Chương 19: Phản sát hoàn hảo! (Hạ)
“Không tốt, có bẫy, mau tránh ra!”
Hà Dũng nghĩ tới một cái gì đó, sắc mặt đại biến, hô lớn một tiếng, nói xong, hắn há mồm phun ra một ngụm huyết sắc lá chắn.
“Hiện tại mới phát hiện, không cảm thấy hơi trễ a?”
Một đạo nhạo bán âm thanh từ Dương lão phía trước truyền đến.
Hà Dũng cùng La Đại trong lòng càng giật mình, quay đầu hướng dưới chân và xung quanh gần đó nhìn lại.
“Bạo!”
Vừa đúng lúc, Dương lão hét lên.
Ngay sau đó, “Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, một đoàn ánh lửa chói mắt phóng lên tận trời, cho dù cách mấy rất xa, lại cộng thêm có Ma Viên khôi lỗi chắn trước mặt, Dương Phúc đều có thể cảm nhận được một cỗ nóng bức chi khí sa sả vào người.
Đây là tòa cuối cùng cạm bẫy mà lão đã nhờ Bao Buôn giúp mình đặt ra, ở đây, tính toán cũng hơn hai chục tấm Hỏa Cầu Phù, coi như một lúc kích phát toàn bộ cũng tương đương với chuẩn Trúc Cơ kỳ một kích, chỉ sợ đối phương lúc này đã thân tử đạo tiêu.
Để cho chắc chắn, Dương lão lại lần nữa điểm lên bốn tấm Thủy Tiễn Phù đặt gắn trên cổ thụ, chỉ nghe một thêm trận "Sưu" "Sưu" tiếng xé gió lên, hơn chục đạo thủy tiển từ bốn phía ập tới.
Đại kế đã thành, Dương lão bình tĩnh đổ ra một viên Hồi Linh Đan cho vào mồm, liền hóa làm một cổ nhiệt lưu, tán nhập lục phủ ngũ tạng, thoải mái khó tả.
Lão không dám chậm trễ, vội vận chuyển linh lực chung quanh, luyện hóa dược lược.
Toàn trường an tĩnh quỷ dị, tựa như an tĩnh trước gió bão, khiến người sinh ra mấy phần cảm giác ngạt thở.
Đột nhiên, trong tàn lửa nghi ngút, Hai đạo sắc bén kim châm như xé gió bắn tới ấn đường Dương lão:
“Vun Vút!”
“Phốc!”
Dương lão bất ngờ tỉnh lại trong chủ quan, vận dụng chút linh lực vừa mới hồi lại vận chuyển Ma Viên khôi lỗi làm chệch hướng kim châm.
Bất quá, chỉ có thể đẩy được một mũi ra phía xa, mũi còn lại chỉ có thể chệch hướng được một điểm nhỏ, xuyên thẳng vào bã vai của lão.
“Khốn kiếp, lão phu chủ quan rồi!”
Dương lão âm thầm chửi rửa bản thân trong bụng, kém chút nữa không chừng bản thân đã sớm bị phơi xác ở cái đồng hoang mông quanh này rồi!.
“Cao giai linh khí?”
Lão thầm hô không tốt.
Hóa ra vừa rồi, trước kia Hỏa Cầu Phủ bộc phá, Hà Dũng tựu đã tế ra một kiện cao giai phòng ngự linh khí hình mai rùa, che chắn cho bản thân.
“Hắc hắc, xém chút nữa…..!”
Hà Dũng đầu tóc rối bời, khuôn mặt cháy xém, quần áo rách tơi tả, tay cầm một thanh tử sắc linh Cung, miệng cười hồng hồc.
Tức thì ngã quỵ xuống, chết đi đã không còn cách nào chết lại được nữa.
Để cho chắc chắn, không còn tái phạm sai lầm như trước nữa, Dương lão nhanh chân đi tới cắt đầu hai người ra, thu lại hai túi trữ vật, cây kia linh cũng lẫn kiện phòng ngự cao giai linh khí, sau đó mới lại đem thi thể đốt thành tro bụi.
Nhìn hỏa thiêu hai bộ thi thể, lão thầm cảm thán bản thân may mắn, thực không nghĩ tới hai người này đều là đi Thể Tu nhất đạo.
Hà Dũng thành danh ban đầu không phải là vị trí chấp sự gian thương nổi lên, mà là từ một tay thiện xạ đáng sợ, tu sĩ Vạn Long Quốc lân cận từng truyền danh: Tử Cương trong tay, Nhãn quang chi dụng, Kích xạ vạn phát, Luyện khí vô địch.
Nếu như hắn dùng Tử Cương cung từ ngay lúc ban đầu, thì chỉ e, tán thân hôm nay không phải hai người này mà là lão mới đúng.
Có trách chỉ trách hai chữ “Chủ Quan”.
Tầm một tuần trà sau, lão xuất hiện bên trong một cái hang động cách điểm chiến trường vừa rồi không xa.
Cầm hai cái túi trữ vật ra trước mặt, đem thần hồn thần thức tản ra, chợt lão tái mặt, vội vàng thu lại hai túi trữ vật.
Lao ra khỏi hang động, tay áo lắc một cái thả ra Xích Hạch Chu.
Lão một tay bấm niệm pháp quyết, một bên tản ra thần hồn Trúc Cơ kỳ uy lực, một tầng nhàn nhạt bạch sắc ánh màn sáng nổi lên, đem trọn chiếc phi chu đều bao bọc lại ở bên trong.
Ngay sau đó, Dương lão ngồi bệch xuống khoang thuyền, lẩm bẩm mấy đạo pháp quyết, chậm rãi đưa Xích Hạch Chu bay lên không.
Một chữ “Đi” vừa hô lên, xích sắc phi chu run lên phá không mà đi, dùng tốc độ nhanh nhất hướng Hắc Diệu Môn tiên sơn.
Cũng không lâu lắm, tựu biến mất ở chân trời. . . .