Bồng Sơn Hắc Diệu Môn.
Chương 3: Thụ Nghiệp Đường
Khảo hạch nhanh chóng giải quyết cặn kẽ, mấy người Trương Hư Đạo lại tiếp tục dẫn Dương lão rời khỏi đại điện.
“Chỉ dựa vào lời nói thì vẫn chưa đủ, chúng ta muốn kiểm tra xem có phải ngươi là người của tông môn khác tới nằm vùng hay không thôi.
Đạo hữu yên tâm, chung quy cũng chỉ là vài cái câu hỏi xuất thân mà thôi, không có gì quá cầu kỳ.”
Tam trưởng lão Phó Kim Vũ phụ trách thương lộ trong ngoài môn phái cũng nhìn Dương lão như một con người khác, thản nhiên nói.
“Dùng trận pháp sao?”
Dương lão hỏi lại.
“A, xem ra đạo hữu cũng biết hàng, cài này có tên là Tha Tâm Trận”
Vừa đi, Phó Kim Vũ vừa khoan khoái giải thích tất tần tật mọi mặt trong môn phái.
Quan sát người này hồi lâu, Dương lão mới chợt nhận ra lão già này tính tình không những “khá” nóng mà còn đặc biệt nói nhiều, đi thi “ông tám” đại hội chắc chắn vô đối!
Dương lão nghe xong thì trong lòng có chút tán thưởng, xem ra Hắc Diệu Môn cũng không tồi tàn đến nỗi nào.
“Nói vậy thì Hắc Diệu Môn chúng ta hẳn có một vị Trận Pháp sư đi a!”
Dương lão thầm cảm khái, nhẹ nói.
“Đạo hữu có con mắt thật tinh tường, chưởng môn sư đệ thế nhưng chính là một vị Nhị giai trung phẩm Trận đạo.”
Hàn huyên đôi điều, sau đó liền đến nơi.
Dương lão nhanh chóng đi vào trung tâm trận pháp, chưởng môn Trương Hư Đạo lập tức khẽ đảo bàn tay, lập tức trong tay xuất hiện một cái gương đồng nhỏ, miệng lầm rầm vài câu rồi loáng một cái về phía lão.
“Phốc”
một tiếng, một cột sáng bằng vòm kính tuôn chỉ vào trận pháp, lập tức Tha Tâm Trận liền khởi động, kim quang như là các dây tơ chằng chịt cuốn lấy Dương lão.
Dương lão chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, cơ thể như bọ khóa chặt lại.
Bên ngoài, đám trưởng lão kĩ càng điều tra thân thế của vị sắp tới khách khanh trưởng lão trước mặt.
“Vương Phúc, xuất thân tán tu, tinh thông thuần ngự thú, cùng Linh Anh phái và Tuyên Cổ Cung không hề có quan hệ.”
Dương lão không chút do dự, lần lượt nói ra.
Bề mặt của tấm gương vẫn an tĩnh như thường, chứng tỏ Dương lão khai báo mười thành đều là sự thật, không có chút gian dối.
“Chúc mừng đạo hữu, ngươi đã đủ điều kiện.”
Trương Hư Đạo thấy vậy thì mặt giản ta mỉm cười thu lại gương đồng, sau đó quay nhìn Dương lão chậm rãi mở miệng nói:
“Chắc hẳn khách khanh đãi ngộ Ngũ sư huynh đã cùng đạo hữu nói qua rồi đi, không biết còn có cái gì nghi vấn?"
“Cứ theo Dương trưởng lão liền hảo, lão già ta cũng không có quá nhiều yêu cầu!”
Dương lão lắc đầu nói.
“Vậy được, đây là đạo hữu khách khanh lệnh bài, đạo hữu cất kỹ…..A! Thụ Nghiệp đường đệ tử còn hi vọng đạo hữu chiếu cố nhiều hơn!"
Nói rồi Trương Hư Đạo tựu lấy ra một khối Huyền thiết lệnh bài đưa tới tay Dương lão.
****
Đợi trong môn chấp sự đã đưa Dương lão ly khai, về sau chín người lại quay trở về đại điện, trên ghế thủ tọa Trương Hư Đạo sắc mặt nghiêm túc nhìn tất cả hỏI:
“Sư huynh, sư tỷ thấy người này như thế nào?”
Theo vai vế trong hết thảy chín người thì chưởng môn Trương Hư Đạo xếp thấp nhất.
Đại trưởng lão Cao Thiên Tuệ tuổi cao nhất, tiếp đến lần lượt là Nhị trưởng lão Kim Huyền Phong, tam trưởng lão Phó Kim Vũ, Tứ sư cô Lý Thanh Thảo, Ngũ trưởng lão Dương Viễn Trần, Lục sư cô Phi Phụng Tuyết, Thất trưởng lão Dương Vệ, Bát trưởng lão Thiết Ngũ Lang.
“Hồi chưởng môn sư đệ, Dương khách khanh lai lịch minh bạch, tâm trí có thừa, lại tinh thông thuần ngự thú nghiệp vụ, người này bằng mọi giá phải giữ lại cho bằng được!"
Ngũ trưởng lão Dương Viễn Trần là người đầu tiên sau khi nghe xong lập tức đứng lên nói.
“Quả thực như vậy!”
“Đúng vậy”
Mọi người đều gật đồng tán đồng.
Lúc này im lặng như chết Bát trưởng lão Thiết Ngũ Lang đột nhiên lên tiếng:
“Tuy nhiên chúng ta môn phái đột nhiên đào ra thêm một gã khách khanh lại là Ngự Thú sư, như vậy chẳng mấy chốc mấy tông môn kia liền sẽ phát giác, khi ấy giữ được người này ở lại không mới là vấn đề?”
Câu hỏi này cừa thốt khỏi miệng lập tức kiến cả đại điện im ắng, cái Thiết Ngũ Lang nói quả thực trúng ngay điểm yếu của Hắc Diệu Môn hiện tại, bọn họ lo sợ chính là hai kình địch bên cạnh sẽ không ngừng mở ra các khoản ưu đãi để mời gọi Dương lão.
Trầm ngâm một hồi thì Thất trưởng lão Dương Vệ nói ra:
“ “cây kim lâu ngày cũng sẽ lòi ra” muốn giấu cũng không thể nào giấu được, chi bằng “tiên hạ thủ vi cường” trắng trợn tuyên bố Dương Khách Khanh chính là Dục Thú Thất chủ, quan hệ với Hắc Diệu Môn vô cùng mật thiết.
Sau này nếu Dương lão phản bội môn phái liền lấy cớ này ra truy sát lệnh, dù là về tình hay về lý chúng ta đều không phải là kẻ chịu thiệt!”
Nói xong, hắn nhìn về mọi người người.
“Chưởng môn cảm thấy thế nào?”
Dương Vệ nhìn về Đại trưởng lão dò hỏi.
“Thất đệ kế này không phải không có lý, để đối phó với hai môn phía giàu rũng mỡ như Linh Anh Phái và Tuyên Cổ Cung thì đây là kế sách vẹn toàn nhất!”.
Đối với Dương huynh, môn phái có thể vì hắn cung cấp đầy đủ tài nguyên tu luyện, dạng này trước khi tới Hắc Diệu Môn hắn đã có nghĩ tới rồi đi, nếu không sẽ không bao giờ đặt chân lên đây.
Tuy nhiên, Bất kể nói thế nào, chuyện này cũng phải giải thích rõ ràng với người ta cái đã!"
Nghe xong mấy người trưởng lão ý nghĩ về sau, Trương Đạo có đôi điều suy nghĩ, rồi mới chậm rãi nói:
“Được rồi, cứ làm như thế đi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây!”
***
Vài ngày sau,
“Vừa nhập môn, thất chủ nên nghỉ ngơi một chút”
Trên đường mòn, Dương lão cùng một cái trung niên nam tử vô cười trò chuyện.
Người này là Chu chấp sự, một trong số ít các chấp sự hiện tại còn hoạt động trong môn phái.
“Dù sao cũng đang nhãn rỗi, không có sự tình gì làm. Đúng a!, lần trước chưởng môn thương lượng còn không biết để lão phu giáo cái gì đệ tử đây!”
Dương lão cảm thán nghĩ tới nói.
Mục đích của lão về đây an dưỡng tuổi già, phần nhiều cũng là vì dự định chuẩn bị các bước đệm cho Hắc Diệu Môn con đường sau nay.
Mặc dù quan hệ giữa lão và môn phái không có quá nhiều ràng buộc, thân thiết. Bất quá, hậu thế của Thê tử đã mất của mình lại là một chuyện khác.
Việc hoàn thiện mở rộng Thuần, Ngự thú chi thuật, đương nhiên trong đó cũng có chút tư tâm, Không tính tới nhân tài thì nếu như bồi dưỡng dược nhiều ra hơn Ngự thú sư sơ cấp cũng giảm bớt cho lão một số công tác lặt vặt. Thêm nữa là lão liền có thời gian rãnh rỗi để nghiên cứu nhiều thứ khác.
Đại đa số môn sinh đệ tử từ đầu học tập cái này môn đạo hẳn cũng chỉ vì kiếm lấy nhiều hơn tài nguyên tu luyện, linh thạch, cho nên nhiều ít cũng có ý chí, ham mê học hỏi, kẻ làm lão sư như lão thấy học sinh của mình như vậy cũng lấy làm vui lòng.
Trừ chuyện đó ra, cái thứ nhì lão quan tâm chính là bản thân chỉ còn mười năm, thời gian đã rất cấp bách lắm rồi, mà Khôi Lỗi chân truyền của mình còn chưa tìm được người thừa kế, đây cũng thật là điều đáng suy tư.
“Bản địa tu tiên tông môn dường như mới đây đã phát giác Thất chủ đảm nhiệm Dục Thú Thất của Hắc Diệu Môn chúng ta, đại nhân chắc rõ ràng rồi đi?”
Chu chấp sự cũng không có tiếp tục bàn tới vấn đề kia, ngược lại là nói tới một sự kiện không nhỏ vừa rồi.
“Biết, lão phu có nghe ra đám đệ tử trong môn bàn luận, bất quá cũng không quan tâm quá nhiều”
“Vậy là tốt rồi, Thất chủ, Hắc Diệu môn chúng ta mặc dù yếu nhất trong tâm tông Vạn Long Quận, thế nhưng hi vọng ngài nhớ kỹ, môn phái nâng ngài lên được chắc chắn cũng có thể hạ bệ xuống được, một người không nên có hai lòng, điều này hẳn Thất chủ lăn lộn mấy chục năm trong giới tán tu hẳn cũng đã minh bạch rồi đi!”
Chu chấp sự mặt ngưng trọng vô cùng dặn dò lấy Dương lão.
“Dĩ nhiên lão phu minh bạch”
Mặc dù Dương lão đã đánh hơi được cảm giác uy hiếp tương đối rõ ràng của gã chấp sự này, thế nhưng lão vẫn là đồng ý.
Dù sao cái này tất cả là vì môn phái, Hắc Diệu Môn có một tên tận tâm tận lực như vậy lão cũng lấy làm vui mừng ra mặt.
Không lâu sau, hai người đã đi tới Thụ Nghiệp đường, nhiệm vụ coi như kết thúc tại đây Chu chấp sự liền chắp tay cáo từ Dương lão vài câu rồi ly khai.
Thụ Nghiệp đường là Hắc Diệu Môn tiên tổ mở học đường, từ trong môn phái trưởng lão, lão sư phụ trách giảng đạo, chuyên môn vì đệ tử giải đáp trên việc tu luyện hoang mang, tận lực giảm bớt đi đường quanh co.
Đây cũng là điều khắc biệt giữa đệ tử tông môn và tầng lớp tán tu, tán tu tu luyện cả quá trình đều chính tự bản thân tìm tòi, mày mò.
Cũng chính vì ngộ tính không đủ lại không có sự giúp đỡ, cho nên hằng năm xuất hiện rất nhiều tán tu tẩu hỏa nhập ma, thân tàng ma dại hoặc mất tích không lý do, cũng chẳng có gì lạ.
Dương lão trước kia xuất thân chính là tán tu nên cũng rất đồng cảm.
Tại thời điểm lão đi vào Thụ Nghiệp đường, bên trong đã ngồi không ít người, để tránh khỏi lỗi sót mất đệ tử có thiên phú ngự thú, cho nên ngay từ ngày trước, tông môn đã thông báo cho tất cả đệ tử đều có cơ hội dư thính.
Dương lão nhìn đảo hết cả một gian phòng, trong khi bản thân còn đang suy nghĩ lung tung thì ngày thường chưởng quản học đường Phi Phụng Tuyết xuất hiện ở trước mặt mọi người
“Lục trưởng lão (Phi đường chủ) tới.”
"Ta liền biết hôm nay vị kia khách khanh trưởng lão xuất hiện mà, nghe đâu hình như là Thụ Nghiệp đường ngự thú lão sư thì phải…."
Nhìn thấy Dương lão đi bên cạnh Lục sư cô, đám đệ tử bên dưới lập tức rôm rã hẳn lên, quay ngang quay dọc bàn luận.
"Yên lặng, đều yên lặng cho lão phu!”
Nhìn thấy tràng diện có chút hỗn loạn này, Phi Phụng Tuyết sắc mặt có chút xấu hổ, nổi nóng, lớn tiếng quát.
Rất nhanh, đám đông yên tỉnh trở lại, Phi Phụng Tuyết đối với cái này tiếp thu rất chi là hài lòng nhẹ gật đầu, quét qua một lượt, rồi mới nói ra mục địch của hôm nay:
"Các ngươi từ hôm nay sẽ được địch thân vị lão sư này thành thạo chuyên môn thuần, ngự thú chỉ dạy, có ai phản đối sao?"
"Học tập thuần thú? Có lão sư chỉ bảo? Ta không phải đang hoa mắt chứ!"
"không phải đùa a, Môn phái từ bao giờ có lão sư nghiệp vụ này?”
Yên tĩnh đâu được mấy hơi, cả khán phòng lại bắt đầu nghị luận, đại đa số người nghe được tin tức này là mặt mũi tràn đầy vui vẻ, có người lại hơi nghi nghờ, đăm chiêu suy nghĩ.
Bọn họ trước đây Thụ Nghiệp Đường lão sư bất quá chỉ tại tứ cái phương diện, một là luyện đan lão sư, hai là linh thực lão sư, ba là trận pháp lão sư, bốn là tu hành lão sư.
Giờ ở đâu lòi ra thêm một cái lão sư nữa, phương diện nghiệp vụ cũng tăng thêm, chí ít khiến bọn họ có nhiều sự lựa chọn để kiếm linh thạch dễ dàng hơn, đương nhiên ai ai cũng thấy vui vẻ.
“Các ngươi dĩ nhiên là không có nghe lầm, vị này Dương lão chính là lão sư của các ngươi, bất quá không phải tất cả mọi người đều có tư cách này, chỉ chọn lựa năm tên có được thiên phú đệ tử.
Mỗi người một cuốn [[Ngự Thú cơ sở]], bên trong có một ít thông tin về yêu thú yêu trùng các loại, lấy về lĩnh hội, năm ngày sau tụ tập trở lại, đệ tử nào có thể hội thuộc hoặc lý giải được câu hỏi đặt ra, tộc nhântừ đây không cần làm cái gì môn phái nhiệm vụ, chuyên môn học tập.
Đối với những đệ tử không được lựa chọn, mỗi tháng Dương lão sẽ dành cho các ngươi 1 buổi để giảng giải trên dưới các thắc mắc về Ngự Thú, đều nghe rõ ràng chưa?”
“Rõ ràng”
Đám đệ tử trăm miệng như một đồng thành đáp.
Sau đó thân ai nấy lo, nhao nhao tiến lên phía trước cầm lấy cho mình một quyển sách, không cần làm bất cứ cái gì môn phái nhiệm vụ, mỗi tháng lại được cấp trợ phí, có thằng ngu, đầu nhúng nước mới không muốn làm!
Đệ tử nhanh chóng tán đi, chỉ còn lại hai cái lão đầu, Dương lão liền chắp tay hướng Phi Phụng Tuyết cười nói:
“Lần này đa tạ rồi, nếu không có lục sư muội ra mặt, lão phu e rằng khó có thể hoàn thành dễ dàng đến vậy!”
“Dương huynh quá lời, chúng ta sau này đều là đồng môn chiến hữu hà tất phải khách khí như vậy!”