Chương 22: Không biết chủ ý gì!
Ngoại trừ những vật này, còn có vài thẻ ngọc giản,nhìn vào liền nhận ra công pháp bí tịch, sở tu của hai người.
Dương lão tâm thần thoáng động, cầm lên một mai ngọc giản dán lên trán, rồi mới đem thần thức thả vào bên trong ngọc giản. Trong não lập tức xuất hiện nhiều văn tự.
Qua một hồi tra xét, cuối cùng cũng chỉ có ba bộ ngọc giản đủ làm cho lão cảm thấy hứng thú.
Trong đó có một môn phẩm cấp không thấp tên là Thất Tiễn Quán Linh Pháp.
Thất Tiễn Quán Linh Pháp là một bộ cường đại tiểu thần thông tiễn thuật, đem pháp lực quán thâu vào linh cung, độ tích tụ càng lớn, uy lực xuất tiễn càng mạnh, luyện tới đại thành có thể cùng lúc bắn ra thất tiễn.
Xem qua một hồi Dương lão lại lắc lắc đầu, bỏ phiến ngọc giản xuống, loại võ công này, hao tỗn thời gian quá lớn, chí ít cũng mất phải bảy, tám năm thời gian mới đem luyện cho thành thục được.
Mà lão lại chỉ có mười năm sống cuối đời, chi bằng đem tinh lực dồn vào chuyện khác thì vẫn là tốt hơn.
Thêm nữa, đại đạo chính là Ngự Thú và Khu Rối, cũng không có thời gian, tâm tư đặt lên bộ võ công này.
Thần thức lần nữa kéo ra gắn liền vào một bộ ngọc giản khác.
“Huyết Linh Dịch đan phương, có thể rèn luyện thân thể, tăng cường tu tiên giả thể nội khí huyết chi lực.
Thể tu tu tiên giả đối với loại hình này dược dịch tương đối sở cầu, ngâm mình tu luyện trong dược dịch này, thể chất tăng tiến vượt trội, làm ít mà công to.
Mặc dù Huyết Linh Dược Dịch chỉ là nhất giai đan dược, nhưng lại yêu cầu nhiều loại linh thảo luyện chế mới thành, ngoại trừ linh dược ra thì yêu thú tinh huyết lại càng không thể thiếu được.
Dựa theo ngọc giản thuật, Huyết Linh Dịch là từ năm loại vật liệu luyện chế mà thành, cái này bốn loại chủ dược theo thứ tự là Huyết Linh thảo, Liệt Dương Thảo, Thủy Nguyệt Hoa, Quỷ Sâm, cái này ba loại vật liệu càng cao năm dược liệu, đan dược phẩm cấp càng cao.
Thứ nguyên liệu cuối cùng là một bình yêu thú tinh huyết.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, hai tên Hà Dũng, La Đại chắc chắn là thể tu, nếu không tại túi trữ vật sẽ không chứ Huyết Linh Dịch và Huyết Linh đan phương.
Dương lão đối với đan phương này tuy không quá coi trọng, bất quá đối với môn phái và Dương Viễn Trần thì lại khác.
Bộ ngọc giản cuối cùng trong tay lão lúc này, được coi như là phế thải, thậm chí phế thải cũng không bằng, bị La Đại vứt bỏ trong góc không thương tiếc.
Đây là một bộ cấm thuật thí nghiệm: Dục Linh Linh căn, hơn phân nữa là hắn từ một tòa nào đó di tích động phủ thu được.
Mục đích của thuật này là nhân tạo hình thành linh căn trên thân thể của một phàm nhân, tuy nhiên cơ chế thi triển thuật này lại khá phức tạp.
Ban đầu, Dục Linh Linh Căn được bắt nguồn từ kỹ thuật cấy ghép yêu thú, linh thảo.
Người muốn thi triển thuật này thì phải có yêu thú tinh hồn làm vật dẫn, đây cũng chính là mấu chốt cho linh căn hình thành.
Ngoài ra, để thực hiện việc dung hợp này, người sử dụng thuật vẫn phải dùng thông qua một cuộn trục ấn chú, một chút máu của mình và có thi thể phàm nhân còn sống để làm vật chủ.
Sau khi việc thí nghiệm hoàn thành, phàm dung hợp thành công tại đan điền sẽ chớm nở, bắt đầu kết “quả” ra yêu linh linh căn.
Theo lý thuyết, chí ít cần phải có đủ bốn mươi chín ngày cho việc tạo “quả”. Trong thời gian đó, phàm nhân thi thể sẽ lâm vào trạng thái chết giả, không hay không biết gì bên ngoài hiện trạng.
Tuy nhiên, thời gian đầu, yêu thú tinh hồn sẽ xuất hiện tình trạng phản phệ, chiếm lấy thân xác, thần trí phàm nhân, kết quả người không ra người, quỷ không ra quỷ
Để giải quyết tình hình trên, tại cuộn trục ấn chú đã có thêm một loại cấm chế.
Nếu như thí nghiệm “Dục Linh” thành công, trên cổ trái nạn nhân, sẽ hiện ra ba con dấu câu ngọc, xung quanh là một chuỗi các văn tự bao bọc.
Cấm chế này vừa là công cụ gúp người tạo điều khiển “thí nghiệm nhân” của mình, vừa là màng phong ấn ngăn cản phản phệ, dành thời gian để “Thí Nghiệm Nhân” làm quen.
Từ đóng đồ lặt vặt, Dương lão moi ra một cuốn bạch sắc quyển trục, kích cỡ dài tầm nữa cánh tay.
Bên trong văn tự kết cấu khá giống với quyển trục khôi lỗi, nhưng lại nhiều loại văn tự tổ hợp và nhiều hơn.
Ngoài những đồ vật này, ra còn số ngọc giản võ công như Câu Hồn Trảo ,….
***
Lúc này, ở một nơi nào đó, Nhiệm Vụ Đường.
Lục trưởng lão Dương Vệ đang kiểm kê lại tình hình nhiệm vụ các ngày qua thì một cái tiểu chấp sự bước nhanh đến, trên tay cầm theo một trương đưa tin phù, khuôn mặt lộ vẻ khẩn trương.
“Trưởng lão, một cái tiên thiên kỳ tiếp dẫn sứ của Nại Hà Trấn, chuyển lên một trương thư, ngài nhìn!”
Dương Vệ chau mày, mặt mày cau có, giơ tay ra nói:
“Đưa cho lão phu xem!”
Tiểu chấp sự trẻ tuổi không dám thất lễ, hai tay dâng lên bức thư kia.
Lướt qua một đoạn, hai mắt Dương Vệ khẽ động, không biết đang nghĩ cái gì, liền hỏi tiểu chấp sự:
“Nại Hà trấn là cái nào chấp sự phụ trách?”
“Là Giang chấp sự, đưa tin tên kia hình như cũng là Giang sư huynh nhị thúc.”
“Ngươi tới hành phương viện tìm Ngu Thuận, Ngu Tường hai cái chấp sự, nhờ bọn chúng đi một chuyến đến Nại Hà Trấn, quan sát, điều tra tình hình một chút!”
Nại Hà Trấn phụ trách kiểm diệt thu đồ linh căn Giang Vi chấp sự, đột nhiên biến mất, không biết tung tích.
Trấn này hơn tháng trước lại xuất hiện một số tình trạng gia súc, gia cầm tự dưng chết, phàm nhân mệt mỏi, đau bệnh liên miên, hơn phân nữa có kẻ phía sau bày trò.
Một khắc đồng hồ tiếp, tiểu chấp sự trở lại, phía sau dẫn theo hai cái cao lớn, mặt lạnh ngắt tu sĩ.
Hai người này được Dương Vệ trực tiếp gọi lại, nói nói cái gì đó sự tình, rồi gật gật lia lịa, chốc lát sau, lại rời đi.
***
Bấy giờ, trên Dục Thú Thất địa phương, Dương lão đã khai quan, ra ngoài.
Dương lão nhìn lấy Vương Lục dựng trại ở bên ngoài Bích Lân Miếu, trong lòng hơi động, tiến ra một bước, nói:
“Ân! Vương Lục ngươi mấy tháng qua liên tục túc trực ở đây đi!”
“Lão sư xuất quan….năm tháng qua, theo như người phân phó, đệ tử không giây phút nào lơ là, luôn cảnh giác thủ vệ ngoài này!”
Vương Lục nhìn Dương Phúc ra ngoài, lòng nao nao vui mừng bẩm báo.
“Được rồi, đây xem như thù lao cho người tận tụy mấy tháng qua!”
Tiện thể, phân phó một chút hai đứa còn lại bảy ngày nữa đến Dục Thú Động, lão phu có chuyện muốn cần ba người các ngươi hỗ trợ một tay!”
Dương lão có phần hương phấn nói, cổ tay rung lên, một cái thanh sắc hộp ngọc khá lớn bay hiện ra, bay về phía Vương Lục
Vương Lục tiếp nhận hộp ngọc về sau, tâm tình như được bón phân, vui vẻ nhận lấy, ba hoa vài ba câu với Dương lão rồi mới rời đi.
Trên đường, hắn không kịp chờ đợi nổi nữa, lập tức mở ra hộp ngọc, hai con ngươi run run, miệng há hốc, không kìm nổi tâm tình, nhảy lên một cái.
Vương Lục đưa tay phải lên, đem bên trong lam sắc quả trứng lấy ra, một cỗ tinh thuần, nhạn nhạn sóng nước như mơn trớn lòng bàn tay hắn, đôi khi có chút lạnh giá.
Đem quả trứng cất lại trong hộp ngọc, Vương Lục hít một hơi dài khí lạnh, mặt không thể tin nổi mình đang cầm cái thứ quái quỷ gì….
Dường như quên mắt lời dặn dò của Dương lão, hắn dừng lại bên đường, lấy ra ngọc giản Ngự thú mà lão sư đã cho.
“Đây chắc là Lam Thủy Du Xà trứng đi!”
.
.
.
Khoảng chờ đâu một, hai canh giờ sau, ba người đã tụ hội đầy đủ lại Dục Thú Động, một khu vực nuôi dưỡng yêu thú đầu tiên trong Dục Thú Thất.
Nơi này so với một cái tổ mối không khác biệt bao nhiêu, chỉ có điều hang động lỏm chỏm có chút nhiều.
Phía trước chính là một cái đại sảnh đường toàn đất cát, bốn người thầy trò Dương lão chính tại đứng vị trí này.
“Lão sư!”
Ba người vội vàng đối với Dương lão hành lễ.
Dương lão gật gật đầu:
“Ừm! Không tệ lắm, non nửa năm này, các ngươi rất cố gắng, tri thức cũng đã phi thường tiến bộ, hôm nay sẽ không lại tiếp tục học lý thuyết ba ngươi tựu bắt đầu thực hành một chút!”
Lão chỉ mấy thứ đồ vật trên giá gỗ đang phủ từng lớp vãi đen, nói:
“Đây là yêu thú trứng, thực hành cái gì chắc cũng không cần lão phu giới thiệu nữa đi!”
Nói rồi, lão từ phất tay lên, đem đống linh trứng ở tầng đầu tiên lộ ra bên ngoài.
Tầng phía dưới, có chứa một ít linh thảo, linh dược đủ loại màu sắc, hầu hết đều là đê giai.
Tầng dưới nữa, có ba chiếc khay, mỗi khay chứ rất nhiều linh thạch, bóng loáng.
Không biết chủ ý gì!