Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 17 : Ma Viên tru địch!




Chương 17: Ma Viên tru địch!

Đám thủ hạ vô thức gật mình, sau đó lại hì hục lếch thân đuổi tới gần vị trí đang ẩn nấp của Dương lão.

Mấy người, ai ai cũng hí hửng tiến lên, đầu đã bắt đầu suy nghĩ tới phần thưởng cho lần này truy sát.

Cẩn thận nhìn ra tình hình, cho dù lão có mọc ra thêm chục cái cánh cũng khó thoát.

Bọn hắn còn đang mơ mộng hảo huyền thì đoàn đội chợt đứng lại từ bên trong đội ngũ, từ lúc nào đã thiếu đi hai cái nhân ảnh.

“Bịch” lên một tiếng.

Trước mặt mấy người đột nhiên rơi xuống mấy khúc xác thịt, tay chân lẫn lộn, máu tươi chảy rào rào đầm đìa.

Lúc này đám người mới tỉnh mộng, từng bộ phận trên cơ thể không lạnh mà run.

“Ân, lại, lại thiếu một người…”

Đám người đã bắt đầu rối loạn, sự sợ hãi dâng lên tột độ, giọng run rẫy như gà mắc mưa.

Bỗng dưng thoáng cái mất tích ba người, rồi lại từ đâu xuất hiện vài cỗ đã bị phân thay thi thể.

“Mau đưa ta ra khỏi đây, ta muốn về nhà, Hoàng Vũ, Lỗ Tấn đều bị phân thây đi rồi!.”

“Không rời đi được, biết cái nào phương hướng mà chạy”

“Không tốt, đối phương thủ đoạn quá quỷ dị, nhanh nghĩ cách, không chúng ta đều tựu chôn thay hết nơi này”

“Câm miệng lại, lũ ngu, mau tựa lưng nhau, quan sát tình hình!”

Đám tu giả vốn dĩ truy sát Dương lão đến nơi này vì cái kia lãnh thưởng, bất quá gặp tình hình này, ai cũng kêu cha khóc mẹ, đòi về.

Cho đến khi Hà Dũng quát lên mới tựu im lặng đi vài phần.

Đám người bắt đầu bình tĩnh trở lại, tay rút binh khí, đều tựa lưng vào nhau, quan sát tình hình xung quanh.

Hà Dũng lại không phải kẻ ngu, nào ngu xuẩn đứng chịu trận với bọn tôm tép chó sắn.

Hắn lập tức vỗ ra hai trương phù triện, đem bóp nát, tựu như không khí, biến mất không thấy đâu hư ảnh nữa.

Trên nhánh đại thủ, Hà Dũng khí tức đột nhiên biến mất, không khỏi khiến Dương lão chau mày, không bao lâu, mười ngón tay lão lại lần nữa cử động.

Với Thuận Phong linh văn khắc trên hai chi dưới, lại cộng thêm độ biến ảo qua bàn tay của lão, Ma Viên khôi lỗi lần nữa biến mất trong sương mù.

Cách đám người chừng vài bộ*, nó lại hiệ ra, lồng ngực Ma Viên tách ra thành một cái hộp rỗng lớn, Dệt Tiên Ti lưu chuyển bên trong bắt đầu ngo nge phóng ra như mạng nhện bao lấy một tên tu giả kéo vào lồng ngực.

Ruốt trọn một cái tu giả thân thể, Ma Viên khôi lỗi lồng ngực liền khéo lại nhanh chóng.

Mười ngón tay ma viên như kim châm đâm ngược trở vào bên trong lồng ngực, thẳng vào đại não, yết hầu và trái tim của tên kia tu sĩ.

Các cơ quan bên trong khôi lỗi cũng hoạt động điên cuồng phanh thây, cắt đứt toàn bộ tứ chi cơ thể.

Sau đó mới lại đem nhả ra, lúc này đã thành những miếng thịt thơm ngon rơi xuống mặt đất.

Liên tiếp nhiều người không cánh mà bay, làm cho đám người còn lại mặt không còn chút máu, đều nơm nớp lo sợ tới phiên mình.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng buồn bực hết sức, mê trận mù mịt sương khói đã đành, lại còn đâu ra quỷ dị tình huống mất tích, hơn tám thành là từ tên kia truy sát.

Lại nói Hà Dũng chấp sự không biết tự dưng biến đi đâu mất, bỏ lại hắn, khiến lòng người mười phần khó chịu!

Một tên không chiụ được áp lực như thế này, cao giọng hét:

“Hừ! Đồ hèn, có giỏi ra đây solo yasou với….!”

Trong khi câu tứ còn chưa nhả ra hết, liền đã im lặng biến mất không thấy tu tích trong màn sương.

“Lão ngũ lại biến mất!!!!”

Bên cạnh, tu giả mặt đen sợ hãi thốt lên, liền sát bên vai bản thân, còn không có cảm nhận được đột kích.

Bọn chúng đã cuống cuồng mất đi bình tỉnh, hai chân run run ngồi bệp xuống đất.

“Chết tiệt, ngươi chớ đắc ý. Đừng tưởng làm mấy trò giả thần giả quỷ, liền có thể chạy thoát. Đợi chút nữa La khách khanh phá trận xong, thử xem chúng ta có xả thịt, lột da, nuốt gan, uống máu ngươi để trả thù cho các huynh đệ hay không!”

Một tên mặt chữ điền tu giả, mặt thù trắng như bánh bao, tim đập tùng tùng từng nhịp, sợ hãi tới mức máu dồn lên não, miệng thì lại không ngừng chửi rủa, uy hiếp!

“La Đại? Xem ra Linh Anh Phái lẫn Tuyên Cổ Cung đều muốn lưu ta ở nơi này a!”

Chơt giọng nói miên miễn của Dương lão truyền đến.

“Khôn hồn, mau chịu trói, La khách khanh đã sắp phá trận thành công, ngươi chết không thể nghi ngờ!”

Tên kia tu sĩ lại lần nữa hung ác dọa.

Nghe đồng bọn nói vậy, mấy tên còn lại cũng trở nên phấn khởi hơn trước.

Đúng thế, coi như không có cái này trận pháp, bọn hắn liên thủ với La Đại khách khanh, chắc chắn tên này địch nhân không cách nào thoát ra khỏi lòng bàn tay.

“Phá trận? Được lắm, vậy liền đi chết hết đi!”

Vừa dứt lời, mười ngón tay Dương lão vi diệu biến hóa, một bóng cự viên trong sương mù, thân hình cực nhanh, phảng phất như bóng ma, đâm thẳng vào trận địa, hai cái nắm đấm đáng sợ kết hợp với Cường Lực văn sáng chói…..

****

Bên ngoài Vân Vụ trận lúc này, La Đại vẫn đang rất thản nhiên, hắn ngồi trên chỏm đá, tay nắm một chiếc hộp gỗ, xoa xoa không rời.

“A! Hà Dũng khí tức biến mất!”

Bỗng dưng, hắn chợt đứng lên, miệng lẫm bẫm một câu, xong mới nhếnh miệng cười một cách đầy gian xảo.

“Đến lúc rồi!”

La Đại chầm chậm đi tới sát Vân Vụ trận ranh giới, hộp gỗ trên tay khẽ mở ra, lộ bên trong một trương hoàng sắc phù lục.

Liếc nhìn xung quanh, xác định căn bản không có người chú ý tới, mới liền đem lấy ra, kích hoạt cái kia trương bùa chú, hướng về kia phía chỗ trận pháp điểm đánh……

“Ầm……”

Trương kia phù lục lập tức khiến Vân Vụđiểm điểm bạo liệt, nhanh chóng tan vỡ trận địa.

Kia chỗ lập thành đại trận vụ khí cũng liền kịch liệt nhộn nhiệp lên, mắt trận tại trung tâm, năm cây trận kì và cả trận bàn trên tay Dương lão cũng kém chút hủy đi.

Đại trận, bây giờ xem như đã hoàn toàn tan vỡ, không bao lâu liền sẽ giải khai.

Bên trong vân vụ, đám thủ hạ hiển nhiên nhận ra cái gì, lập tức đứng phắc dậy, gắt gao mà nhìn chằm chằm những chỗ kia vân vụ lỗ hổng.

Nhưng là, lúc này sợ hãi ý niệm hiện lên ở trong lòng bọn chúng mơ màng rút đi, thay vào đó là nhẹ nhàng, vui mừng, hứng khởi.

“La khách khanh phá trận thành công, chúng ta sống rồi!”

Một tên mập mạp thủ hạ mừng ríu đít hô lên.

“Hừ! Coi như phá trận, các ngươi cũng đừng mong sống sót!”

Trong sương mù, mặc dù đang tán bớt đi, bất quá Dương lão vẫn không có gì sợ hãi tình huống, Ma Viên khôi lỗi lắc lư uyển chuyển xuất hiện thẳng trước mắt Đám người.

Toàn bộ cơ quan, chiêu thức, ám khí giấu bên trong Ma Viên toàn bộ đều được lão bộc lộ.

Rất nhanh, vụ trận tán đi, cũng là thời điểm, xác, huyết dịch ngập cả một đám đất, thây thây chất chồng lên nhau.

Vụ trận đã hoàn toàn bị phá hỏng, coi như Dương lão cũng trốn không xong, lão thế mà không bỏ chạy, ngược lại dửng dưng đi ra thu lấy hơn chục túi trữ vật của đám người.

Vài hơi thở sau, một cái nhân ảnh tu vi Luyện khí cửu tầng thực lực.

“Hắc hắc hắc, ngươi cư nhiên lại có thể thu thập từng ấy đám người, đặc biệt ngay cả Hà Dũng cũng thất thủ.

Bản khách khanh thực là nuối tiếc, nuối tiếc, vật kia xem như quy về ta đi!”

Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ phía sau mấy cây đại thụ, bóng người lóe lên, một nam tử mặc lục bào, người đầy chính khí, chính là gã tu sĩ còn lại trong trận truy sát Dương lão lần này - La Đại.

“Hà Dũng?”

Dương lão khẽ chau mày, tràng hạ xác vừa rồi, Hà Dũng ngay cả một tia cử động xuất thủ hầu như là không có.

Chốc lát sau, Dương lão tựu nhận ý đồ của hắn, xem ra có kẻ muốn làm hoàng tước nấp phía sau, đợi Bọ ngựa bắt ve đi.

“Hà chấp sự, lão phu biết ngươi còn không có chết, muốn làm hoàng tước hẳn chọn sai người rồi đi!”

Chẳng thèm quan tâm tới hai người quẩn ẩu, Dương lão cười cười nhìn chung quanh âm thanh có chút lớn, hô lên.

Câu nói này khiến La Đại bất chợt giật mình, thầm than:

“Khốn kiếp, Hà Dũng còn chưa có chết????”

“Hahaha, La Đại, “hoàng tước” kế này của ngươi, coi bộ lừa được đám thủ hạ, bất quá, lão phu lăn lộn mấy chục năm, còn quá non đi!”

Bài đã lột tẩy, Hà Dũng không có ngu ngốc tiếp tục lẫn trốn, hắn tại một chỗ đất trống cách hai người không xa chậm rãi hiện ra.

Trên tay tấm kia phù lục, ngay lúc hắn xuất hiện cũng bốc cháy, tiêu tan.

“Trung cấp phù triện Thổ Độn Phù, sơ cấp phù lục Ẩn Nặc phù….Vì cái mạng già này, Hà chấp sự cư nhiên lại chịu bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy a!”

Dương lão nhìn hai tấm phù lục vừa biến mất trên người Hà Dũng, khẽ chau mày, sau mới nhẹ bật cười, tếu táo nói.

“Mạng già đạo hữu, dĩ nhiên cả chó cũng không bằng, bất quá Kim Đỉnh Công thì lại khác đây!”

Hà Dũng cũng không có kém cạnh, nhìn Dương lão đầy thâm ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.