Chương 26: Đụng quỷ vật
Mấy ngưởi rời đi không bao lâu, đột nhiên Dương lão dừng bước, hai con ngươi run rẫy tựa hồ cảm giác được một thứ gì đó, vô thức quay lại phía sau.
Chăm chăm nhìn lên ngọn đồi nhỏ cách Nại Hà Trấn không xa.
Lập tức ánh mắt lão ánh lên, không gian giường như bị xuyên thấu, thấy được thật rõ một cái tiểu miếu, toà tiểu miếu này bố trí hai bên trái phải,rồi từ trên xuống dưới cực kỳ cân xứng.
Bất quá, đáng chú ý lại là những sợi đen tuyền âm khí mờ ảo khôngngừng bốc lên tại ngay phía sau tiểu miếu kia.
Giường như cơn mưa nặng trĩu hạt này đang ngày càng khiến âm khí trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Dương lão nhướng mày, mở miệng hỏi:
“Ung Chính, phía trên tiểu miếu kia là chỗ nào?”
“Bẩm đại nhân, dân trong trấn sau khi chết, phần lớn táng tại nơi đó, tiểu miếu kia là nơi dùng để hàng năm tổ chức cúng kiến, làm lễ, ma chay, qua hơn mấy trăm năm nay, phía sau núi khắp nơi đều có phần mộ.
Thế nhưng cũng không biết vì cái gì mà, hơn chục năm trước, xảy ra hàng loạt các vụ kỳ quái xảy ra, từ đó chẳng có ai dám bén mảng tới đó vào trời tối nữa, thậm chí ban ngày còn chẳng dám đi một mình.”
Ung Chính có chút thần bí nói, trên mặt lộ vẻ hơi hãi hùng, hiển nhiên là đã từng trải qua.
Hắn thanh âm dần trầm thấp, liếm nhẹ qua đôi môi khô cứng, mà lặng người nhìn Dương lão nói:
“Nghe nói nơi đó nháo quỷ, cũng không biết có phải là thứ kia quỷ vật bắt đi quý tử của hắn hay không nữa.”
Dương lão không nói gì, chỉ là trầm mặc nghe.
Ung Chính ngoài ý muốn nhìn thoáng qua trung niên nam tử, rồi lại nhìn Dương lão, bất quá, lão vẫn giữ một bộ dạng rất chi là bình tĩnh, khuôn mặt không có bất cứ cái gì gọi là lo lắng sợ hãi.
Chuyện này cả Nại Hà Trấn người đều biết rõ, cứ có chuyện gì quái dị xảy ra, hơn phân nữa là liên quan tới chỗ đó.
“Chúng ta trước kia cũng đã từng có mời qua khắp nơi thầy pháp, thầy cũng giải bùa, giải phép nhưng hễ có ông nào tới là quẹo ngay ông nấy, trong thôn mấy hôm sau gia cầm gia súc cũng tự dưng biến mất hoặc là đột nhiên chết giữa chừng.”
“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”
Dương lão dẫn đầu nhấc chân, hướng về tiểu miếu trên ngọn đồi kia đi tới.
Lão bên người mấy tên môn phái tử đệ cũng đi theo hắn bên chân.
Tiểu chấp sự sắc mặt quái dị, bên ngoài cùng trong môn phái quả nhiên không giống nhau, không có bảo bọc của Dương Vệ, không có các sư huynh, sư tỷ chỉ bảo, thực khiến hắn có cảm giác không thoải mái được chút nào.
Đường lên ngọn đồi không xa, giống như là một cái vỏ ốc xoắn, lòng vòng, bán kính chừng vài thước, xung quanh cây cỏ xanh um tùm, càng tiến lại gần không khí càng ngột ngạt hơn.
Trong ngọn đồi hầu như không nghe được bất kỳ tiếng chim nào, chỉ có tiếng nước ào ào lẫn với tiếng quạ kêu cùng cây cỏ lao xao.
Không bao lâu sau đó, ngay tại phía trước mặt mấy người lộ ra một cái tiểu miếu cũ kĩ, hai bên vách tường nứt nẻ, dây leo đâm ngang đâm dọc vào bên trong, trông rất tàn tạ.
Dương lão chẳng may may quan tâm đến mấy người bên cạnh mình, chỉ nhìn chằm chằm vào xung quanh trong miếu thờ rách nát, bao năm qua không có tu sửa lấy, đâu đâu cũng có mạng nhện.
Cửa miếu đã cái mất cái còn, ngã sấp ra một bên, bên trong tối tăm, um ám nhưng còn có thể nhìn thấy lấp ló một tôn phật A Di Đà to lớn sừng sững trong miếu, trên tượng Phật cũng có lon lổ vết mục nát.
Hai bên tay của tôn đại phật dựng lên hai cái Am, trong đó chứa lấy một tôn bạch ngọc tượng Quan Thế Âm Bồ Tát và một tôn bích ngọc tượng Phật Dược Sư.
Dương lão chợt cảm thấy có điều gì kì lạ, nhanh chất đi tới lư hương đặt tại trung tâm miếu, nhẹ sờ sờ xung quanh vành và tro nếp.
“Ân! Còn ấm?”
Lão nhẹ thì thào, hai con người từ lúc nào đã chuyển đổi trạng thái, đảo đảo khắp nơi.
Lúc này lão mới để ý tới từng luông âm khí bất giác len lỏi đi vào dưới chân tôn đại phật A Di Đà.
“Dưới chân đại phật có điểm kỳ lạ!”
Trong lòng lão giật một cái, hai chân lại tăng tốc tiến đến nhanh hơn.
Phía sau, mấy người kia đi theo Dương lão ngơ ngác nhìn những hành động quái dị kia, chẳng hiểu gì, nhưng cũng lật đật xách đít theo sát phía sau.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, bên ngoài gió rít dữ dội, từng đợt âm phong mang theo mấy luồng bão cát hôi thối, ào ào nâng lên, luồng vào trong miếu hướng đánh về phía mấy người Dương lão.
Tình huống đột ngột đến, bọn họ chỉ có tự mình phóng ra hộ thể cương khí bao lại bản thân, duy chỉ có….
“Aaaa….tiên sinh, cứu….”
Một mình trung niên nam tử phú hào đi theo là bị cơn cuồng phong kia tóm lấy, kéo ra bên ngoài, hướng phía sau tiểu miếu mà đi.
“Hừ! Giả thần giả quỷ, truy!”
Dương lão hai hốc mắt mở to, trượng gỗ cầm trên tay gõ xuống đất một cái nhẹ, thân ảnh bềnh bồng như cơn gió đuổi sát phía sau.
Mấy tên kia thấy vậy cũng lỏn tỏn chạy ở phía sau.
Đuổi được một hồi, âm phong dần dần tán đi, xung quanh khắp nơi đều là những nấm mồ đất nhô cao, nơi này chắc chắn đã là nghĩa địa không có gì bàn cãi nữa.
Tại phía trên một cái mộ phần khá lớn, hai cái bóng trắng mờ mờ ảo ảo, tóc dài phất phới, sắc mặt tái nhợt, âm lãnh như băng.
“Nữ quỷ?”
Dương lão trước mắt nhìn hai cái nữ quỷ, miệng có chút nhếch lên, trào phúng mỉm cười.
Hai con nữ quỷ này thuộc nhóm quỷ vật đê cấp, thực lực sợ Luyện khí tầng năm còn chưa bằng, dĩ nhiên là hình thành cách đây còn chưa có lâu.
Quỷ vật bình thường sẽ có hai hướng hình thành, một là do oán khí, chết oan của người phàm hoặc tu tiên giả nên không thể siêu thoát được, dần dần âm khí tích tụ trở thành quỷ vật.
Loại thứ hai là từ tu tiên giả nguyện ý tu luyện quỷ tu con đường, hoặc là bị người khác luyện hồn hóa quỷ nô, bị người khác điều khiển.
Nhìn hai cái nữ quỷ kia, Dương lão lập tức liền có thể nhận ra được hình thành từ tu tiên giả oán khí, chết rồi nhưng không thể siêu thoát.
Hai cái nữ quỷ, vung tay lên đem thi thể của trung niên nam tử đã ngất đi vứt ra xa.
Cùng lúc đó, miệng và hai tay đồng thời niệm, kết ấn gì đó, lập tức hình thể một trong hai con nữ quỷ đột ngột hòa theo làn gió, tiêu biến đi đâu mất.
“Chơi huyễn thuật sao?”
Dương lão đôi phút đầu có chút bất ngờ, mắt đảo đảo xung quanh bấn loạn, nhưng rồi mới dần nhận ra, miệng cười cười thầm nghĩ.
Chớp lấy thời cơ mất cảnh giác, nử quỷ như tên bắn, lao đến đánh về phía lão.
Âm khí không dẫn mà tụ, theo song chưởng của quỷ vật đánh tới.
Chưởng pháp nhìn thì cực kỳ hoành tráng, viễn siêu các loại võ công đẹp mắt khác, chỉ bất quá uy lực lại chỉ như tờ giấy mỏng.
Dương lão chỉ cần vẩy nhẹ mộc trượng trong tay liền đã đem song chưởng gạt ra.
“Roẹt!” một tiếng
Bỗng nhiên, nữ quỷ mỉm cười hung ác, song chưởng bị gạt ra, lập tức rụt lại.
Trong chốc lát đã biến chiêu, mười cái móng tay không chút giấu giếm lồ lộ ra ngoài, vuốt nhẹ một vòng bán nguyệt lên người Dương lão.
Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn chỉ là đòn cùn, dao mẽ, còn chưa thể đả thương được đến thân thể của lão.
“Hự!”
Mộc trượng trong tay đảo cái xoay vòng, đánh lên ngực của quỷ vật, đem nó đẩy ngược ra phía xa.
“Trễ rồi!”
Nử quỹ bật dậy, nhìn Dương lão cười gằn.