Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 18 : Phản sát hoàn hảo! (Thượng)




Chương 18: Phản sát hoàn hảo! (Thượng)

“Hà đạo hữu, thỏa thuận ta ngươi, vẫn còn tác dụng a?”

Nhận thấy tình hình đã thay đổi, La Đại cũng là kẻ lăn lộn giang hồ nhiều năm, liền truyền âm cho Hà Dũng.

“Thỏa thuận? đạo hữu chiêu kia hoàng tước, ngươi nghĩ còn có thỏa thuân hay không?”

Hà Dũng liếc nhìn, cười một cái khinh bỉ, truyền âm trở lại.

“Hỗn chiến, ta nghĩ ngươi hẳn không ngu chọn cái này phương pháp, rốt cuộc đây là ý gì?”

“Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngoại trừ Kim Đỉnh công, túi trữ vật hắn ta muốn bảy thành, ba phần còn lại tựu về ngươi chúng ta, bằng không, hắc hắc.”

Hà Dũng miệng cười khanh khánh dùng một loại uy hiếp ngữ khí nói.

La Đại chau mày, sau đó nghĩ tới Dương lão bất quá chỉ là một tên Luyện Khí tám tầng, đến cùng là có đồ vật gì đáng để Hà Dũng xem trọng, nghĩ không xong hắn mới gật đầu do dự đồng ý.

“Lão đầu, buông xuống túi trữ vật, theo chúng ta một chuyến, xong việc, liền có thể thả ngươi tự do, nếu không…..”

Hà Dũng lại không có giống La Đại tên kia mãng phu, thanh âm đầy dụ hoặc, lôi kéo lẫn uy hiếp.

“Nhiều lời như vậy làm gì, lão phu sống cũng được bao lâu, tựu thấy có khả năng giết được thằng già này thì cứ tới đây!”

Dương lão mặt không chút sợ hãi, chỉ nhẹ mỉm mỉm cười, đối với hai người buông xuống một câu khiêu khích.

“Có khí phách, xem ngươi đoán lấy thử Câu Hồn Trảo của ta như thế nào!”

Dương lão dứt lời, La Đại liền đã phi tốc lao lên, ánh mắt tràn đầy sát khí, năm móng tay dài ra như cương thi, đánh tới.

“Roẹt….”

Dương lão cơ linh né tránh được một chiêu.

Trảo công va phải thân cổ thụ, lập tức đã bị toát vỡ ra một mảng bự.

La Đại không có dừng, tiếp tục thuận thế mãnh công, cuồn cuộn đánh tới, Câu Hồn Trảo tung ta, suýt nữa đã khiến lão trúng chiêu.

“Né đi đâu!”

Song trảo của La Đại tung ra lần nữa rất nhanh, đánh trúng một đại thụ gần đó, làm thân cây gãy nát hoàn toàn.

Bất quá, đấy lại chỉ là ngụy chiêu, để đưa Dương lão lưng dựa cổ thụ, không cách nào tiếp tục tránh né chiêu hạ sát tiếp theo.

“Lão đầu ngoan cố, ngoan ngoãn theo chúng ta, ngươi thoát không được đâu!”

Song trảo của La Đại đã ập tới nơi, lần này e rằng Dương lão khó tránh khỏi nguy hiểm.

Chợt, lão khóe miệng cười một cái, mười đầu ngón tay âm thầm động đậy vuốt nhẹ.

Ma Viên khôi lỗi từ trên đại thụ nhảy xuống, hai tay nắm cùng một chỗ, như thái sơn áp đỉnh, hung hăng từ trên bầu trời đập xuống dưới.

Thấy một màn này, La Đại hai con ngươi liếc lên nhìn, dự định hướng bên cạnh thoát ra tập kích.

“Muốn chạy, đã quá muộn!”

Dương lão trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, lúc này đã lùi ra hơn chục bước về phía sau, lần nữa điều động khôi lỗi với tốc độ nhanh hơn nữa, cơ quan ám khí trên Ma Viên lần lượt được mở ra bắn rải rác trải rộng khắp xung quanh.

La Đại tự nhiên phát hiện có một luồng kinh người nguy hiểm đang tiến đến!

Oanh! Một tiếng

Toàn bộ thân thể Ma Viên khôi lỗi từ không trung hung hăng nện người La Đại.

Ngay lúc con rối vừa lao xuống, Dương lão đã thả người lui ra ngoài, nhanh chóng tránh khỏi phạm vi công kích của Ma Viên khôi lỗi.

Toàn bộ khu vực hơn chục trượng trở lại chấn động liên hồi, đòn kia đánh xuống tạo trên một hố sâu, tro bụi văng khắp nơi.

Trong phút chốc, không gian yên lặng lạ thường, bên kia Hà Dũng cũng đều trợn mắt há mồm nhìn vào cái hố kia.

Bỗng dưng, lão nhíu mày lại, nhìn lên không trung, trầm giọng nói:

“Lại là phù lục, La khách khanh không nghĩ tới lại giàu có như vậy!”

“Lấy trương Phong Hành phù cộng thêm Thổ Tường Phù….đổi lại bắt sống được một cái Ngự Thú Sư đồng thời là Khôi Lỗi sư, coi bộ không lỗ lắm đâu!”

Trên nhánh đại thụ, La Đại gương mặt nhăn nhó, nghiến răng, đau đớn nhìn lão, cười gằn nói.

Hóa ra hắn đã vừa kịp lúc phản ứng được chiêu kia, lập tức bóp nát hai trương phù lục, tránh chiêu.

Bất quá, chung quy lại hắn vẫn chậm một nhịp, cánh tay trái liền đã bị Ma Viên Khôi lỗi đập gãy nát bấy, máu tươi như suối đổ ròng ròng đáng sợ.

“Khốn kiếp!”

Dương lão thực không nghĩ tới La Đại lại có thể tránh được một đòn kia, thôi hồi con rối lại bên cạnh.

Lão xoay người, tẩu vi là thượng sách.

“Hừ! còn đứng nhìn cái gì nữa, mau bắt lấy lão!”

La Đại quay nhìn Hà Dũng ung dung bộ dáng, quát lớn.

Hai người như hắc bạch vô thường, trái phải, phải trái, song song tấp tấp tới đánh.

Hà Dũng cũng lao vào, một mình Dương Phúc phải chống chọi với hai kẻ địch cùng một lúc.

“Trúng!”

Pháp lực của Hà Dũng phát ra từ hai thanh chủy thủ rất mạnh, khí thế bức người, chiêu đầu đã đả thương ngay bả vai Dương lão hai đường.

La Đại hư ảnh vặn vẹo như mãng xà, luồn lách qua những cổ thụ, hai chân, một tay đăm Dương lão trói chặt.

“Ha Ha Ha, lão đầu thối, bó tay chịu chết đi!”

Roẹt! Roẹt

Roet! Roet!

Roẹt! Roẹt!

Hà Dũng chủy thủ liên tục chém ra như mưa, Dương lão bị La Đại kẹp chặt không cách nào tránh nổi nữa, đành phải lãnh trọn năm, sáu nhát kia.

“Bồi ta bồi thêm một chiêu!”

La Đại buông người ra, Câu Hồn Trảo lập tức hướng đan điền chưởng tới.

Rầm!

Rầm!

Trảo lực kinh người đem lão đánh bay gần một trượng, mấy cổ đại thụ kém chút cũng gãy đổ,

Trúng chiêu liên tục, Dương lão thổ huyết không thôi, toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch cơ hồ đều đau rát như sắp chấn vỡ nát!

“Đồ ngu, ra tay nặng như thế, có khi nào làm hắn chết rồi không?”

“Một tay này của ta bị phế đi, nào để lão dễ chết như vậy được!”

Phốc!

“Hả?”

La Đại, Hà Dũng, cứ ngỡ Dương lão tàn phế tới nơi rồi, nào ngợ lão vẫn đứng lên được, lại còn như lộn nhào như xiếc khỉ, lăn về phía say thêm mấy trượng nữa,

Thoáng chốc đã cách hai người hơn bảy trượng, Hai tay lão mơ hồ kéo con rối trở lại.

Ma Viên khôi lỗi lồng ngực lập tức mở toang cả ra, Dệt Tiên Ti phun ra, bám vào người, kéo lão vào bên trong, lồng ngực sau đó mới tựu đóng lại.

Tại bên trong con rối, Dương lão đem toàn bộ pháp lực còn lại của mình, truyền về Thuận Phong văn tại hai chân, theo tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Đối mặt với hai cái Luyện Khí Cửu tầng, tu vi lão mặc dù đã khôi phục thêm một tầng, trở thành Luyện Khí Tám tầng đi nữa, chênh lệnh vẫn rất lớn.

Ba người tung tăn chơi trốn tìm, một người chạy mà hai người đuổi, khung cành nhìn vào thực ấm ám, tình cảm.

Hơn một khắc sau, Ma Viên khôi lỗi với tựu dừng lại bên trong một mãnh đất trống, xung quanh bao phủ toàn bộ là cây cối.

Lồng ngực nó bật ra, Dương lão bên trong, ngã cái rầm ra nền cỏ, nhìn hai tên kia truy tới.

“Hắc hắc! Sao lại không chạy nữa?”

Hà Dũng phi tốc chạy tới, cười khằn khặc, khinh khỉnh hỏi.

“Ha Ha Ha, cái lão già này sống dai thật, hay là cho hắn nôn thêm ít tí huyết nữa đi, để nếm mùi đâu khổ.

Thử xem, lão còn trụ được bao lâu nữa nhé!”

La Đại lúc sau cũng chạy tới, nhìn Dương lão với khuôn mặt đầy giả trân, ngây ngô, thiện ý nói.

Bụp!

Hai người cùng nhau tiến tiến lên, vừa đi, miệng vừa nói, trông rất thong dong.

“Muốn toàn thây thì mau mở mồm liếc giày, cầu xin ông đây đi!”

“Ah!”

Dương lão lại đột nhiên chợt chếch miệng mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.