Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 24 : Quỷ Vật làm loạn




Chương 24: Quỷ Vật làm loạn

Bồng Sơn tiên sơn là một nhánh núi mặt phía nam của Kỳ Vân sơn mạch, mà Kỳ Vân sơn mạch mặt phía bắc còn lại so với phía nam, từ độ dài, độ cao cho tới hình dáng, thảm thực vật, sinh vật đều hung hiểm hơn rất nhiểu.

Mặc dù đoạn núi phía Bắc nhìn chung đều hơn hẳn phía nam có nhiều đồi núi linh vật, đất đai phì nhiêu, linh mạch cũng không thiếu.

Nhưng lại chịu sự thống trị của hơn phân nữa yêu thú, còn lại một phần nhỏ ở những nơi u ám, đầm lầy, đầy tử khí, bóng tối quanh năm bao trùm toàn tại quỷ vật, cương thi cu trú.

Nại Hà Trấn đóng tại phía tây huyện An Hòa cách khoảng hơn ba trăm dặm, dọc theo con sông Nại Hà xa xa liền có thể nhìn thấy một tòa tiểu trấn phồn hoa.

Huyện An Hòa ở vào phía tây nam, hình thành và tồn tại đã hơn năm, sáu trăm năm có thể nói là tương đối có tuổi.

Đối với phàm nhân võ đạo giống như là một cõi thánh địa, một trong tứ đại thiên vương của hoàng đế thế tục Đông Kinh Vương cũng định cư cách đó không quá xa.

Từ Hắc Diệu môn đến Nại Hà Trấn với Thanh Lân Ưng, chừng hơn nửa ngày lập tức đến, bầu trời, một nhóm ba đầu Thanh Lân Ưng vỗ cánh bành bạch bay như gió cắt.

Đi trước tiên, là một đầu độc nhãn Thanh Lân Ưng, không biết vì cái gì lại như vậy, nhìn qua hai đầu còn lại trông khá hiền lành, chỉ riêng con này còn khá yang hồ hơn một chút, dẫn đầu rất chi là hợp lý.

Trên mỗi đầu Thanh Lân Ưng có riêng hai người, tổng cộng tầm khoảng sáu người hết thảy, Dương lão và tiểu chấp sự đi con dẫn đầu, hai bên phía sau phân ra chỡ ba tên Khai Mạch lục tầng và một tên Khai Mạch thất tầng.

Dương lão tay chống trượng gỗ, hắc bào tung bây trong gió trên đầu Ưng, là người từng trãi, nhìn xa trông rộng, đã đi khắp bốn phương tám hướng trên Xích Quỷ đại địa.

Nhưng giờ đây mới là lần đầu tiên nhìn cảnh vật, thiên nhiên trù phú một cách chăm chú, thưởng thức và trữ tình như vậy.

“Trưởng lão, ngài nhìn xa xa lóm đóm nhỏ ánh sáng le lói, với hun hút khói bay lên kia…là điểm đến của chúng ta!”

Phía sau, tiểu chấp sự chòm ra phía trước, tay chỉ về xa xa những đốm đen đỏ đủ màu, đối với Dương lão nói.

Lập tức, Dương lão hai mắt sáng lên, con ngươi đột nhiên trắng như tuyết, đây là dấu hiệu của việc thi pháp Bạch Nhãn Thuật.

Bằng môn thuật pháp này, nhãn lực của Dương lão được tăng lên rõ rệt, ở khoảng cách xa như hiện tại cũng có thể nhìn rõ xung quanh cảnh vật sinh hoạt ở trong Nại Hà Trấn.

Gần nữa khắc sau, Nại Hà Trấn hình ảnh đã xuất hiện trong mắt lão.

“Dừng lại!”

Dương lão bỗng nhiên giơ tay lên, ra lệnh.

“Trưởng lão, khoảng cách tới trấn còn tương đối xa, dừng ở đây, có phải….”

Một tên Khai Mạch lục tầng đệ tử nhìn Dương lão với ánh mắt kỳ quái nghi hoặc.

“Ngươi biết chúng ta tới đây làm gì sao?”

Lão nhanh chóng cắt lời, hỏi ngược.

“Thưa, là điều tra mất tích sự tình!”

Tên kia không giám chậm trễ, cung kính đáp lời.

“Biết vậy liền tốt rồi!”

Lão gật đầu, lại không nói gì, trong câu trả lời của tên kia cũng chính là đáp án.

Tên kia đệ tử ngẩn ngơ không hiểu, phải chừng một lát sau mới nhận ra ẩn ý trong câu nói của Dương lão.

Việc cưỡi thẳng Thanh Lan Ưng bay tới gần sát Nại Hà Trấn, hơn phân nữa sẽ khiến bứt giây đổng rừng, thủ phạm liền sẽ nhận ra và lẫn trốn.

Thay vì như vậy, Dương trưởng lão cho xuống tại khoảng cách xa Nại Hà Trấn thứ nhất không khiến thủ phạm nhận ra, thứ hai không quấy rầy phàm nhân thế tục.

Sáu người trên đường đi cũng không có gặp cái gì quấy nhiễu, không bao lâu Nại Hà trấn cửa đã lần lần hiện ra trước mắt.

Nại Hà trấn là một cái tiểu trấn chỉ khoảng ba bốn ngàn người sinh sống, phía nam không xa bên cạnh tiểu trấn có một nhánh sông, phàm nhân gọi là Nại Hà, dọc theo sông phần lớn đều là đồng ruộng.

Tại đầu trấn hai bên trái phải trấn giữ hai đầu sư tử đá. Cổng treo một tấm cũ kỹ thật dài, phía trên khắc lấy “Nại H Trấn” ba cái chữ to thật to chữ “à” trong chữ “Hà”đã biến đâu mất, dĩ nhiên rất dễ nhận ra đã quá lâu cư dân trong trấn không có sửa sang lại đàng hoàng.

Sắc trời lúc này đã quá khuya trên đường không còn bóng người, gió lạnh như dao cắt, kết hợp với cảnh vật leo lắt, âm u không khỏi khiến mấy người suýt sao rợn gáy.

Liền sau đó, trong trấn, lao ra một bóng người.

“Vãn bối Ung Chính, bái kiến trưởng lão!”

Ung Chính một cái bảy mươi chín tuổi, Nại Hà Trấn tiếp dẫn sứ, tại trấn cũng có bối phận tương đối cao, trong mắt phàm tục là vị thương buôn có tiếng, đức cao vọng trọng, được mọi người kính nể.

“Ung huynh (Ung thúc), đêm khuya không tại trong nhà, cẩn thận….”

Mấy tên cao cao, gầy, béo, teo lão giả, thiếu niên từ trong nhà gần đó, cầm trên tay từng bó đuốc, đi ra nhìn thấy sáu người Dương lão.

Đi đầu, bạc tóc lão giả ngữ khí đột nhiên thay đổi:

“Những người này là ai?”

“Ngô huynh, bình tĩnh, bình tĩnh, đây là mấy vị ta mời từ triều đình điều xuống, xử lý quái dị vấn đề trong trấn, đừng để người khác biết, kẻo có hung thủ lẫn trốn!”

Ung Chính đi tới sát tái lão giả nói nhỏ.

Vị Ngô lão giả khi mặt nghi hoặc, có chút phân vân nhìn Ung Chính rồi lại nhìn sáu người Dương lão.

“Tại hạ Dương Phúc, phó vệ úy Huyện An Hòa, gặp qua trưởng trấn”

Dương lão chắp tay hành lễ một cái, một mặt bình tĩnh nghiêm nghị nói.

“Tại hạ Ngô Lũy, gặp qua phó vệ úy đại nhân!”

Dương lão mỉm cười, đáp lễ lại, Ung Chính tiếp lấy nói ra:

“Phó Vệ Úy, ta phủ đệ ngay ở phía trước, trời coi bộ cũng sắp mưa tới nơi rồi, hay là tới tiểu tọa ta trú đi, tại hạ cũng muốn thỉnh vài vấn đề!”

“Kia tại hạ tựu quấy rầy rồi!”

Dương lão không chút do dự đáp ứng xuống.

Ngô Lũy đứng bên cạnh, hồi lâu mới gật gật bỏ đi, Ung Chính là Nại Hà Trấn có tiếng thương hào, lại quen biết tiên sư, không lý nào phải lừa gạt bọn hắn.

“Không có chuyện gì, đều là người quen, mọi người về ngủ đi!”

Ngô lão nhanh trí quay lại hướng đám người phía sau mình, hô lớn.

Hắn nhìn như vậy thôi, nhưng là trưởng trấn, trong mắt mọi người đều nhất mực tôn trọng và nghe theo.

Nói rồi, Ung Chính dẫn sáu người Dương lão tới phủ đệ của mình.

Dương lão nghĩ lại lúc đi lướt qua đám người trưởng trấn, hai hàng lông mày khẽ chau mày, rất nhiều thôn dân sắc mặt tái nhợt, tinh thần có chút uể oải.

“Năm người các ngươi có chú ý nhìn ra cái gì hay không?

“Là dân trong trấn sắc mặt có chút không đúng?”

Tiểu chấp sự dường như cũng nhìn ra điều gì đó, lập tức mở miệng hỏi.

“Không đúng? Lạ ở đâu? Đệ tử thấy bọn chúng cũng không khác gì chúng ta mấy!”

Một cái đệ tử theo Dương lão thực hành nhiệm vụ, lơ đễnh nói.

“Sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, tinh lực hao tổn không ít, da dẻ tái xanh….”

Dương lão đặt mông xuống một cái ghế, tay vẫn cầm trượng gỗ, miệng trầm ngâm nói.

“Trưởng lão là hoài nghi nơi này có quỷ vật làm loạn?”

Ung Chính lắc đầu, một mặt ngưng trọng hỏi ngược lại.

“Hừ! Là ai nói ngươi quỷ vật sự tình? một cái Khai Mạch kỳ không cách nào nhìn ra được!”

Dương lão bất ngờ hừ một cái, trượng gỗ đập xuống sàn nhà, một cỗ khí tức ùa ra, bao trùm lên người Ung Chính.

Khai Mạch kỳ mặc dù cũng được xem là một giai đoạn của Luyện Khí kỳ, bất quá tại cảnh giới này, so với phàm nhân đỉnh tiêm không sai biệt mấy.

Bất quá, phàm là nhân trong Khai Mạch mạch còn chưa thể tiếp xúc được với linh khí thiên địa, phát hiện quỷ vật làm loạn là một thứ gì đó bất khả thi.

****

Lúc này, Nại Hà Trấn, một nơi khác.

Đây là một khu rộng lớn cổ phủ, tại phủ phía trước cây to lớn đại thụ, tán cây che khuất hơn phân nữa các phòng, nhìn chung thâm niên tương đối cao.

Bên trái căn phòng bi tán cây che khuât, lấp ló ánh đèn rừng rực sáng, lộ ra mấy bộ nhân ảnh.

Qua bức tường phong mỏng tang, một thôn phụ tại trong phòng, nói:

“Nước ối vỡ, nhanh đun chút nước nóng đến! Công tử gia sắp ra đời, nhanh nhanh”

Bà đỡ nhìn cái hầu nữa phía sau, vội vội vàng vàng.

Nhưng mà, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở toang cái ‘ầm’ ra.

Một cỗ âm u quỷ dị bóng đen xuất hiện trước mặt mọi người, mang theo một làn khói sương mịt mù tỏ ra khắp phòng.

Chốc lát, hai mắt mọi người lờ mờ, khép lại, ngã lăn ra phòng.

Tiếng khóc của đứa trẻ lúc này cũng lẫn nhau vang lên.

Bóng đen ôm lên đứa trẻ nhìn qua nhìn lại chung quanh một lượt xong mới thong thả rời đi!

****

“Là..là Giang chấp sự có nói tới, hai..hai vị Ngu huynh đệ cũng lẫn nhau đề cập tới chuyện này, vãn..vãn bối là vô tình nghe thấy, tiền bối bớt giận!”

Ung Chính bị khí tức của Dương lão ầm ầm áp chế, khiến cho hắn không cách nào cử động được, ngay cả thở cũng khó khăn, mặt nhăn nhó, miệng gắng gượng đáp.

Nhìn biểu cảm Ung Chính, Dương lão mới nhìn sự thật, khí tức như gió lướt qua, tựu tán đi.

“Quỷ vật làm loạn? Có khi nào ba người trước đến mất tích, đều là do nó hay không?”

Tiểu chấp sự, khuôn mặt khó gượng nổi nụ cười, căng thẳng nói.

Hắn trước giờ, sống bên trong môn phái, được Dương trưởng lão dạy dỗ, ít khi ra ngoài du lịch, giờ gặp qua loại này quỷ dị tình trạng, thất khiến hắn có chút hô hấp không thông.

Đúng lúc này:

“Phó vệ úy đại nhân, Ung Chính đại nhân, cứu, cứu, lại thêm một đứa trẻ sơ sinh nữa biến mất!”

Bên ngoài cửa, một cái phàm nhân đập gõ cửa liên hồi, miệng khàn khàn, nấc lên nấc xuống, tựa hồ như vừa mới khóc qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.