Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 37 : Vĩnh Hằng Đề Thụ




Chương 37: Vĩnh Hằng Đề Thụ

Ngay tức thì miệng Quỷ Diện mở ra thật lớn, đem hai đứa nhỏ kéo vào bên trong.

Dương lão ở bên ngoài dùng mọi cách cũng không thể nào xê dịch Thần thụ được chút nào, bất lực nhìn.

Một lúc sau khi hai đứa nhỏ vào bên trong, quang hoàn lại thêm ba vòng, phía trên Thủy Mộc Thổ thuộc tính linh căn của Ưng Phó đột nhiên bừng thêm ba loại Hỏa Mộc Thủy thuộc tính linh, không cần bàn cũng biết đây là của Khuyển Phó tiểu hài tử.

Cùng lúc đó, trong lòng ngũ chỉ cành từng đàn bích lân ưng và Huyết Liệt Khuyển vanh vách bay ra tứ phương tám hướng, phải hơn nữa khắc sau mới lại tán đi.

Thần thụ phát sinh dị tượng, vượt quá dự đoán của Dương lão, Huyết Liệt Lang và Bích Đầu Ưng huyết mạch chắc chắn không thể qua mắt được Thần Thụ, nhưng mà lão không nghĩ tới mọi sự lại đi quá xa so với những gì lão suy nghĩ.

“Dương huynh, hai đứa trẻ này….”

Lý Thanh Thảo nhìn Dương lão hoài nghi nói.

“Thực không dám giấu gì mọi người, sở dĩ lão phu nói hai bọn chúng có duyên với ta là bởi chúng đều là Huyết Mạch giả, ngự thú so với người thường hơn xa rất nhiều, không nghĩ tới thần thụ lại có thể nhìn ra.!”

Dương lão ủ rũ nói, tất nhiên lão sẽ không ngu đem toàn bộ sự thật nói ra tất cả, chỉ nửa giả, nửa thật, ai tin thì tin, không tin thì tin.

***

Lúc này, tại bên trong Thần Thụ, một không gian với nhiều gò núi phập phồng, cổ mộc xám xịt um tùm liên miên thành quần, bất quá trời đất u ám, thảm cỏ héo ú tàn tạ, lỏm chỏm nhiều vũng nước lớn nhỏ, không khác gì một cái u minh sâm lâm...Trên mặt đất, Ưng Khuyển Song Phó ngẩn người đứng yên tại chỗ.

Rõ ràng là bị cái kia cháy xém cổ thụ kéo đi, khi nào lại xuất hiện ở chỗ quái này hơn nữa còn lần đầu thấy một cái đáng sợ như thế?

Trước mặt hai đứa nhỏ, một đầu thật lớn xám xịt quỷ vật sáu tay, toàn thân lẫn hai mắt bị khâu mù một cách tàn nhẫn, dường như chỉ là môt đạo hồn linh còn sót lại và không cách nào di chuyển được.

“Khặc khặc khặc….Nhân yêu, lại có sinh linh hai họ huyết thống nhân yêu, xem ra thời gian ta ngủ say, trong trời đất đã có sự thay đổi!”

“ta tên Quỷ Đề - Vĩnh Hằng Ma Thụ!” 

Thanh âm ào ào rít rít rất đáng sợ, mặt đầy hứng thú nhìn hai cái tí hon nhân loại, đường cong khóe miệng mở một cách gian xảo: 

“Các ngươi tên gì? Lai lịch là chi?”

“Khuyển Phó, Ưng Phó, cha không có, mẫu thân đều đã mất, được sư phó cưu mang về Hắc Diệu Môn…” 

Hai đứa trẻ ngây ngốc như vô thức đáp lời, tưởng tượng như một cái gì đó đang điều khiển bọn chúng nói ra lai lịch của mình.

Quỷ vật cười khằn khặc không ngớt, giơ bàn tay to lớn của mình lên.

“Hai đứa trẻ tội nghiệp…..để ta xem một quẻ cho vận mệnh của các ngươi!”

Hơn nữa ngày qua đi, khu rừng âm u tĩnh lặng bỗng chốc gió rít gào, từng bọng nước lớn nhỏ lục sắc dần xuất hiện trên bàn tay dài to lớn đáng sợ Quỷ vật.

Đáng chú ý, bên trong bọng nước lại xuất hiện hình ảnh của Ngọc Quyên Nguyệt Ngân song quỷ, Tứ Tượng, Bát Quái, Phong Tà phong ấn, Dương lão, mấy người Vương Lục, Hạnh Tử, Ngũ An, Hắc Diệu Môn, Quỷ vật và một cái trống rỗng không có hình ảnh nào.

“Hóa ra mẫu thân của các ngươi đều là quỷ vật, Duyên a, Duyên a!”

“Phong ấn thuật, tên sư phó của các ngươi cũng không phải đơn thuần là một tên Luyện Khí kỳ nhân tộc a!”

“Ân! Lại có mặt của ta sao?….khặc khặc khặc, số mệnh thật khó dò… tiêu hao cũng quá lớn!”

Sắc mặt đầu này quỷ vật thoáng mệt mỏi nhưng lại tiếp tục cười một cách đầy man rợ, rất nhanh sau đó những bọng nước tựu biến mất.

“Môn này “Ngự Linh Bảo Điển”, có thể đề cao ngự thú trình độ, đối với cái nơi khỉ ho cò gáy này cũng tính là bảo bối, coi như lễ gặp mặt đi.”

Ngữ khí của Quỷ vật lười nhác:

“Đề Thụ chi mầm đã được gieo xuống….Sẽ còn thời gian dài dài để chúng ta gặp nhau đâyyyy….khặc khặc khặc!”

Hắn vẫy vẫy ngón tay điểm vào ngực Ung Khuyển Song Phó.

Hai đứa nhỏ nguyên đang ngơ ngẩn đứng yên tại chổ, chợt mở mắt ra đã phát hiện mình đã xuất hiện bên ngoài, thể nội dường như có một cái gì đó rất khác lạ, đối với cây cổ thụ cháy đen phía sau cảm giác rất gần gũi thân thiết nhưng lại không biết đó là cái gì.

Sau khi tiễn Ưng Khuyển Song Phó rởi khỏi thần thụ, Quỷ Đề sáu cánh tay to lớn đặt lên chống cằm, tựa như đang suy nghĩ, tính toán gì đó, lầm bầm:

“Duyên phận kỳ lạ….ta có lần nữa trùng sinh hay không? - thật khó đoán!”

Bên ngoài quỷ diện cháy đen, đột nhiên há miệng tầng tầng tử quang xuất hiện, hai đạo nhân ảnh cũng hiện ra từ trong vầng sáng Quỷ diện tử sắc kia.

Không như lần trước bị kéo vào, đầu óc lúc này của Ưng Khuyển song phó vẫn bình thường như cũ, không chút cảm giác khó chịu như lúc đầu.

“Đồ nhi?”

Sau khi tử quang tản đi, một thanh âm già nua hoan hỉ truyền tới từ phía trước, hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn phía xa thì thấy không ai khác chính là Dương lão chống gậy đứng đo, nhìn bọn chúng với vẻ mừng rỡ.

“Sư phó.”

Ưng Phó hai mắt ương ướt đỏ hoe chạy lại ôm chầm lấy lão, mếu máo cười đáp.

“Hai cái tiểu tử thúi này, không sao liền tốt rồi!”

Dương lão chầm chậm bước vội tới, trong khóe mắt vui mừng không tả nổi, hơn nửa ngày trước, tận mắt nhìn thấy Ưng Khuyển song phó cùng lúc biến mất ngay trước mắt mình, kẻ làm sư phụ như lão lại chẳng giúp ích được gì, khiến cho lão tự trách mình không thôi.

Tương phản với Ưng Phó, Khuyển Phó trên mặt hằng rõ nét lo lắng, vội nói:

“Sư phó, chúng ta nội thể…!”

“Nội thể có chuyện?”

Còn chưa nói hết câu thì Dương lão bàn tay đã vội đặt lên vai của hai đứa trẻ, lập tức có từng đạo chân khí chui vào bên trong cơ thể, chậm rãi dò xét.

Nửa khắc sau, Dương lão vẫn im lặng, không nói gì, mặt không chút biểu lộ, bàn tay run run, liền nói:

“Trước mắt rời khỏi đây đã!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.