Chương 27: Song Quỷ.
Vừa dứt lời, khung cảnh vặn vẹo, hai chân Dương lão bất ngờ như đang bị đứng trên bãi lầy, cảm giác như đang bị cuốn lấy, không thể động đậy.
Phía sau lưng lão, hiện ra một cái khô khốc thân cây, giang cành đầy khô lâu, đem người lão quấn chặt lại.
“Khặc khặc! Ngươi tiêu rồi!”
Âm thanh phát ra thành tiếng vang lên.
Từ khắp các khô lâu trên cành cây nhả ra từng cái hình dáng nữ quỷ đã biến mất kia, móng tay dài như gai, bén như sắt, bất cứ lúc nào cũng có thể giết lão.
“Phu phu!”
Dương lão đột nhiên bật cười.
“huyễn thuật như vậy còn chưa thể bắt chết được lão phu đâu!”
Hai mắt lão bất giác mở rộng, một cỗ vô hình ý lực không lạnh mà run vang vọng ra toàn cõi chiến trường.
Huyễn cảnh của nữ quỷ cũng như một tấm giấy mõng, trong phút chốc đã bị đánh tan, cảnh vật lập tức trở lại như bình thường.
Nữ quỷ kia thuật pháp phản ngược còn chưa có đề phòng, pháp lực công tâm, bị đánh bay ra cả trượng là ít.
Mặc dù bày ra tư thế là như thế này, bất quá trong lòng lão cũng run không ít, huyễn thuật vừa rồi thật sự rất chân thật, chân thật đến nỗi khiến lão cũng giật thót tim.
Chính bởi thần hồn của lão là thần hồn của Trúc Cơ kỳ tu sĩ, do đó thần thức so với Luyện Khí kỳ bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Mà kẻ dùng huyễn thuật lại chỉ là một cái quỷ vật năng lực so với Luyện Khí kỳ tầng ba tầng bốn không sai biệt lắm.
Hơn nữa, huyễn thuật uy lực còn chưa có thật sự phát huy, nếu như đổi lại là một tên Luyện khí Chín tầng hoặc Trúc Cơ kỳ thì lão chết bất đắc kỳ tử.
“Huyễn thuật này thật có chút độc đáo, lão phu muốn rồi!”
Mặc dù không chắc môn huyễn thuật vừa rồi là cấp bậc gì, tuy nhiên khiến cho lão động tâm đến như vậy, quả thực có đôi ba phần kỳ bí.
Vừa nói hết câu, mộc trượng trong tay đã hóa thành một đạo linh quang đánh về phía hai cái nữ quỷ.
“Nhanh lui!”
Hai cái nữ quỷ dìu nhau đứng dậy, lại bị bồi thêm đòn này của Dương lão nữa, thần sắc hãi hùng ra mặt, nhanh chóng tách ra hai bên.
“Lui?”
Dương lão đứng im tại chỗ, nghe mà phá lên cười.
Thân hình già nua của lão chầm chậm bước đi rồi bỗng nhiên biến mất tại chổ, thoáng cái đã xuất hiện phía trên một cái nữ quỷ, mộc trượng không biết từ bao giờ đã cầm về lại trên tay.
“Tiếp chiêu!”
Lão hét lên, vừa hét vừa giáng xuống một gõ thật mạnh lên người nữ quỷ sử dụng song chưởng kia.
Nữ quỷ nào dám chậm trễ, lập tức điều khí vận kình để hộ thân, tiếc rằng khả năng của nàng có hạn, hộ thân âm khí thoáng cái đã bị đánh vỡ thành nhiều mãnh, không đủ để hộ thân,
“AAAA”
Trúng một đòn như thiên lôi giáng nộ, nàng chỉ biết rú lên đau đớn, giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Âm thể của nữ quỷ chốc lát đã tiêu biến đi hơn phân nữa, cơ thể bắt đầu nhạt đi, tiếp tục đánh nhau, khả năng cao tiêu tan rất lớn.
Dương lão vừa đáp xuống trên mặt đất, mộc trượng đã định ra thêm đòn nữa, thừa cơ tất sát cái này nữ quỷ tai họa.
“Khoan đã, tiền bối!”
Nữ quỷ huyễn thuật, thật nhanh liền kêu lên, vụt tới chắn trước mặt nữ quỷ kia.
Ngay tại lúc đã sắp kết thúc thời điểm, thì nữ quỷ huyễn thuật quỳ xuống bất ngờ quỵ xuống, nói:
“Hai chúng ta quỷ hồn nguyện ý vì tiền bối xông pha khói lửa, dâng lên bí kíp sở học, không yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng ngài cũng có thể ban cho hai đứa hài tử của hai tỷ muội chúng ta một đường sinh cơ.”
Hành động này của nữ quỷ, thật sự là khiến lão ngoài ý muốn, những ngỡ con quỷ vật này sẽ nghĩ cho mình, tuy nhiên….
“Sư muội, ngươi….”
Nữ quỷ bị Dương lão đã cho sắp bát tán kia như ngợ ra điều gì, nhìn nữ quỷ huyễn thuật.
“vị tiền bối này thực lực so với chúng ta chỉ hơn không kém, hơn nữa chúng ta tình cảnh hiện tại không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa, kết cục đã định rồi!”
Song chưởng nữ quỷ im lặng không nói, khẽ thời dài nhìn trấn dưới đồi, âm dương cách biệt, sự tồn tại của hai người họ tất sẽ ảnh hưởng đến sinh cơ phàm nhân.
Cho dù hôm nay may mắn thoát khỏi truy sát của Dương lão, ngày kế sẽ có người mạnh hơn đến bắt chết hai người họ.
“úp úp, mở mở, các ngươi đang tính toán lão phu đi a!”
Mộc trượng trong tay Dương lão giơ lên, chỉ thẳng mặt hai con nữ quỷ, cau mày nói.
“Chúng tiểu bối nào dám!”
Nói rồi hai con nữ quỷ đồng loạt há miệng thả ra hai viên âm sắc âm châu.
Âm châu chính là loại linh vật ngưng tụ từ âm khí lâu ngày mà thành, có thể dùng để luyện vào một số đặc dụng đan dược hoặc luyện khí, nếu có thêm hỏa châu cùng luyện ra Âm Hỏa Châu là tốt nhất.
Âm Hỏa châu thế nhưng mà lại là một món linh khí một lần sử dụng cực tốt, dựa vào phẩm chất của hỏa châu và âm châu mà xác định sức mạnh bạo tạc, âm châu, hỏa châu càng mạnh, thì Âm Hỏa Châu sát thương càng lớn.
Còn đối với quỷ vật mà nói đây có thể hơn nữa cái mạng của mình, là trung tâm duy trì nguyên thể, mất âm châu như tu sĩ mất đi đan điền, không lâu tựu chết.
Hai nữ quỷ ngoại trừ âm châu này ra thì hoàn toàn chẳng còn cái gì đồ vật trong người có giá trị hơn nữa, mặc dù giao cho Dương lão được xem như là một canh bạc bất quá hai nàng đã không còn lựa chọn nào tốt hơn.
“Các ngươi không sợ lão phu nuốt lời!”
Dương lão mặt mày đanh lại, thu lấy hai viên âm châu, nhìn hai nàng khó tin hỏi.
“Lấy tiền bối tu vi hẳn sẽ không làm như vậy, hơn nữa chúng ta tự biết thân biết thận của mình lúc này!”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi!”
Dương lão khịt mũi một cái, phẫy tay ra hiệu cho hai nàng dẫn đường.
Theo như lão dự tính, nếu như hai đứa nhỏ kia đều là phàm phân thì sẽ sắp xếp một chút chỗ an cư trợ giúp lập nghiệp tại trần tục, bất quá khả năng này không lớn, trường hợp chúng đều có linh căn hoặc cái gì đó thiên phú dễ xảy ra hơn.
Đương nhiên, Hắc Diệu Môn tình trạng như này, chỉ cần có người thức tỉnh linh căn, mặc kệ linh căn cỡ nào cao thấp, đều sẽ thu nhập trong môn phái.
Nhân thủ, đệ tử nhu cầu khan hiếm, là trưởng lão trông môn, lão cũng không có ý định kén cá chọn canh.