Hắc Sơn Chi Môn
Chương 11: U Minh Ngọc Liên
Lần xoay phiên tiếp theo đến Trần gia nhị vị đạo lữ.
Hai người Trần gia đi lên phía trước, lấy ra hai cái đồ vật, một cái luyện đan lô và một hộp ngọc, hướng mấy người giới thiệu:
“Cái này là trung phẩm Luyện Đan lô tên Cực Hỏa Lô, vật thứ hai là đóa không biết tên hắc sắc ngọc liên, vị đạo hữu nào có hứng thú liền chỉ cần dùng đan dược tăng tiến tu vi hoặc linh vật tăng tiến tu vi đổi lấy!”
“U Minh Ngọc Liên?”
Dương lão trong mắt ánh lên vài phần dị sắc, lão không nghĩ tới, hai người trần gia đạo lữ lại nắm giữ linh vật như U Minh Ngọc Liên.
U Minh Ngọc Liên là một loại thiên địa linh vật, bình thường rất hiếm xuất hiện, nhưng đã xuất hiện sẽ không xuất hiện riêng lẽ mà khả năng cao sinh trưởng theo vùng, theo chuỗi ở những nơi âm u, kín đáo như đầm lầy, ao hồ, và đương nhiên sẽ có yêu thú cẩn thận trông coi.
Điểm đáng nói của loại linh vật này nhìn chung đối với bình thường tu giả thì khá phế thải, nhưng đối với những người bản nguyên tổn hại thì lại là vật chí bổ.
Ngoài ra loại linh thảo này còn là món ăn khoái khẩu của một ít thủy yêu thú, Dùng làm vật bổi dưỡng cũng không phải là quá tệ.
Còn cái kia Cực Hỏa Lô chắc chắn là thứ lúc trước Dương Viễn Trần có nói ra mục địch đến Ấn Sơn phường thị.
“Nhị vị đạo hữu, trong tay tại hạ không có cái gì linh đan hay linh vật tăng trưởng tu vi, bất quá lại chỉ có một cuốn “Thổ Yêm Công” nhân phẩm điển tịch, tu luyện từ Luyện khí nhất tầng tới Cửu tầng đại viên mãn lại không vấn đề, đổi lấy đóa kia ngọc liên không biết ý hai vị thế nào?”
Đợi Dương Viễn Trần đã trao đổi xong xuôi, thì Dương lão mới nhẹ truyền âm với hai người.
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau lại có ý liếc qua Dương lão, dường như đang bàn tính cái gì đó.
Một lúc sau, vị nam tử mới truyền âm trở lại:
“Không biết đạo hữu nhìn ra đây là cái gì linh vật?….dùng một cuốn điển tịch chỉ để thu lấy nó hẳn không phải phàm phẩm a!”
“Hắc sắc ngọc liên kia tên là U Minh Ngọc Liên, nhị vị hẳn là tìm được từ một nơi âm u, chướng khí kỳ đàm gì đó đi, đối với tu sĩ bình thường hẳn không có tác dụng, nhưng đối với Ngự Thú sư thì lại khác, nó là món khoái khẩu để bồi dưỡng Thủy thuộc tính linh thú!
Hơn nữa còn là nhờ nhị vị kéo dài một chút thời gian, sau này có cái gì liên quan đến yêu thú cứ tìm tại hạ!”
Nghe thấy những lời này truyền âm trở lại của Dương lão, cặp đạo lữ mới ngợ nhận ra.
Hóa ra là đồ vật chuyên dụng dành cho Ngự Thú Sư lại còn có ý nhờ vả hai người kéo dài thời gian.
Khác với Vạn Long Quốc, Vạn Khánh Quốc phát triển chủ yếu thiên hướng gia tộc, tồn tại cao nhất đều về Tứ đại gia tộc, Trần gia nhưng chỉ là một cái Luyện Khí nho nhỏ gia tộc, cặp đạo lữ trước mặt chính là hai cái có hi vọng Trúc Cơ cao nhất.
Dĩ nhiên, là Luyện khí gia tộc, điểm yếu chí tử không thứ khác ngoài công pháp ra.
Cho nên được một cái Điển tịch có luyện tới Luyện Khí đại viên mãn, ai lại kén cá chọn canh.
Thêm nữa, xong chuyện còn có thể kết giao với một vị Ngự Thú Sư như Dương lão đúng là bất khả hạn lượng.
Rất nhanh, hai người liền đồng ý.
U Minh Quỷ Liên và điển tịch hai bên đều quyết định sau buổi trao đổi này mới chuyển qua cho nhau.
Có được hai người sự đồng ý, Dương lão phần nào gỡ xuống gánh nặng.
U Minh Ngọc Liên được Dương lão đổi đi, trong vài giây ánh mắt hai người Trần gia đạo lữ và Kim Huyền Phong chạm vào nhau, tựa hồ đang trao đổi một cái gì đó bí mật!
Hai canh giờ sau, Trao Đổi hội kết thúc, ngoại trừ hai người Hà Dũng và La Đại gấp gáp rời đi thì chúng tu sĩ đều không có lập tức ly khai, bắt đầu giao lưu tu luyện tâm đắc, Dương lão trước kia là Kim Đan kỳ chân nhân cũng sẽ không giấu giếm gì Luyện Khí tâm đắc, một mạch hỗ trợ mọi người con đường tu chân.
Trần gia nhị vị đạo hữu lúc sau lấy được Thổ Yêm Công cũng rời đi chóng vánh.
Lần này Trao Đổi hội kéo dài gần bảy canh giờ, vốn dĩ sẽ không có nhiều như vậy thời gian, nhưng vì cái gì lại kéo dài như vậy hẳn bạn đọc đều đã biết rồi!
***
Lại nói về Huỳnh Tấn Phát, sau khi rời đi trao đổi hội mới chỉ trải qua ba canh giờ, còn những bốn canh giờ cho hắn cao chạy xa bay, thời điểm Hà Dũng, La Đại báo tin lên tông môn.
Thì hắn đã giả trang theo thương đội nào đó vượt đại khẩu Vạn Long Môn tiền về Xuân Phong Quốc.
Bản tính nhát gan không bỏ, hắn lại tiếp tục chạy, thầm nghĩ:
“Chỉ cần qua cái này đại khẩu Xuân Phong Quốc tới An Tân Quốc, coi như là Linh Anh Phái, Tuyển Cổ Cung có thần thông quản đại tới đâu cũng đố bắt được, đợi lão phu Trúc Cơ rồi, quay lại tìm Dương lão nhân gia vấn an!”
***
Tại Lãnh Sự Quán, Dương lão cũng không gấp gáp trở lại môn phái, chọn lấy một phòng nghỉ ngơi, viết lại ba cuốn điển tịch như lúc nãy rồi chuyển cho Kim Huyền Phong.
Sau đó, mới bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ thu hoạch mấy hôm nay của mình.
Lần này chuyến đi, lão có thu về tay một khoản tạm được tài phú, những vật kia cộng lại, giá trị hẳn cũng hơn mấy ngàn linh thạch.
Đầu tiên là một món phi hành linh khí Xích Hạch Chu, nếu có thể đợi được bản thân khôi phục đến Trúc Cơ kỳ, chắc chắn lão sẽ đưa chiếc linh chu này quay về nguyên trạng Pháp Khí.
Thứ hai là một đóa U Minh Ngọc Liên, dùng để bồi bổ bản nguyên đã gần như vỡ nát của mình, tác dụng này của ngọc liên, Dương lão lại không có cho Trần gia nhị vị đạo lữ biết đến, cũng sẽ rất có khá năng lão sẽ đi một chuyến sang Vạn Khánh Quốc thu hoạch càng nhiều hơn U Minh Ngọc Liên.
Tiếp đến là ba món tán phá bảo vật đổi được từ Huỳnh Tấn Phát, trong ba món này lão ưng ý nhất cũng chỉ có một cái Nhất giai thượng phẩm Khôi Lỗi quyển trục, nguyên bản con khôi lỗi này là Nhị Giai trung phẩm, bất quá đã bị tàn phá, một cánh tay trái hoàn toàn đã biến mất, ngực lại thủng mấy lỗ nhỏ.
Con Khôi lỗi này lấy ý tưởng từ Đại Lực Ma Viên yêu thú, cho nên từ đầu chí chân đều giống hệt không biết biệt gì nhiều.
Điều đặc biệt chính là, người luyện con Đại Lực Ma Viên khôi lỗi này dùng phương pháp luyện chế tương đối lạ lẫm, hẳn là trong khoảng ba trăm năm lão chết giả, đã hình thành phương thức mới.
Có được khôi lỗi trong tay lão cócảm giác cứ như là có thêm một cánh tay nữa vậy, đương thời Diệu Thủ Tán Tiên nổi danh từ Luyện chế khỗi lôi và Khu rối chi thuật (điều khiển con rối cho nhanh).
Ngoại trừ vật này, còn có một món trung phẩm linh khí Rút Hồn Tác và một phần không biết nơi nào địa đồ.
Rút Hồn Tác là linh khí dùng để rút tinh hồn của yêu thú sau khi chết ra bên ngoài hoặc dù để chiến đâu cũng là một môn không tệ vũ khí.
Tuy nhiên để nó có thể hoạt động cần phải hiến tế ba cái tinh hồn yêu thú cho Rút Hồn Tác thưởng thức trước, dần dần sử dụng sẽ tinh hồn trong Tác sẽ mất đi, cứ như vậy lại bồi dưỡng tiếp cho nói,
Còn phần kia Địa đồ, theo Dương lão suy đoán hẳn là một cái cổ tu sĩ động phủ hoặc nơi này đó trong bí cảnh, dù đia đồ này cũng không có lành lặn hẳn là đã bị tách ra làm ba tới năm phần.
Vật cuối cùng, đây cũng thứ mà lão đau đầu nhất, không biết làm cái quỷ gì cho nó nở ra được.
Theo như điển tịch có ghi lại, đây không nghi ngờ gì nữa nó chính là một quả linh thú trứng, thế nhưng làm cách nào cho nở ra mới là nan giải lúc này.
Không không lại phí một cuốn TRúc Cơ kỳ công pháp đổi lấy cái trứng ngu ngốc không bao giờ nở được thì lỗ chết!
Nói rồi Dương lão cũng nhanh chóng thu lại đồ vậy, trước mặt chỉ giữ lại đóa kia ngọc liên.
Lại lấy ra thêm một cái hương đỉnh nhỏ và một đóa linh hỏa đã được chuẫn bị trước từ lâu.
Kế đến lão dùng dụng cụ cá nhân để ép 8 cánh hoa, đài hoa lẫn hạt sen cùng một lúc ra được một bát dịch lỏng, đây chính là điều mong muốn.
Sau đó lại để chiếc bát vào bên trong hương đỉnh, lợi dụng linh hỏa để tạo ra một hương, hương này tên là U Minh Hương hay còn gọi là An Thần hương.
Cứ như vậy sở dụng, cần hẳn ba đêm để Dương lão hập thụ được hoàn toàn một bát dịch kia.
Bất quá điều đáng nói ở đây là U Minh hương khi lần đầu đi vào cơ thể sẽ dẫn tới một số ảo giác chết người.
Ảo giác nếu được phá giải thành công, hương khí sẽ đi vào bồi bổ bản nguyên, còn ảo giác không thể bị phá giải, hương khí chỉ càng tích tụ rồi tích tụ, cho đến khi bao thể mà chết.
Đây là cái gì? Dương lão đột nhiên mở mắt ra đánh giá xung quanh.
Vô số cánh hắc sắc hoa liên từ trên trời rơi xuống, trước mặt hiện ra một cái diệu dàng nữ tử quen thuộc, rất đỗi quen thuộc, thứ khiến cả cuộc đời này Dương Phúc không cách nào quên.
Tràng cảnh trước mắt, chân thực như tưởng chỉ mới hôm qua, chân thực đến nỗi người ta không thể tự kiềm chế được ý chí trong lòng mình.
“Phu Quân!”
Nàng đi tới trước mặt Dương lão, đôi mắt nhu mì, uyển chuyển, đôi bàn tay mỏng may vội cầm lấy tay lão, một trận cảm xúc dạt dào không biết từ khi nào dâng lên.
”Đây là đâu?”
Dương lão vô thức hỏi.
Người nữ tử tay dắt Dương lão, vừa đi lại vừa nói:
“Ngươi quên rồi sao, đây là nhà của huynh!”
Vừa nói đến dưới chân, bên cạnh khắp nơi xuất hiện vô số các loại khôi lỗi bất kể hình thái gì.
“Nhà?”
Đột nhiên, Dương lão ngộ ngồ ra cái gì đó, mặt ngơ ngác, hoảng sợ, giọng run run, dập dồn:
“không, không thể nào”
“Ngươi không thể là muội ấy, đi rồi, chết rồi, mất hết rồi!”
Lão điên cuồng lắc đầu miệng không ngừng thì thầm, thần kinh đang bắt đầu kéo giãn, suy nghĩ ập về, loạn hết cả lên.
“Cút ra khỏi đầu lão phu!”
Dương lão quát lên một tiếng.
Ảo cảnh hiện lên những vết rạn lập lờ.
Bên cạnh hư ảo giả mạo Hắc Diệu Liên tiên tử vẫn kiên trì cho bộ dáng của mình:
“Phu quân, huynh làm sao vậy? Đây là nhà!”
“Biến! Biến hết đi!”
Lão ôm đầu điển cuồng hét lên.
Ảo giác như những chiếc gương bị vỡ, răn rắc những mãnh vụn, ảo cảnh biến mất, Dương lão lại trở về Hắc Diệu Môn lãnh sự quán.
Trên mặt mồ hôi lấm tấm chảy xuống, hai mắt tròng trọc, miệng chữ ô mồm chữ O, dường như không tin được ảo cảnh mà mình đã thoát ra.
Đợi chừng một khắc sau, khi đã bình tĩnh trỡ lại, Dương lão mới lại nhắm mắt, tĩnh thần, hấp thụ U Minh Hương, ảo cảnh đã phá, hương khí lập tức đi vào bồi bổ khôi phục bổn nguyên.