Chương 32: Ung Chính tiểu tâm tư.
“Hài tử mau qua đây.”
Dương lão mỉm cười ấm áp, đưa tay vẫy hai cái tiểu tử tới cạnh mình.
Nghe vậy, hai đứa nhỏ một đường chạy chậm, không chút sợ sệt chầm chậm tới cạnh lão.
“Hai đứa tên là gì?”
Lão mở miệng hỏi.
Không chút nghĩ ngợi, hai tấm vải hoa từ trên người bọn chúng được rút ra, quỳ xuống nói:
“Khuyển Phó (Ưng Phó), Khuyển trong Huyết Luyện Khuyển, (Ưng trong Bích Lân Ưng), phó trong giao mệnh cho ân sư, vì ân sư mà lên núi đao xuống biển lửa”.
Nhìn hai cái cốt khí hài tử này, Dương lão không cầm lòng được mà cao hứng đỡ dậy.
“Hảo hài từ mau dậy đi.”
Mặc dù Nại Hà Trấn nhiệm vụ đã hoàn thành, bất quá âm khí lại còn chưa được xử lý, ngược lại để lâu càng lúc sẽ càng mạnh, nếu như là tiếp tục giữ nguyên như hiện trạng, mấy năm nữa sợ sẽ sinh ra thêm vài cái quỷ vật khác nữa, cho nên trước khi rời khỏi, lão quyết định tiêu hủy hết toàn bộ số âm khí còn sót lại, thu lại Tụ Âm Linh Trận.
Cân nhắc đến thôn dân tín ngưỡng, Dương lão vung vung tay quét dọn sạch sẽ miếu hoang, đại phật, trước đại môn có ẩn hiện một tấm “Kim Quang Phù” đề phòng oán khí lại sinh ra thêm quỷ vật như hiện trạng.
Giải quyết gọn gàn hết thảy về sau, Dương lão vãng thân cầm mộc trượng dắt theo hai đứa nhỏ xuống đồi.
Một khắc đồng hồ về sau, lão về tới Ung Chính nhà trong trấn.
Lúc này, huynh đệ họ Ngu lẫn Giang chấp sự trước đó đã được lão giải phóng khỏi khống chế của song quỷ.
Nhìn thấy Dương lão mở cửa đi vào, mấy người trên mặt không khỏi lộ ra vui vẻ trạng thái:
“Dương sư thúc”
“Đừng câu nệ khách sáo, lão phu không quen!”
Dương lão phẫy phẫy tay, nhàn nhạt không vừa ý nói.
“Sư thúc, cái này hai đứa nhỏ là?”
Ung Chính nhìn Dương lão hai bên tả hữu dắt hai đứa nhỏ một trai một gái nhi đồng, ngỡ ngàng hỏi.
“Ân, giới thiệu một chút, đây là lão phu thân truyền đệ tử, hồi tông liền bái sư nhập đạo…”
“Khuyển Phó (Ưng Phó) ra mắt các vị sư thúc!”
Hai đứa nhỏ, nhìn mấy người Ung Chính, rụt rè đi lên một bước chào.
Dương Lão liếc mắt xuống nhìn hai cái hài tử, trên mặt không che giấu được hài lòng ý vị.
Mặc dù, lão còn chẳng biết ngự thú thiên phú của hai tiểu đồ đệ này của mình ra sao, tuy nhiên bọn chúng đều chảy trong ngừng hai dòng máu Nhân tộc và Yêu tộc, không cần nói tới yêu thú khác, chỉ riêng Huyết Liệt Khuyển và Bích Lân Ưng thôi cũng đã đủ khiến lão vừa ý rồi.
Đôi khi chữ “Duyên” lại rất khó giải thích.
Nhiệm vụ lần này trên cơ bản đã hoàn thành, chỉ có Giang chấp sự là còn ở lại vài ngày thụ lý lấy linh căn thức tỉnh thiếu niên.
Trước khi rời khỏi Nại Hà Trấn, Ung Chính chủ ý muốn gặp mặt riêng một buổi với Dương lão…
“Ung sư điệt, ngươi đây là có ý gì?”
Dương lão không hiểu hỏi
Ung Chính nhìn thẳng, tay nắm một cái hộp gỗ, trông có vẻ không nặng lắm đưa cho Dương lão.
“Sư điệt có nghe qua Dương sư thúc tại môn phái đảm nhiệm Dục Thú Thất thất chủ. Trong này là một đầu sư điệt không nhìn ra linh trùng, giữ lại thì phí, bán ra ngoài thì lỗ, nhượng cho sư thúc là chu toàn nhất, mong ngài nhận cho ta vui lòng”
Ung Chính dúi hộp gỗ vào người Dương lão nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, lão như đã hiểu ra phần nào ý tứ, cũng không có giằn co làm gì nữa, nhận lấy hộp gỗ mở ra xem:
“Vụ Linh Miêu, không nghĩ tới lại là loại này linh thú, lần này nhặt được bảo rồi!”
Dương lão tự nhủ trong lòng, phấn khích nghĩ.
Quan sát khuôn mặt lẫn ánh mắt của Dương lão, Ung Chính mơ hồ nhận ra điều gì đó, hắn trong lòng thầm kêu lên may mắn.
Cùng lúc, Dương lão gập hộp gỗ lại, thu vào trong túi trữ vật, nhìn Ung Chính lạnh nhạt nói:
“Nói đi?”
“Dương sư thúc, chả là ta có một cái hậu nhân tại trong môn phái, tên là Ung Bứu, Khai Mạch đỉnh phong, Thanh Hoa Phong đệ tử, mong sư thúc chiếu cố hắn một chút!”
Ung Chính mặt mừng hứng hở, đối với Dương lão nói không sót một lời ý định của mình.
“Ung Bứu, lão phu nhất định nhớ tới cái danh tự này, ngươi an tâm”
Lão gật đầu, đứng dậy rời đi.
Tiếp đến chỉ còn chuyện của Giang chấp sự.
***
Mấy ngày sau, Dương lão cùng đám người tựu trở lại môn phái.
Thẳng đến Nhiệm Vụ Đường, Dương lão trực tiếp đi qua chỗ quầy, giao ra lệnh bài thân phận.
Nhân viên đệ tử dường như có vẻ không biết ai đứng trước mặt, nhàn nhạt nhìn, tức khắc sắc mặt biến đổi, trừng lớn đôi mắt nhìn lão.
Đương nhiên, Dương lão cũng không có quá nhiều để ý đến, khẽ nhanh chóng nói:
“Đừng lên tiếng, lão phu chỉ là tới giao nhiệm vụ, phiền ngươi mời Dương trưởng lão một chút!”
Nhiệm vụ viên đệ tử lễ phép gật gật đầu, rồi quay sang nói cái gì đó với nhiệm vụ viên bên cạnh, sau đó mới lật đật chạy đi.
Đâu chừng một khác sau, tên nhiệm vụ Viên xuất hiện, theo sau còn có Dương Vệ trưởng lão.
“Dương huynh, ngươi động tác thật nhanh a, không nghĩ đâu chỉ mấy ngày, tuần lễ liền đã xử lí xong cái kia rắc rối sự tình!”
Dương Vệ vui vẻ ra mặt, nhìn Dương lão nói.
“Chỉ là vài ba cái cỏn con sự tình mà thôi, không dám nhân, không dám nhận!”
Dương lão khiêm tốn đáp.
“Dương huynh, ta khách phòng đều đã chuẩn bị, không biết ngươi có nguyện ý tiến về một lát, tại hạ muốn hướng thỉnh giáo sự tình lần này mấy vấn đề.”
“Không vấn đề, mời!”
Lão không chút do dự đáp ứng xuống.
Dương Vệ nghe vậy, sắc mặt như thường, dẫn Dương lão tới một tòa tiểu tọa phòng nhỏ ở phía sau Nhiệm Vụ Đường.
Thấy hai người đi vào, hầu nữ lập tức đi tới rót ra hai chén trà, rồi cúi người lui ra ngoài.
“Dương huynh, đây là chúng ta Hắc Diệu Môn độc môn: Thanh Hoa Trà, có tác dụng tập trung, đề tỉnh tinh thần, ngươi không ngại nếm thử.”
Dứt lời,, hắn đem ly linh trà của mình nhấm một hơi hơn nữa chén.
Dương lão khẽ mỉm cười, gác mộc trượng ra bên cạnh, nhìn chung quanh căn phòng, rồi mới nâng chung trà lên, hít vào một hơi thật dài, uống cạn chén, miệng nham nhở cười, bình:
“Trà thơm, quả thực có cảm giác đề tỉnh….”
“Dương huynh, bần đạo ưu thích thẳng thắn, không biết vừa rồi Nại Hà Trấn nhiệm vụ, xảy ra cái gì cớ sự?”
Nhìn Dương lão, Dương Vệ thần sắc đanh lại, khẳng khái trực tiếp đi vào vấn đề hỏi.
“Chuyện thực cũng không có gì tốt để kể, chỉ là nơi này xuất hiện tà tu và hai cái quỷ vật ẩn hiện lộ đầu, tuy không có quá nhiều ảnh hưởng tới phàm tục trật tự, nhưng cũng là một cái đáng lo sự tình, không biết đạo huynh có nghe được phong thành gì hay không?”
Dương lão lắc đầu từ chối kể lại, thần sắc khẽ động hỏi ngược.
“Tà tu? Quỷ vật? Giống như trước khi Vạn Long Quốc, Vạn Khánh Quốc và một số quốc gia lân cận có xảy ra, Hắc Diệu Môn địa giới Hoàng tộc tu tiên giả cũng bị phát hiện có dính líu tới, sau này cụ thể tình hình lại được xử lý tương đối sạch sẽ…Hiện tại, xem ra lại muốn rục rịch động đậy, không biết Dương huynh có thể hay không nói tỉ mỉ!”
Dương Vệ nghe vậy, sắc mặt biến hóa không ngừng.
Hắc Diệu Môn chung quanh quản lí khu vực trước khi quả thực có tà tu hoạt động qua, tuy nhiên lại không qua được mí mắt của Thanh Dương Tông, thời điểm đó, Thanh Dương Tông mở ra một cuộc đại càn quét, Hắc Diệu Môn là phụ thuộc môn phái, đương nhiên cũng có tham gia vào.
Dương Vệ mặc dù nói chuyện khơi khơi, cho qua chuyện bất quá Dương lão biết không có đơn giản như vậy, đó phải là một cuộc quy môn lớn chiến dịch.
“Kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì, tựa như hơn chục năm về trước Nại Hà Trấn phụ cận xuất hiện một cái tà tu, tên này chẳng những độc ác mà còn biến thái dị thường,…..”
Dương lão lại không có giấm giếm gì, nhớ gì nói đấy, dĩ nhiên hai đứa nhỏ kia xuất thân chắc chắn lão sẽ không đề cập tới.
“Thì ra là thế, nếu chuyện này đã được xử lý êm đẹp, tại hạ liền an tâm, thật là làm phiền Dương huynh rồi!”
Dương Vệ bừng tỉnh đại ngộ, cơ mặt dãn ra, thần sắc vơi đi không ít.
“Không được a, bần đạo thế nào cũng là Hắc Diệu Môn một thành viên, đều là nghĩa vụ mà thôi!”
Dương lão phất phất tay áo, cầm ly trà uống trọn đáp.
“Nếu không có mặt khác sự, Dương mỗ cáo từ.”
Dương lão buông chén trà, cầm mộc trượng, đứng dậy xoay người liền rời đi.
“Ân, chậm đã.”
Dương Vệ vội vàng gọi lão lại.
“Dương huynh lần này nhiệm vụ công lao, chúng ta đã cộng vào cống hiến điểm, tùy thời có thể hối đoái tài nguyên môn phái.”
Dương Vệ cười nói.
Dương lão gật đầu, không nói gì, mở cửa ra ngoài.
Thiệt tình mà nó công hiến điểm đối với lão không có quá nhiều quan trọng, bởi đồ vật lão cần tìm tới thật sự tương đối quý hiếm lại ở Vạn Long Quốc càn cỏi sỏi đất này, người nhận ra cũng không có bao nhiêu.
Đổi lại, số cống hiến này mang làm tặng phẩm cho hàng năm Dục Thú Thất tiểu tỷ thí, coi bộ còn được.
Ra khỏi Nhiệm Vụ Đường, lão lại nhìn qua một lượt chung quanh cảnh vật Bồng Sơn nhẹ lắc đầu cười, thì thầm:
“Xem ra Hắc Diệu Môn người đối với lão phu vẫn còn đề phòng!”
Trong khi đó, tại căn phòng lúc nãy, một cái trung niên nam tử từ một cánh cửa khác mở ra đi vào.
Nếu Dương lão còn tại đây chắc chắn sẽ nhận ra cái này Trương Hư Đạo chưởng môn.
Trương Hư Đạo không nói gì, lặng lẽ đi ra trước mặt Dương Vệ ngồi xuống.
“Chưởng môn sư đệ, ta thấy vẫn là thôi đi, người này đã tận tâm tận lực vì môn phái, ngươi bản tánh đa nghi quá rồi!”
Dương Vệ lạnh nhạt nhìn Trương Hư Đạo nói, ngữ khí không chút kiềm nén mà trách móc.
“Sư huynh nói phải, nhưng mà…đệ vẫn có chút linh cảm rất khác lạ về người này, từ xuất thân, thân phận, cho tới trình độ, mọi thứ đều rất chi là mơ hồ!”
Trương Hư Đạo, hắn quả thực cũng cảm thấy mình quá mức đa nghi, bất quá linh cảm mách bảo cho hắn không được chủ quan người này.
“Chuyện này trước bỏ qua, sư huynh giúp ta phái một nhóm đệ tử thám thính tu tiên gia tộc tình hình tại Hắc Diệu Môn chúng ta địa giới, tà tu xuất hiện thực làm cho ta có chút đau đầu.”
“Quả thật nên vậy, ta cũng không muốn lại phải tham gia cuộc càn quét kia lần nữa!!!”
Dương Vệ gật gật đầu, đồng ý, hai con ngươi run run tỏ vẻ sợ sệt rất lớn.