Chương 28: Nhân yêu hai mạch
Bằng cách nắm giữ hai viên âm châu, đối vơi hai cái nữ quỷ kia, Dương lão ít nhiều đã giảm đi đề phòng, thay vào đó là thái độ cực kỳ lịch thiệp, dung độ cáo của mình để tra ra thực hư sự tình.
Hóa ra môn phái gửi Tiếp Dẫn giả tới nơi này không có ngẫu nhiên mất tích mà chính từ hai cái nữ quỷ này câu dẫn, đem bắt nhốt, lợi dụng sự kiện này để thu hút tu tiên cường giả tới giúp hai người họ giải quyết tâm nguyện cuối cùng của mình.
Theo chân hai nữ quỹ, lão cũng phần nào nhìn ra được điều khó xử trong lòng họ.
Trước kia cả hai đều là hai trong số rất nhiều các nô lệ của một gã tà tu, nữ quỷ song chưởng tên Nguyệt Ngân là cái tới trước, sau này nữ quỷ huyễn thuật Ngọc Quyên mới bị bắt tới.
Thế nhưng chuyện tưởng chừng như đơn giản lại không hề đơn giản như vậy, tên tà tu kia lại là một cái siêu cấp biến thái, là một tên người không ra người, quỷ không ra quỷ, bản chất thú tính cực độ.
Hắn đem rất nhiều người giao phối thí nghiệm với Huyết Liệt Khuyển và Bích Lân Ưng, kết quả chỉ còn sống sót đúng hai nàng, đương nhiên cũng là người thí nghiệm thành công, cho ra hai cái hình hài nhân yêu.
Bất quá, sinh hạ thành không được mấy năm, hai nàng đều theo di chứng mà sinh cơ bắt đầu sói mòn, bằng vào cơ duyên vận khí lẫn tình cảm mẫu tử mới đạp vào quỷ đạo con đường, chứ thật sự cũng chẳng phải sung sướng gì.
Về tên tà tu yêu ma kia, thời điểm hai nàng sinh hạ, hắn có ra ngoài thực hiện một số công việc gì đó trong tình trạng điên điên dại dại, và cũng kể từ đó hai người không thấy hắn quay trở lại nữa, đoán chừng đã bị chính đạo người diệt khẩu.
Thời gian vài khắc, rất nhanh liền đi qua.
Dương lão lại lần nữa trở lại ngôi miếu rách nát kia, lần này có thêm hai cái song quỷ đi theo, ba người nhanh chóng hướng phía dưới chân tôn Đại phật đi tới.
Cũng không lâu lắm, tốc độ của họ dần chậm lại, Nguyệt Ngân trong tay lấy ra một cái hắc ấn, từng sợi hắc khí toát ra, chui vào dưới chân tượng phật A Di Đà, lập tức mở ra một cái thông đạo cầu thang đi xuống dưới.
Tiến vào đường hầm về sau, nhìn hai bên cầu thang chất đầy thi cốt, đầu lâu, ánh sáng leo lắt, không khỏi khiến lão khó chịu mà chau mày.
“Tiền bối chớ giận, chỗ này đều là từ nô lệ thi cốt thí nghiệm thất bại mà sinh thành, bị tên tà tu kia vứt lộn xộn, ngổn ngan khắp nơi, đây đã là hai tỷ muội chúng ta dọn gọn gàng lắm rồi.”
Nguyệt Ngân khó mở nụ cười đối với Dương lão giải thích.
Rất nhanh, ba người đã đi hết con đường, một cái đại môn rất lớn đã hiện ra trước mắt họ.
“Sư muội!”
“Uhm!”
Gật đầu một cái, Ngọc Quyên lấy ra một khối hắc sắc mộc bài giơ lên, đem đại môn mở ra.
“Mời tiền bối!”
Hai nàng nhìn Dương lão, ánh mắt đầy cầu khẩn.
“Vào thôi!”
Cấm chế đã mở, Dương lão cũng không có khách khí khách chủ, bâng quơ nói vài câu, rồi nhích chân đi vào.
Nhín chung quanh khung cảnh mật đạo không quá lớn, vừa đủ để làm căn cứ trú ẩn, bốn góc tường có cắm bốn cây hắc sắc trận kỳ, lại cũng không ngoài dự đoán của lão, nơi này ẩn chứa một cái Tụ Âm Linh Trận cỡ nhỏ, đem âm khí bên ngoài tập trung lại vào trong này, bất quá, bộ trận pháp này đoán chừng đã bị hư hao hơn bảy phần.
“Gàoooo, Gàoooo….”
“Rkeng, Rkeng….”
Đột nhiên ở hướng hai giờ vang lên mấy tiếng gầm thét xen lẫn những âm thanh kim loại va chạm với nhau, không khỏi là Dương lão liếc mắt chú ý.
Hai cái thiếu niên chỉ khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, yêu không ra yêu, bị đóng đinh, xích lại trên tường.
“Hẳn là hai đứa bọn chúng đi!”
Dương lão tay cầm mộc trượng, nhẹ như gió đi tới hai cái thi thể bị xích trên tường gần hơn.
Nhìn mấy cuộn dây xích này lão mới nhận ra, hóa ra âm khí ngoại trừ duy trì trận pháp vận chuyển còn là nguồn cội để trấn áp, ngăn lấy hai đứa trẻ.
Bên trái là một đầu nam tử Nhân yêu, hình thái so với Huyết Liệt Lang không khác bao nhiêu, chỉ trừ đi, đứng bằng hai chân.
Bên còn lại là một đầu nữ nhi Nhân Yêu, hình thái so với Bích Lân Ưng rất giống, hai cánh mọc phía sau, hai chân, hai tay đều biến hóa thành Ưng loài móng vuốt.
“Nhân yêu nhị tộc, vận mệnh của hai ngươi rốt cuộc là đen hay là đỏ đây!”
Dương lão sắc mặt âm trầm, lập tức từ túi trữ vật lấy ra hai cái chén Ngọc Bích.
Tiếp đến lão vung tay lên đem cắt một điểm trên tay hai đứa nhỏ, sau đó đem giọt máu kia thả vào từng bát, rồi lại điểm một chỉ lên vùng đan điền rút ra một sợi mảnh khảnh linh khí cho vào.
Giọt máu và sợi linh khí kia thoáng một cái đã thấm vào trong đáy chiếc chén tựu như bốc hơi, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ vài hơi sau một cái âm thanh “Xèo, Xèo” lên.
Một khối mây mù như khói đỏ thẩm từ trong đáy chén không ngừng bốc lên, hóa thành một đầu Huyết Liệt Lang như bạo nộ muốn thoát ra ngoài.
Bên kia thì tỏa ra một tầng lam quang nhàn nhạt, toát ra một đầu Bích Lân Ưng, bay vòng vòng ríu rít quanh chén không rời.
Cuối cùng cả hai bên đều tán đi, trở về lại bên trong chén, mở ra một mảng tinh quang sáng chói trước khi kết thúc.
“Cả hai đều là Hạ Thượng linh căn phẩm chất!”
Lão dừng lại suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:
“Bất quá, trong người lại nhân yêu hai loại huyết mạch của Huyết Liệt Khuyển và Bích Lân Ưng, tuy không quá cao nhưng bù qua sớt lại thì thiên phú vừa vặn có thể đạt tới Trung hạ phẩm chất.”
Dương lão ban đầu có chút chút thất vọng, sau đó mới đại hỉ nói.