Chuơng 16: Câu Cá bắt đầu!
Dự theo suy tính của Dương lão, men theo lộ tuyến đi thẳng hơn vài trăm dặm chính là một chỗ sơn mạch.
Dãy núi này kéo dài liên miên hơn ngàn dặm, chỉ cần xuyên qua được nơi này, hy vọng chạy thoát trở lại môn phái của lão là rất lớn.
Bất quá, trong lòng lão đã xuất hiện một chút lo lắng.
Một khắc sau, sơn mạch xuất hiện dưới chân, lão liền hướng Thanh Lân Ưng bay thấp hơn, nhẹ nhảy xuống sơn mạch rừng rậm rồi mới đuổi nó bay đi.
“Hẳn lại tại chổ này đi!”
Cầm trong tay một bản phác thảo, Dương lão nhìn lên nhìn xuống nhìn ngang nhìn dọc xuông quanh, chậm rãi cười nói.
****
Đợi hơn một canh giờ sau.
Tại bên trên một gốc cổ thụ to lớn cách mặt đất tầm ba, bốn trượng, mơ hồ vang tới âm thanh cuồng ngạo, tiếu tiếu truyền đến
“Có phản ứng, Dục Hương Điệp có phản ứng. Tên kia đã ở không xa phía trước, các ngươi nhanh hành động!”
“Nhớ kĩ, ta chỉ cần người sống không cần người chết, rõ chưa?”
Tốc độ của đám người kia rất nhanh, đang khi nói chuyện tiếng vó ngựa cũng đã tới gần rất nhiều.
“Cuối cùng cũng đến nha, để lão phu chờ dài cả cổ.”
Dương lão nghe xong âm thanh này, nhẹ mỉm cười, làm sao lại không biết chuyện gì sắp ập đến.
Lập tức một tay lão lấy ra một cái trận phù thạch, nhẹ truyền pháp lực vào bên trong, miệng không ngừng niệm cái gì đó, một tay đem Ma Viên Khôi Lỗi hiện ra bên cạnh mình.
Liền tại sơn mạch bên ngoài, Hà Dũng chấp sự tựu đến nhìn thấy mấy tên thủ hạ, dừng chân đứng bên ngoài rìa sơn mạch, chần chừ không dám đi vào.
“Các ngươi như thế nào lại không đi vào?”
Hắn kỳ quái hỏi.
“Hà chấp sự, mau nhìn phía trước!”
Lúc này một tên thủ hạ cầm đầu quay lại hướng Hà Dũng bẩm báo, chỉ vào phía trước nói.
Chỉ thấy sơn mạch lối vào một đoạn, không biết từ đâu hiện ra một mảnh sương mù dày đặc quỷ dị.
Cái này sương mù dày đặc trắng xóa một mãnh, đi vào liền tựu xung quanh chẳng nhận ra đâu là đường, đâu là bẫy.
“Sương mù?……Trận pháp?”
Thấy sương mù giăng bốn phía như này, Hà Dũng không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Đây dĩ nhiên không phải là bình thường tự nhiên sương mù, mà là một cái đại hình trận pháp Vân Vụ.
“Dục Hương Điệp, có phản ứng sao?”
Hà Dũng hai mắt trơ nhìn mảnh sương trắng phía trước, lại quay sang đối với tên thủ hạ hỏi.
“Hà chấp sự, không có thay đổi phương hướng, Linh Điệp cũng không có phản ứng gì?….tên kia chắc chắn trốn bên trong mê vụ!”
Hà Dũng cau mày kỳ thật hắn tại đang do dự có nên vào hay là không, Toàn bộ mê vụ bao phủ hoàn toàn trắng xóa, ngay cả cây cối, cổ thụ bao quát hết thảy.
Ai không biết trong đó lại bao hàm bao nhiêu loại bẫy, phòng hộ chờ bọn hắn chui vào.
Một lúc sau, một đoàn người nữa chạy tới chỗ Hà Dũng đang đứng vị trí, dẫn đầu một cái huyết sắc lang.
Nhóm người đang đuổi tới, tất nhiên là đám thủ hạ của La Đại truy sát Dương lão mà đến rồi.
Bọn này chính là dựa vào Huyết lang đặc thù thiên phú, không ngờ chỉ mất hơn gần một canh giờ ngắn ngủi đã đuổi kịp nhóm Hà Dũng chấp sự.
“Hà Dũng chấp sự, đêm hôm thanh vắng, không tại phòng ốc nghỉ nghơi, lại cưỡi ngựa hóng mát đây?.”
Từ trong đám người đi ra một gã nam tử mặc cẩm bào khoảng bốn mươi tuổi từ bên trong xe ngựa đi ra.
Không ai khác ngoài La Đại khách khanh.
“Bản chấp sự nghĩ ngươi sẽ không hỏi những câu ngu xuẩn đến vậy đi!”
Hà Dũng sắc mặt lạnh lùng khẽ liếc nhìn La Đại một cái, nhẹ nhếnh miệng cười khinh bỉ.
Đã là sói lại cứ cho mình là cừu non.
“Hắc hắc, là Vân Vụ trận! Bản khách khanh có một cái ý định, không biết Hà chấp sự có muốn nghe hay không?”
“Có rắm mau thả?”
“Ta trong tay nhưng lại có một bản linh binh, nhường phá trận lại không vấn đề, bất quá vẫn là hơi mất thời gian, nhường Hà chấp sự và đám thủ hạ nhập trận ngăn cản tên kia chạy thoát, bên ngoài phá trận vừa xong, ta liền xông vào hỗ trợ.”
La Đại phe phẩy, như có như không đề xuất.
“làm sao ta biến ngươi có hay không chơi gian trá, chơi trờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đợi phía sau đây!”
Hà Dũng không phải kẻ ngu, cười khẩy liếc nhìn, châm chọc nói.
“Có hay không tại quyết định của ngươi, bất quá thứ kia đồ vật cho dù một trong hai chúng ta đoạt được, cũng sẽ có một người bị cấp cao tiền bối trách phạt.
Chi bằng hỗ trợ, lấy được vật, mỗi người sao ra một bản, nộp lên môn phái, người sống liền thủ tiêu, lấy cái cớ bẩm lên là được.
Vừa có điểm cống hiến lại vừa không có phải mạo hiểm mạng sống!”
La Đại lại không có quá nhiều biến hóa, đem suy nghĩ của mình truyền âm qua cho Hà Dũng.
Hắn tin tưởng, Hà Dũng cái này lão thương gia lâu năm sẽ không nhận thức được độ quan trọng của vấn đề.
Hà Dũng thần sắc khẽ chấn động, trầm ngâm suy tư, vụ làm ăn này có chút khiến hắn động tâm, quả thực vấn đề không đơn giản như vậy, tin tưởng được hay không Tuyên Cổ cung người lại khó nói.
Cuối cùng hai bên cũng thành lập được hiệp nghị.
Hà Dũng và toàn bộ thủ hạ hai bên đi vào trận pháp, phòng hờ Dương lão trốn thoát, La Đại bên ngoài tận lực khu sử linh binh phá trận.
Lấy hai người Luyện Khí Cửu tầng thực lực, tóm được Dương lão đã là chuyện trong lòng bàn tay, huống chi còn rất nhiều tên chó săn xung quanh.
Những tu giả này tuy rằng đều là luyện khí trung kỳ cả, tu vi có cao có thấp, nhưng nhiều lần trải qua truy sát tình huống hiển nhiên tinh thông các loại hình thức, kinh nghiệm dày dặn.
Hà Dũng và La Đại sau khi dặn dò vài câu mới bắt đầu phân phó nhân lực đi vào sương mù.
Lúc này trong sương mù, cụ thể tại trên nhánh cây nào đó đại thủ, Dương lão thầm suy nghĩ.
“Quả nhiên, bọn chúng có phương pháp truy tung hành động của mình!”
Vừa vặn, đến xử lý hết môt lần luôn cho đỡ phải tốn công.
Chậm rãi từ từ, mười đầu ngón tay lão nhè nhè tản ra các sợi linh khí thanh sắc, đem bám vào trên mười chổ yếu điểm hoạt động trên Ma Viên Khôi lỗi.
“Bắt đầu đi câu!”
Vừa nói xong, Dương lão “soạt” một tiếng thả Ma Viên khôi lỗi từ từ nhảy xuống nhánh cây bên dưới, chậm rãi đem thân thể to lớn của nó hòa vào bên trong mê vụ.
Thần sắc lão lúc này, hưng phấn dị thường, hơn ba trăm năm rồi mới lại lần nữa trổ tài Khu Rối, thực khiến lòng người rung động, xuyến xao, khuôn mặt vui vẻ khó tả dị thường.
****
Sau khi chuyển Ma Viên khôi lỗi xuống một khoảng cách nhất định liền dừng lại, hai mắt lão chau chau lại, cố nhìn rõ mấy cái thân ảnh đi vào trung tâm khu vực.
Cách hắn khoảng hơn vài chục trượng, có hơn một nhóm tu sĩ đi từ từ về phía này, đều bốc lên cảnh giác.
Tại trong đám tu sĩ này, Dương lão nhìn cái liền nhận ra tên kia Hà Dũng chấp sự, bọn chúng thì lại vẫn ngẩn ngẩn không biết cách mình mấy trượng trên cao có nhân đang quan sát một hắn nhất cử nhất động.
Trong lòng của lão đang nghĩ thầm như nào cách tốt nhất hạ thủ toàn bộ, nhưng mười ngón tay lại bất thình lình cử động, theo đối Ma Viên khôi lỗi phía dưới cũng cử động theo, vun vút vài động tác ngón tay, đã điều khiển khôi lỗi di chuyển từ đại thụ này qua đại thụ khác, nhìn rất điêu luyện, này phải là huy chương vàng sea games chứ chẳng đùa.
Nhóm Hà Dũng đột nhiên dừng chân, tựa hồ còn chưa có nhận ra cái gì đang rình rập.
Một lát sau, trong đám người, một cái thủ hạ chợt lên tiếng.
Người này mang theo một dạng âm thanh có vẻ bất mãn trạng thái cảm giác:
“Như quỷ nào? Có phải con này Dục Hương Điệp và Huyết Lang bị hư rồi hay không? Như thế nào cứ lòng vòng không chịu đi tình trạng, từ khi nãy đến giờ đã như vậy rồi!”
“Nói như vậy, khi nào tên kia lão đầu trốn tại chỗ này hay không?”
“Khắp nơi đều là sương mù, trốn cái đầu buồi, tiếp tục lại đi, đừng để Hà chấp sự nổi giận!”
Soạt!
Đột nhiên một cái tiếng vang đột nhiên phát ra, cỗ kia Khôi lỗi không may va phải lá cây.
“Tiếng gì?”
“Ai???”
“Đồ ngu, còn ai vào đây nữa, mau truy qua bên kia phát ra âm thanh.”