Chương 30: Linh Hỏa Thái Tuế
Trải qua một chuyến đi, song quỷ như đang lâm vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, hai nàng ngao du một cách đầy mới mẻ, vui sướng.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên hai quả đóm lửa tại hai bên cơ thể dừng đến một không gian khác lạ, nơi này khắp nơi đều bị từng sợi hắc xích đen tuyền to lớn xuyên qua giam cầm lại, gieo rắc như một động bàng tơ.
Hai nàng xuất hiện ở đó không bao lâu, thì từ sâu bên trong những cuộn hắc xích bắn ra một quả quang cầu.
“Đám nô lệ ti tiện, muốn phản sao?”
“Ngươi, ngươi….làm sao?”
Các nàng nhìn lấy quang cầu kia không khỏi giật mình, đây chẳng phải là tên tà tu đã chết rồi kia hay sao?…sao hắn lại ở chỗ này.
“Tập trung, chẳng qua chỉ là một sợi linh hồn còn sót lại trong Âm Liên Cấm mà thôi, đánh nhanh thắng nhanh, thời gian không có nhiều, hỏng hết chuyện!”
****
“Sư đệ, năm nay thu đồ đại hội trông có vẻ rất khá quan, trung phẩm linh căn so với cùng kì đại hội lần trước hẳn tăng lên một ít đi”
Nhìn từng lượt đoàn người đi về Bồng Sơn, Kim Huyền Phong trong lòng vui vẻ không thôi...
Đứng bên cạnh, Dương Vệ nghe vậy, cũng nhẹ gật đầu:
“Không biết chưởng môn sư đệ có lại thu đồ nữa hay không đây?… nếu không thì tốt quá.”
Lúc này, một đạo quen thuộc thanh âm nam tử từ bên ngoài truyền đến:
“Xảy ra chuyện gì, thế mà hai vị sư huynh lại nhắc đến ta đây?”
Vừa dứt lời, một đạo lam quang đáp xuống đối diện hai người. Lam quang thu vào, dần dần lộ ra Trương Hư Đạo dáng vẻ.
“Chưởng môn sư đệ, ngươi xuất quan!”
Dương Vệ nhìn thấy Trương Hư Đạo, mặt lộ vẻ cười gượng gạo, không biết nói gì cho phải.
“Theo như báo cáo, năm nay lại có tới hai cái trung phẩm trở lên linh căn hài tử nhập môn, tiểu sư đệ, ngươi lại thu đồ lần nữa đi a!”
Khác với Dương Vệ, Kim Huyền Phong bản chất lành nhạt, tay chỉ có đao, đường chỉ có đạo, không biết nói câu bông đùa, nghĩ gì liền nói nấy.
“hahaha, ta còn tưởng chuyện hóa ra là cái này sự, nhị vị sư huynh đều biết cái kia đệ tử của ta đi.”
Trương Hư Đạo mỉm cười, tràn đầy tự hào hỏi.
“Dĩ nhiên biết!”
“Vậy đủ rồi, duy tôn nhất tử, đã làm đệ đầy hãnh diện rồi!”
“Ân, Cao sư điệt đột phá rồi sao?”
Dương Vệ giật mình, lập tức hỏi.
“Còn chưa, bất quá, cũng không lâu nữa, giờ nó còn đang xông Kiếm Trũng, vượt ải này, hẳn sẽ đột phá!”
Trương Hư Đạo miệng ngoa ngoe cười cười nhìn về phía sâu bên trong môn phái chỗ.
“Hắc Diệu Môn lại sắp có thêm một cái Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng…hahaha!”
Ba cười cùng một chỗ há miệng cười lớn, âm thanh như lan truyền trong gió, vang đi khắp nơi, không khỏi khiến mọi người ngước mắt lên mà nhìn.
***
Trong lúc này, Ấn Sơn phường thị, trong lòng đất ở nơi nào đấy.
“bà nội nó, đem Linh Hỏa Thái Tuế ra chỉ để luyện vài ba cái linh khí thật chán chết!”
Một cái già nua thân ảnh ngồi tại trên thanh sắc bồ đoàn, trước mặt mấy đoàn hỏa diễm lục sắc lơ lững không ngừng rèn giũa đồ vật gì đó.
Một lúc sau, thân ảnh kia dần thu nhỏ lại linh diễm rồi nuốt vào trong người, khó khăn đứng dậy, tay vòng ra sau, đấm đấm cái lưng của mình, tức giận thành tiếng:
“Xem ra phải bắt vài tên về làm đệ tử mới được!”
Trong khi đó, bên ngoài, một cỗ xe ngựa đạo hiệu “Hắc Diệu Thạch” rất quen thuộc dừng lại trước một tòa nào đó thật cao lớn năm tầng tửu lâu.
“Chấp sự, đến rồi!”
Phu xe căng dây một cái, rồi bước xuống, hướng vào bên trong kiệu thành khẩn nhẹ nhàng nói nhỏ.
“Dung (Cây đa) Tiên Lâu! Được Dương sư thúc cân nhắc chú ý, xem ra cũng có vài phần đạo lý a!”
Nhìn tòa tửu lâu năm tầng phía trước, không khỏi khiến hắn đăm chiêu suy nghĩ.
Dương sư thúc trước khi rời khỏi Ấn Sơn có nhắc qua hắn chú ý nhiều ít hỗ trợ tòa này khách lâu này.
Nhưng thật không nghĩ tới, chưa tới mấy tháng mà nơi này từ một cái tàn tạ bách hóa trở thành một cái tường cao cổng rộng khách lâu, nay lại lòi ra thêm luyện khí buôn bán.
“A, Tường chấp sự!”
Lúc này, bỗng dưng từ trong khách lâu đi ra một cái hoàng bào trung niên nữ tử.
“Dư chấp sự!”
Tu sĩ họ Tường cũng nhẹ cười, chắp tay cùng thi lễ.
“Ta đến lấy linh khí, không biết ông chủ Bao có tại không?”
Họ Tường liếc mắt nhìn vào bên trong rồi mới nhìn lấy Dư chấp sự khẽ nói.
Linh khí đặt, đến hẹn lại lấy, quả thực không cần phải gặp tới ông chủ Bao, bất quá người này lại có quan hệ rất sâu với Dương lão, cho nên hắn cũng muốn cận thân tiếp xúc tạo vài lớp quan hệ một chút, biết đâu lại là phúc cho con cháu sau này.
Bất ngờ, dư chấp sự nàng chau mày một cái, im lặng đi đôi ba hơi, rồi mới lại tiếp tục mỉm cười nhìn Tường chấp sự nói:
“Tường chấp sự”
Nàng bám vào người ở hắn bên tai, nói nhỏ nói,
“Chúng ta tổng chấp sự có cho mời, mời theo ta tới”
Dư chấp sự giong vừa hạ, chính họ Tường cũng thật bất ngờ, trong đầu bông lung một cách lạ kỳ, hình như là hắn chưa từng nghe nói tới cái nào tổng chấp sự thì phải, còn tưởng là mình đang nghe lầm đây.
“Tổng chấp sự?”
Họ Tường chau mày, hắn chẳng phải chỉ muốn gặp ông chủ Bao thôi hay sao, tổng chấp sự là thằng quái nào.
Trao đổi linh khí người với hắn, chẳng lẽ chính là vị kia tổng chấp sự?
Cái gọi là tổng chấp sự, đó là một cái Dung Tiên Lâu người phụ trách bao quát các công việc trong ngoài.
Dung Tiên Lâu có gần năm tên tiểu chấp sự, được phân ra quản lí theo từng mảng, mà ngoại trừ lâu chủ ra thì tổng chấp sự chính là cái người có quyền lực tập trung nhất.
Dưới nữ tử dẫn dắt hạ, họ Tường nhanh chóng đi qua tầng một và tầng hai khách lâu chỗ, thẳng lên tầng ba.
Đây là lần đầu tiên hắn được vinh dự lên tầng ba của Dung Tiên Lâu, truyền ngôn rằng nơi này và hai tầng trên cùng cực kỳ thần bí, chỉ tiếp đãi các loại khách lâu có số má.
Cầu thang tầng ba đã tới, Dư chấp dự đột ngột đứng lại, gõ gõ lên cửa ba tiếng, rồi mới nhẹ nhàng mà đi vào.
hắn cũng đi vào.
Phòng này rất lớn, hắn chú ý tới, trong phòng có bày một ít tủ kính cất giữ linh khí, tả hữu hai bên từng treo lên bày bố đủ các vũ khí chủng loại đủ loại, đao, thương, kiếm, kích phác đồ.
Nhìn cực kỳ bắt mắt.
Ở giữa, là một bàn án, một lão giả ngồi ghế chủ vị, đang xem một tấm phác đồ vũ khí nào đó.
Dư chấp sự đối với lão giả cúc một cung, sau đó thì thầm vài tiếng, rồi mới lùi ra ngoài xử lý chính mình công tác.
Nhìn chung có thể nói Dung Tiên Lâu nhân viên công tác, tựa hồ luôn luôn bận rộn.
Họ Tường nhìn lấy lão giả, phát hiện chính mình căn bản không thể nào không nhận ra được người này..
Ở chính mình trước mắt, chẳng phải là ông chủ Bao, chủ của cả tòa đại Lâu này hay sao.