắc chắn mười thành….Trước khi lột xác bắt đầu, linh xà sẽ hạn chế họa động, giảm săn mồi, da kém tươi, mắt dần chuyển thành màu trắng đục, mờ dần hoặc mù tạm thời.
Tại thời điểm bắt đầu lột, chúng sẽ tự tạo cho mình một lớp da mới dưới lớp da cũ, say đó trườn thân cọ vào đá hoặc thân cây để hình thành một lớp rách lớn trên da, thường tại mũi, rồi mới thực hiện động tác trườn từ từ ra khỏi lớp da cũ.
Học sinh xin báo cáo hết, thưa lão sư!”
Vương Lục xem ra rất tự tin với câu trả lời này của mình, quả thực đúng là như vậy, trong bài thi vừa rồi, hắn đã làm trọn điểm câu này mà không mắc một điểm sai sót nào.
“Hoàn hảo, thực không có sai sót này, lại còn có điểm sáng tạo, rất đáng khen ngợi”
Dương lão tay cầm gậy gỗ, tay vuốt vuốt chòm râu của mình, nhẹ gật đầu tán thưởng.
“Dạ, lão sư, câu tiếp theo xin được cho Hạnh Tử giải đáp!”
Trước mặt lão sư, Vương Lục liền có thể tạo điểm nhấn, khiến Hạnh Tử máu ganh đua nổi lên, nàng liền đứng lên xin Dương lão được giải đáp câu thứ tư.
Câu thứ tư như sau: Kim Diễm Ưng khi tấn thăng lên Tam giai yêu thú (Ngang với Kim Đan kỳ nhân loại) trên cơ thể và chất và về lượng sẽ có biến hóa gì?
Trước tinh thần sôi nổi, tích cực ganh đua trong học tập của hai người, Dương lão trong bụng rất hài lòng.
“Được, nói lão phu nghe thử xem?”
“Kim Diễm Ưng sau khi tấn thăng lên Tam giai yêu thú, điểm dễ nhận thấy chính là Đỉnh đầu xuất hiện Mão vũ hoàng kim, thân thể như một khối than muội hồng đỏ rực.
Tiếp nữa là sự xuất hiện của các thần thông như “Kim Diễm Phi Vũ” và “Kim Diễm Thành Trụ”.
Nếu như may mắn hơn, còn có thể kích phát một tia Thái cổ Ma Cầm huyết mạch gần nhất hẳn là Long Viêm Kiêu Ưng”
“Long Viêm Kiêu Ưng?….lão phu có đề cập tới trong [[Ngự Thú Cơ Sở]] sao ta? Đéo nhớ nhỉ?”
Dương lão sau khi nghe xong, hai hàng lông mày khẽ chau lại, cố gắng nghĩ thử bốn chữ “Long Viêm Kiêu Ưng” mình đã viết tại cái chỗ quái này trong [[Ngự Thú Cơ Sở]].
Biết thì biết Kim Diễm Ưng là hậu duệ đời sau của Long Viêm Kiêu Ưng rồi, dù huyết mạch có hơi tạp mao một chút.
“A!…cái đó lão sư không cần đau đầu nghĩ đâu ạ, kia là học sinh xảo hợp xem được từ trong mấy bản cổ tịch của gia tộc nên mới biết sơ sơ kiến thức ấy đấy.”
Hạnh Tử nhìn dáng vẻ của Dương lão, lập tức nghĩ ngay tới cái gì, vội vội vàng vàng lý giải.
Biết bản thân vừa rồi thất thố sự tình, lão nhanh chóng “à ừm” vài cái liền chuyển sang chủ đề khác.
“Mấy câu đó đơn giản, hai câu cuối được nâng lên Vận Dụng Cao đây mới thực sự là thử thách này.
Câu đầu tiên: Kim Giáp Trùng là linh trùng có hại hay có lợi? Lợi hoặc hại điểm nào? Phương pháp chuẩn trị?
Câu thứ hai: Thiết Bối Lang có đặc điểm gì? Khi dạng này yêu thú mang thai thì sẽ xuất hiện những biểu hiện gì? Và Phương pháp hỗ trợ?
Ai trả lời được cả hai câu này, lão phu liền thưởng một cái Linh Thái Đại*”
Đem hai câu hỏi viết lên bảng đen, Dương lão lại quay xuống nhìn ba tên học đồ của mình, mặt cười cười gian xảo nói.
Hồi lâu sau đó, cả ba vẫn không chút lên tiếng gì, thực ra bọn họ mỗi người có mỗi cách giải riêng, bất quá điểm bài thi công bố ra đều không thể trên được 80 nên trong suy đoán hai câu này đã chẳng ai làm được.
Vì thế cho dù Dương lão có đem cả một con linh thú ra làm phần thưỡng cũng đếch ai lên tiếng giải, đơn giản vì không biết giải thôi.
Nhìn sắc mặt nhăn nhó của ba tên tiểu bối, lão trong lòng hơi hơi thỏa mãn, phải cho bọn chúng câu khó, thật khó, như vậy chúng mới giảm đi cái tôi của mình được.
Làm hoài các câu dễ sau này sẽ cậy đó mà lên mặt, ra vẻ ta đây biết trọi tất cả, mà thể loại này người, Dương lão chúa ghét.
Nhìn chẳng khác nào mấy thằng đầu cắt moi.