Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 31 : Tứ Tượng, Bát Quái, Phong Tà




Chương 31: Tứ Tượng, Bát Quái, Phong Tà

Bất quá, sao nữ tử vừa rồi lại gọi là tổng chấp sự.

“Tường chấp sự, mời ngồi.”

Lão giả nhàn nhạt mà thu lại phác đồ, ngẩng đầu nhìn mắt tu sĩ họ Tường.

“Ông chủ Bao, ngươi sao lại…..”

Tường chấp sự gật gật đầu, mày chau lại định hỏi cái gì đấy thì…

“Hai thanh Hỏa Binh Chủy Thủ, đúng hẹn liền giao!”

Dứt lời, một cái hộp gỗ dài màu sẫm đỏ rớt trên bàn đung đưa bay về phía họ Tường.

“Mời kiểm tra!”

Lão giả nhàn nhạt nói.

Tường chấp sự cũng không có gì ngại ngùng, vật đến tay liền mở chốp hai bên ra, mấy hơi sau mới nhếch miệng lên mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng, đối với lão giả nhìn lại nói:

“Ông chủ Bao, vật này tại hạ rất hài lòng!”

Nói rồi, hắn lấy ra một cẩm bào túi đưa lại cho lão giả, ngoài thù lao chắc chắn không còn thứ gì khác.

Bất quá, lão giả lại nhẹ lắc đầu.

Điều này thật khiến cho họ Tường có chút khó chịu, nhíu mày, không biết này lão già trước mặt rốt cuộc có ý gì.

“Giao kèo đã ký kết, ông chủ bao lại chê ít không lấy sao, hay là muốn thêm đây?”

Là một người buôn bán đạp trên con đường thương lộ mấy chục năm nhưng tại đây, hôm nay đối mặt với một cái sâu không lường được như ông chủ Bao, họ Tường cũng khó khăn đến vã cả mồ hôi.

“Ha hả.”

Lão giả bỗng nhiên cười cười, nói,

“Tường chấp sự, không cần hiểu lầm. Hai thanh chùy thủ là lão phu chủ ý quà tặng, không biết thương lộ hai bên chúng ta có thể nào kéo dài thêm nữa hay không?”

“Thương lộ?”

Họ Tường chau mày, đối mặt người này, hắn thực sẽ không giống đối mặt bình thường với Dung Tiên Lâu chấp sự nói dăm ba câu “không được” được.

Hơn nữa, quan hệ này lại dính líu ít nhiều tới Dương sư thúc ở tổng đàn, từ chối e rằng hắn cũng lo không nổi.

Càng thêm nữa là chẳng phải hắn đang chờ cơ hội tiếp cận người này hay sao, sớm muôn chi bằng hôm nay.

Tuy nhiên, Hắc Diệu Môn có Hắc Diệu Môn thương lộ luật, không như Dung Tiên Lâu buôn bán lẻ, muốn phối hợp cả hai bên tất phải cùng có lợi, nếu không chấp sự chức của hắn cũng sẽ lung lay.

Lão giả cười như không cười gật gật đầu, đọa lý này làm thương nhân bản chất ai lại chẳng biết.

“Tốt! Tại hạ cũng đang có ý định thúc tiến hai bên quan hệ đây!”

Họ Tường đáp lời, cả hai người đều phá lên cười.

Cuối giờ, lúc đã sắp rời khỏi Dung Tiên Lâu, lão giả có nhắc hắn vài lời

“À! còn chuyện này nữa…ở đây, lão phu bất quá chỉ là một cái Tổng chấp sự mà thôi, ngươi sau này gọi sao cũng được, tuyệt đừng hô hai chữ “ông chủ” liền hảo!”

Câu nói này khiến hắn trên đường trở lại Hắc Diệu Môn lãnh sự quán, suy nghĩ đắn đo không thôi.

Rốt cuộc Dung Tiên Lâu chủ là cái nào nhân?

****

Nại Hà Trấn

Bên trong hoang miếu dưới mật thất, Dương lão đối lập nhắm mắt dùng thần thức tận lực hỗ trợ song quỷ phá cấm, hắc liên trong người hai đứa nhỏ đã bắt đầu có dấu hiệu, từng sợi từng sợi đứt lìa nhau ra.

Những âm thanh “răng rắc” không ngừng phát ra, vứt nứt nẻ trên từng sợi hắc xích không ai là không cảm nhận được.

Điều này càng củng cố thêm lòng tin trong lòng song quỷ có thể phá Âm Liên Cấm này hơn bao giờ hết.

“Thành công, chúng ta thành công, rốt cục cũng phá ra tới.”

Dương lão nhảy lên hô, thần thức lại vù một cái, chỉ có thể kéo ra một sợi tàn hồn của song quỷ trở ra.

Dương lão lặng lẽ rút ra hai quyển trục nhỏ từ không gian túi, đặt lên mặt đất, dùng máu của hai đứa nhỏ viết ra những chú văn quái dị gì đó.

“Tới lượt lão phu rồi, sẽ hơi khó chịu một chút thôi!”

Hai bên bàn tay lão hình thành hai cái con ấn khác lạ, pháp lực không ngừng chảy về.

“Gàoooo” lên một tiếng.

Hai đứa nhân yêu thét gào thật lớn.

Dương lão hai bên tay ấn từ lúc nào đã chưởng một phát thật mạnh lên vị trí đan điền của hai đứa nhỏ.

Tại vị trí đó, những hoa nước không ngừng bốc hơi ra, xì xèo liên tục.

Cũng tại lúc này, mãnh tàn thức còn sót lại của song quỷ lẫn tên tà tu kia như thể bị một vật nào đó hút đi, kéo về đan điền cùng với con ấn và chú văn kia lập thành một cái huyết Liệt Khuyển con dấu và Bích Lân Ưng con dấu.

Hình thái nhân yêu nhanh chóng đã biến mất, cuối cùng chỉ dư lại hình thể của hai đứa nhỏ bụi bặm, hình sức dễ thương, một trai một gái.

Dương lão mỉm cười nhìn hai cái con dấu trên người hai đứa nhỏ nhẹ thì thầm:

“Hai cái tứ tượng phong ấn gấp đôi thành Bát quái phong ấn, theo thời gian linh lực trạng thái nhân yêu sẽ xì ra kết hợp với pháp lực của hai đứa nhỏ, như vậy khả năng điều khiển ý thức khi đổi sang hình thái nhân yêu của chúng sẽ thuận lợi hơn!

Bất quá, để đảm bảo hơn nữa thì….”

Vừa nghĩ tới, mười đầu ngón tay lão pháp lực phừng phừng cháy lên:

“Phong Tà Pháp Ấn!”

‘AAA” hai bọn nó hét lên một cách thảm thiết.

“phù! Kết thúc rồi!”

Dương lão buông tay ra nhìn hai đứa nhẹ nói.

Trong khi đó, Âm Liên Cấm đã biến mất, hai đứa nhỏ rớt cái “bịch” xuống đất, miệng thở “hồng hộc”, còn chưa thể tin những điều vừa xảy ra.

Phía sau lão, hai sợi tàn hồn còn lại của song quỷ lập tức tiến lên, sắc mặt hai nàng tràn đầy niềm vui và cũng là nỗi buồn.

Ngày con lành chính là ngày mẹ đi, cảm giác thật đau đớn bao nhiêu.

“Hài tử, hài tử của ta!”

Hai nàng lao lên ôm hai đứa nhỏ tha thiết, mắt ròng ròng chảy nói.

“mẫu thân, mẫu thân”

Hai đứa nhỏ mặc dù ở hình thái nhân yêu mười ba năm tuy nhiên ý thức vẫn còn, những gì mà song quỷ hi sinh bấy lâu qua, bọn chúng đều nhìn thấy, giờ nhân yêu hình thái đã bị phong ấn, mẫu tử gặp nhau thiêng liêng mà ấm áp vô cùng.

Dương lão tạm thời lui ra ngoài, để cho mẫu tử bốn người trò chuyện với nhau, trên lý thuyết mà nói, tàn hồn của song quỷ kéo dài không bao lâu nữa sẽ tan biến, lão cũng không muốn phá hủy giây phút chia ly này.

Càng nhìn tâm lại càng thấy đau.

Vài khắc sau, lão trở lại mật thất.

Nhìn thấy Dương lão đi vào, song quỷ hướng lão nói một chút tiểu tâm tư của mình.

“Hai người các ngươi yên tâm, Hai đứa nhỏ, lão phu sẽ tận lực nuôi dưỡng, sẽ vì bọn chúng mà mở một chân vào môn phái.”

Dương lão nhìn xem hai đứa nhỏ nói.

“Hai đứa nhỏ này những năm này mặc dù giam trong hình thái nhân yêu, nhưng chung quy vẫn là một cái hiếu thuận hiểu chuyện người.”

Nói rồi, lão bồi thêm một câu nữa cho song quỷ an tâm:

“lấy bọn chúng bực này thiên tư Hắc Diệu môn khẳng định sẽ thu.”

“Chúng ta hiểu rồi, thật sự cảm ơn ngài, tiền bối!”

Nói rồi, song quỷ hư ảnh dần mờ ảo đi, nhanh chóng đã biến mất khỏi mật thất.

Lời cảm ơn này của hai người vừa là nguyện vọng được hoàn thành lại vừa chính là câu chân thành nhất gửi tới Dương lão.

Nếu không có lão chắc hai nàng sẽ mãi đứng yên tại chỗ trong bóng tối, sẽ mãi là con quỷ hút sinh khí của người khác để sinh sống, hại người hại đời, không có luân hồi, siêu thoát.

***

Một ngày sau, cũng tại phía sau miếu hoang đại phật.

Trước một cái mộ đôi lớn có một khối bia bằng đá xanh lớn mấy thước, trên tấm bia này có khắc mấy chữ Ngọc Quyên - Nguyệt Ngân.

Lúc này ba cái thân ảnh xuất hiện trước ngôi mộ, hai đứa nhỏ nhìn qua tấm bia mộ, thân thể lẳng lặng đứng đó, không nói bất kỳ một lời nào.

Ánh mắt ngây ngốc nhìn lên tấm bia, giống như đang nhìn lấy mẫu thân lần cuối cùng trước khi đi xa.

Chúng nhẹ đặt lên mỗi tấm bia một cái vòng hoa, nói:

“Mẫu thân, hai chúng ta nhất định sẽ nghe lời sư tôn, luyện thành cường giả, mẫu thân nghĩ ngơi!”

“Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ trở thành cường giả.!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.