Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 20 : Tử!




Chương 20: Tử!

Một khắc sau, tại điểm Dương lão hạ sát hai người Hà Dũng, La Đại, tức thì xuất hiện một cái tứ sắc áo bào mỹ phụ.

Người này chau mày, quan sát chung quanh cảnh vật, lại nhìn về hướng Dương lão vừa mở ra phi chu, nàng lấy ra một đoạn tử sắc linh lăng (Dải lụa màu tím), dự định rời đi thì….

“Phương nào đạo hữu, còn xin hiện thân gặp mặt!”

Tử sắc mỹ phụ hai mắt điên đảo thận trọng nhìn bốn phía, thanh âm âm trầm nói.

Ngay tại nàng hô lên thời điểm, một đạo thanh âm nhàn nhạt, khàn khàn bỗng nhiên từ phía đối diện truyền đến:

“Đến từ đâu thì lại về đấy!”

“Hoặc là TỬ!”

Từ rừng cây đi ra một cái hắc bào tu sĩ, che kín từ đầu chí chân, tay cầm một thanh quải trượng.

“Hắn không thể rời đi!”

Tử sắc áo bào mỹ phụ nhìn qua Xích Hạch Chu đang càng lúc càng xa nơi chân trời, âm trầm nói.

Kim Đỉnh Công từ trong tay người này mà xuất hiện, bằng mọi giá nào, đều không thể để Dương lão trở lại Hắc Diệu Môn, nếu không thì, trăm phương ngàn kế sau này cũng khó mà có thể tóm được.

Đối với câu trả lời như thế này, Hắc y tu sĩ cũng không có mở miệng trả lời lại.

Ánh mắt hắn ngước lên nhìn đối phương, quải trượng dậm xuống đất, một cỗ kình khí ba động như trọng lực từ tràng áp xuống mặt đất.

Bụi bay mịt mù….

Chỉ đâu nữa khắc sau, tử sắc y bào mỹ phục Trúc Cơ kỳ đã ngã xuống, trong khi đó khuôn mặt nàng vẫn rất bàng hoàng, không hiểu vì cái gì lại tử.

Trái lại, xử xong Tử bào mỹ phụ, hắc y tu sĩ, quay đầu lại nhìn phương xa, nơi Dương lão phi chu đang chạy trốn.

“Ngự Thú Sư, lại thêm cả Khu Rối thuật, thế gian thật nhiều bất ngờ, ngươi sẽ còn cho lão phu nhiều bất ngờ gì nữa đây…

Lão Bằng Hữu?”

Hắc y tu sĩ miệng mỉm cười, lầm bầm lẩm bẩm một mình, chốc lát sau mới tựu rời đi.

Không lâu lắm, một kiện kinh khủng tin tức oanh động Vạn Long Quốc khắp nơi lưu truyền: Kim Thái Lam Trúc Cơ Kỳ cao thủ của Tuyên Cổ Cung bỗng nhiên bị diệt sát, thủ cấp được không biết người nào chuyển lên Tuyên Cổ tiên sơn với hai chữ “Tặng Lễ”.

Mấy ngày sau lại xuất hiện thêm hai cái rúng động tin tức, La Đại khách khanh của Tuyên Cổ Cung và tổng chấp sự phân nhánh Ấn Sơn phường thị của Linh Anh phái đột nhiên mất tích, hơn mười phần là bị người tru sát

Hai đại môn phái lập tức treo thưởng hơn một vạn Linh thạch bắt lấy hung thủ, phàm là cung cấp đầu mối tu tiên giả, cũng sẽ thu hoạch được không ít lợi ích.

Lúc tin tức nóng hổi, thì Nhiếp Ma Thủ còn đang bế quan chữa thương, phải chường hơn nữa tháng sau mới nhận ra sự tình.

Khi nhận tin tức này, mặt họ Nhiếp tái mét, mồ hôi đổ như mưa, thầm xem mình may mắn khi có đi theo Hà Dũng nhiệm vụ kia.

Mặc dù hắn biết hung thủ hơn tám phần là Hắc Diệu Môn, bất quá trong tay lại không có chút tung tích hay bằng chứng gì.

Hơn nữa, nếu bẩm báo lên, vỡ lẽ ra, chuyện hắn thua Trương Hư Đạo chỉ sau một, hai chiêu thì mặt mũi biết giấu ở đâu.

Linh Anh phái cho cùng cũng chỉ thiệt hại một cái Luyện Khí chấp sự mà thôi, nếu là như Tuyên Cổ Cung bất ngờ mất đi một cái Trúc Cơ kỳ mới đáng nói.

Cuối cùng mới bỏ xuống chuyện này, xem như không biết, bình bình ổn ổn tiếp tục đóng cửa bế quan.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

***

Khoảng chừng hai canh giờ sau, Dương lão mới tựu bay về tới Bồng Sơn.

Cơ thể suy kiệt, linh lực hao tổn nghiêm trọng, người thì mang trọng thương, máu chảy khắp cánh tay trái, đầu tóc bù xù, trông thê thảm vô cùng.

“Đứng lại!…Ân! Dương…Dương trưởng lão!”

Một tên đệ tử tuần sát môn phái bất ngờ xuất hiện trước mặt lão, miệng quát lớn, sau đó nhìn lại mới chợt cứng họng, cà lăm, không nói nên lời.

“Lệnh bài thân phận a!”

Dương lão suy yếu cùng cực, lấy ra Hắc Diệu môn trưởng lão lệnh thân phận đưa cho tên kia đệ tử nhìn.

Rồi vôi vàng, lão đảo, xông thẳng lên, hướng Dục Thú Thất địa phương!

“lão…lão sư? Người thế này?”

Vương Lục ban đầu đang định rời khỏi sơn môn, bất ngờ nhìn thấy lão bộ dạng lúc này, miệng há hốc kinh hoảng tiến lên đỡ lấy.

“Đưa lão phu về Bích Lân Miếu!”

Dương lão yếu ớt thanh âm truyền vào tai Vương Lục.

“Được, được!”

Vương Lục không dám nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất, đỡ lão chạy về Bích lân miếu.

Hồi trở lại Bích Lân Miếu thành công, lão lập tức căn dặn cho Vương Lục vài lời:

“Lão phu cần bế quan, chí ít cũng phải mất một đến hai tháng, đừng cho ai tiến vào!”

“Đệ tử biết!”

Nói rồi, hắn lùi ra ngoài, khép cửa miếu lại.

Dương lão thương thế mặc dù có chút nặng, bất quá lại không thương tổn nhiều tới tính mạng, xem như thời gian tới đa phần bế quan để cho thể trạng về trạng thái tốt nhất là vừa đủ.

****

Rừng trúc la đà, hơn ba tháng đã qua đi, cứ như vậy mà im lìm đóng cửa, bích lân miếu đại môn, không một chút tiếng động nào.

Những ngày này, Vương Lục luôn túc trực, canh giữ bên ngoài, đề phòng có kẻ gian đột nhập quấy rầy lão sư thanh tu.

Hiển nhiên, cứ cách mấy ngày lại có một vài vị trong môn trưởng lão tới hỏi thăm tình hình, lâu dần càng lúc hắn càng thấy phiền toái.

Nhìn đại môn quan bế lâu ngày, hai mắt Vương Lục lại có phần lo lắng nhiều.

Dương lão cho hắn thời hạn một đến hai tháng, lúc này nhưng lại đã trễ thêm một tháng giờ, hắn sợ e là đã có bất trắc sự tình.

Bồng sơn, trên tòa nào đó đại điện to lớn, chủ chốt, bảng hiệu phía trước có khắc ba chữ “Nghị Sự Điện”.

Trong đại sảnh rộng rãi, Bát vị chủ chốt trưởng lão tọa tại hai bên thanh Ỷ (Ghế) chủ thượng , vốn dĩ tình hình đợi Dương lão xuất quan mới lại tụ hội, bất quá đã trễ hơn một tháng, Kim Huyền Phong lại đã bình ổn trở về nguyên trạng.

“Chưởng môn sư đệ, lại xảy ra chuyện gì? Sư huynh đang thử luyện chế một đầu đan phương, những ngày này thực không rãnh rỗi đâu.”

Dương Viễn Trần, người mặc trường bào màu đỏ mở miệng nói ra.

“Cửu đệ cũng thật là, đem chúng ta triệu tập lại, bản thân lại không thấy lộ diện, Ấn Sơn phường thị kinh thương còn đang rất gấp gáp, nóng vội đây, thật không thể ngốn thời gian nhiều được.”

Phó Kim Vũ ngồi phía đối diện lông mày nhíu một cái, phàn nàn nói.

Sau sự kiện Trúc Cơ kỳ tu sĩ tọa trấn Tuyên Cổ Cung lãnh sự quán, Ấn Sơn Phường thị bắt đầu có sự chuyển dịch lớn, Trước khi tổng đà điều người tới, Hắc Diệu Môn đã chớp thời cơ, làm ăn qua lại, cướp đi khá nhiều mối thương bản của hai môn phái.

Có thể nói vị tam trưởng lão Phó Kim Vũ này, thân mang nghìn việc, tay làm không xuể.

“Tam ca, phường thị sinh ý cao như vậy? Không phải vài tháng trước đã cử người tới rồi a?”

Lục sư cô Phi Phụng Tuyết nghi ngờ hỏi.

“Vài tên lính mới mà thôi, còn chưa thể dễ dàng hòa nhập thương nghiệp sinh ý nhiều được, phần lớn sự vụ đều dồn dập giao hết trên vai ta, cũng còn cần không ít thời gian nữa mới có thể thảnh thơi được, vừa hay lần này về môn phái, ta còn định mang một ít nhân thủ tới thay mình quản lý đây”

Phó Kim Vũ ngoài miệng ton tỏn phàn nàn, bất quá trong lòng lại tràn ngập hương vị hạnh phúc chi sắc.

Hắn tư chất không tốt, nhưng lại được cái buôn bán, thương mại cơ linh, trên dưới Hắc Diệu Môn sản vật nhờ hắn bán ra, người người đều yên tâm.

Chưởng môn đời trước cũng phải không ngớt lời khen ngợi Phó Kim Vũ ở lĩnh vực này.

Đại trưởng lão khoát tay áo, nhìn ra bên ngoài nói:

“Tốt, lão phu tự tin phường thị nằm trong tay tam đệ không sớm thì muộn cũng hái quả ngọt…!”

Vừa dứt lời, Cao Thiên Tuệ liền nhìn thấy theo một tên dáng người cao gầy hoàng sắc áo bào đi vào.

Hoàng sắc áo bào tu sĩ là nhị trưởng lão Kim Huyền Phong, vừa mới hồi tông cách đây không lâu.

“Nhị đệ, Thương thế còn chưa lành, sao ngươi lại tới đây.”

Nhìn thấy Kim Huyền Phong, mấy người Cao Thiên Tuế nhao nhao đứng dậy đi ra đón.

“Cửu đệ thông báo có chuyện cần nghị sự, để cho ta tới làm chứng vài lời.”

Kim Huyền Phong cười cười giải thích.

Không lâu sau đó, Trương Hư Đạo mới vào đi thẳng lên hướng chủ tọa, ngồi xuống.

Hắn nhìn mọi người, thần sắc có chút bất an nói:

“Tuyên Cổ Cung Kim Thái Lam tử, mọi người đã nghe rồi đi!”

Mấy người trưởng lửa, sắc mặt hơi cau lại, nhìn nhau, đều không hẹn mà gật đầu.

“Cũng không có chuyện gì phải căng thẳng, mọi người những ngày này ra ngoài, cần chú ý một chút là được!”

“Chuyện thứ hai, chính là Dương khách khanh sự tình vẫn là cần nhị sư huynh tới phân trần đi!”

Trương Hư Đạo nghiêm mặt nhìn Kim Huyền Phong nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.