Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 10 : Kim Đỉnh Công




Hắc Diệu Chi Môn

Chương 10: Kim Đỉnh Công

Cùng nhau nói vài câu phím, xem chừng thời gian cũng đã xấp xĩ kế cận, mười người đứng dậy, đi vào Lãnh sự quán một căn phòng bí mật, một cái bàn tương đối dài cùng vừa đúng mười chiếc ghế đã được bố trí sẵn sàng.

Trên mặt mỗi người đều phấn khích không thôi, tự nhiên lựa cho mình một chỗ ngồi, Phó Kim Vũ đứng dậy hướng mọi người liền ôm quyền, nói ra:

“Người đến tụ hội đầy đủ, hiện tại liền sẽ bắt đầu trao đổi, là người tổ chức tiểu hội, ta bắt đầu trước đi!"

Phó Kim Vũ lấy ra hai loại vật liệu, một khôi xích sắc khoáng thạch và một đoạn mộc cành.

“Xích Nhiệt thạch một khối, thứ này có thể dùng để luyện chế linh khí nhất giai hỏa hệ, một đoạn trăm năm Thanh Sương Thụ, đổi lấy mười cân nhất giai linh thủy hoặc năm cân thiên địa linh thủy”

Quả không hổ là thương lộ trưởng lão Phó Kim Vũ đưa ra đồ vật đều bất phàm bất quá lại không phải thứ lão cần, có cần cũng không có linh thủy đổi đến.

Trần gia cặp kia đạo lữ hai mắt nhìn nhau một hồi, mới dùng hai mươi cân Uẩn Bạng linh thủy đổi lấy Phó Kim Vũ đồ vật.

Tam trưởng lão trở lại chỗ ngồi về sau, tiếp đến Kim Huyền Phong lấy ra tam dạng đồ vật.

Một chuôi bức người linh khí, một đoạn lam sắc nhàn nhạt sừng, một gỗ cất giữ ba hạt tam sắc giống.

“Trung phẩm linh khí Kim Đoạt Đao, Nhất giai thượng phầm Độc Giác Lôi Khuê độc giác, ba hạt tam sắc không biết tên hạt giống, đổi lấy thượng phẩm linh vật luyện chế linh khí hoặc ngang bằng vật phầm”

Mấy vị tu sĩ không thẹn xuất ra đồ vật ngụ ý cùng Kim Huyền Phong trao đổi, cuối cùng chỉ có độc giác và ba hạt tam sắc hạt giống được Lý Thanh Thảo đổi đi.

Sau đó trao đổi hội được tiếp tục, Tuyên Cổ Cung, Linh Anh Phái tu sĩ lần lượt tiến lên, lấy ra trao đổi vật liệu.

Những này tu sĩ đều từ Vạn Long Quốc hai đại môn phái, lấy ra vật liệu đều không phải vật phàm, coi như Dương lão lúc trước còn là Luyện Khí kỳ cũng chưa từng gặp qua.

Có người trao đổi được vật phầm ưng ý, có người thì lại trao đổi thất bại, chuyện này hoàn toàn bình thương.

Tới lượt Lý Thanh Thảo, nàng từ linh thú lấy ra một cái hắc sắc linh trùng và lam sắc Thủy Hiên quả, đổi lấy các loại Thủy thuộc tính linh thực phu chuyên dụng, đáng tiếc lại không một ai trong đám người, nguyện ý đổi lấy.

Thủy thuộc tính các dạng linh vật chắc chắn một vài người trong này có tích trữ , bất quá bọn hắn lại chướng mắt Lý Thanh Thảo lấy ra đồ vật trao đổi mà thôi.

Hắc sắc linh trùng lại chỉ có linh thực phu mới sử dụng nhiều, còn Thủy Hiên quả mặc dù khá hiếm, tuy nhiên vẫn có thể tìm thấy ở một số cửa hàng được.

Nàng lấy ra đồ vật nhìn chung cũng chỉ là cho có lệ, dường như chẳng hề có chút chuẩn bị gì cho hội trao đổi hôm nay.

“Tới lượt lão phu a!”

Nhìn như thứ tự đã tới bản thân, Dương nằm mộc trượng đứng dậy đi về phía trước:

“Lão phu hôm nay đến cũng không có gì nhiều chỉ đem theo một thứ, cũng không biết có khiến các vị hứng thú hay không”

Thuận tay đặt lên bàn hai cuốn điển tịch một mỏng một dày lại đạo:

“Kim Đỉnh Quyết nhân phẩm công pháp, chủ tu kim hệ có thể từ luyện khí nhất tầng tu luyện tới Trúc Cơ sơ tam tầng, công pháp này chú trọng luyện thân thể sẽ như kim đỉnh, đao thương bất nhập, bình cảnh tương đối ít.

Đi kèm là một môn “Kim Đỉnh Thuật” ngưng tụ tiểu kim đỉnh trong tay, phóng ra uy lực bạo tạc không gì sánh nổi, đây là một cái rất không tệ công kích thuật pháp.

Lão phu tại còn chưa nghĩ ra thứ gì đổi, đạo hữu nào có hứng thú chỉ cần đưa ra đồ vật có tương đương giá trị liền có thể cầm về”

Tại thời điểm Dương lão giới thiệu xong đồ vật, lập tức khiến toàn phòng nín thở.

Là Trúc cơ kỳ công pháp, không nghĩ có người lại lấy Trúc Cơ kỳ công pháp ra trao đổi.

Vạn Long Quốc Trúc Cơ kỳ sợ còn đếm trên đầu ngón tay, bởi vì cái gì lại ít đến thê thảm như vậy?…ngoại trừ một ít tư chất không tốt tu giả thì công pháp cũng là một cái quan trọng không kém.

Hắc Diệu Môn thế nhưng mấy trăm năm cũng chỉ sư tập được hai bộ Trúc Cơ kỳ công pháp, một trong hai bộ đó lại lại là tàn quyển.

Phải nhờ tới Trúc Cơ kỳ các đời tiền bối tựu đúc kết sữa chữa mới có thể đem đi cho môn nhân tu luyện được, tuy nhiên chung quy vẫn là thiếu hụt, chắp vá.

Lập tức Hà Dũng chấp sự của Linh Anh phái và La Đại khách khanh của Tuyên Cổ cung nhao nhao bày ra đồ vật ngụ ý cùng Dương lão trao đổi.

Trần gia cặp kia đạo lữ cũng theo sau lên trao đổi, chỉ có riêng mấy người Hắc Diệu Môn là vẫn không có động thái gì.

Bởi vì Dương lão đã là người của môn phái, không sớm thì muộn môn kia công pháp cũng về tay Hắc Diệu Môn.

Dù vậy, đối với việc làm lần này của Dương lão, bốn người lại tỏ ra không ưng ý lắm. Nếu công pháp rơi vào tay Tuyên Cổ Cung và Linh Anh phái, sẽ khiến cho tình hình chênh lệch giữa ba môn phái ngày càng cách biệt hơn, Hắc Diệu Môn lại không nguyện ý nhìn thấy khung cảnh ấy, về tình về lý họ đều thua thiệt.

Bất quá, rất nhanh mấy người thở phào, trong tay bốn người tên kia, không có một thứ gì đủ hấp dẫn Dương lão, cho cùng cũng chỉ là hạn chế ở Luyện Khí kỳ linh vật.

“Dương đạo hữu”

Lúc này, vẫn còn một cái nhân đi lên, đối với Dương lão chắp tay.

Huỳnh Tấn Phát không nặng không nhẹ lấy bên hông túi trữ vật đổ ra một nhóm lớn đồ vật, tổn hại linh khí, Pháp khí, đã tàn phá trận bàn và nhiều thứ không biết tên.

Đương nhiên, đây toàn bộ đều đã là những vật được dùng qua, giống như Cổ Vật Lâu, đã có nhiều năm tháng, uy lực tương đối đã tổn thất không giảm đi năm thành thì cũng đã bảy thành.

“Bần đạo đương thời ngao du sơn thủy, đã đi qua tứ hải, trung bộ nhiều Quốc, tại một chút gia tộc, di tích thu được không tồi đồ vật, chỉ cần đạo hữu ngươi coi trọng đồ vật, vậy thì có thể lấy hai ba món!”

“Ân!….Huỳnh đạo huynh còn có nhả hứng sưu tập nhiều ve chai đến này a? để lão phu xem

Thanh linh khí này đã có mấy phần sứt mẻ, rỉ sét, khí cũng gần như tiêu tan, còn được được sao?

Bộ này khôi giáp che ngực mà nguyên một lổ hổng to tướng ngang ngực, diệu thật, diệu thật...”

Dương lão cầm qua một vài kiện đánh giá đã làm cho Huỳnh Tấn Phát sắc mặt muốn đổi, cười khổ giải thích:

“Thân làm tán tu, thu nhiều như vậy đồ vật mà không chút thiếu hụt, hư hao, thì làm sao bần đạo có thể gom được nhiều như vậy đồ vật đây….”

“Loại hàng sida như này, mà người cũng dám lấy ra trao đổi….Bất quá, vẫn có một vài thứ ta cảm thấy hứng thú, nhưng ba món mà muốn đổi lấy cả hai là điều không thể, duy nhất cái kia “Kim Đỉnh Thuật” thì còn được!”

Nhìn tên tán tu lượm ve chai khắp cả Trung Bộ này, Dương lão lắc đầu nói.

Quả thực, nhìn qua lão liền biết tên này hơn bảy phần là chủ tu kim hệ công pháp, mà hắn lại xuất thân Tán tu khiến bản thân cũng có chút đồng cảm.

Nhưng làm ăn là làm ăn, có thể chiếu cố hắn một hai, lại không thể nào buông lỏng làm bừa được.

“Dĩ nhiên, mấy thứ đồ mọn này không thể nào sánh với Trúc Cơ kỳ công pháp, vì vậy cho nên bần đạo muốn thêm môt món này vào, Dương đạo huynh là Ngự Thú Sư chắc hẳn yêu thích!”

Nói rồi, hắn lại lấy ra một cái hình tròn bọc vải, không biết bên trong rốt cuộc là dạng đồ vật gì.

“Trứng yêu thú?”

Lập tức Dương lão nhìn qua, đoán ngay.

“Đúng vậy, đây là ta trong một chuyến di tích, vô tình thấy được, mặc dù hình thái có chút không giông!”

Vừa nói hắn vừa mở bọc ra, bên trong hóa ra chả phải cái gì linh trứng mà lại giống một cái cục đất hình quả trứng cao tầm một xích rưỡi hơn.

“Hắc hắc! Một cục đất lại đem thổi phồng lên thành trứng linh thú, lại bên một cái cổ di tích, đúng là nực cười!”

Ngồi bên dưới, Hà Dũng cười lạnh, buông lời mỉa mai Huỳnh Tấn Phát cử động.

Trái lại với suy nghĩ của Hà Dũng, Dương lão lại lấy làm hứng thú, theo như cổ tịch, trứng linh thú thực có khả năng biến thành một kiểu dạng giống hóa thạch, nếu như là thật trong di tích cổ lấy ra, thì bản thân lão hời lớn rồi!

“Được! Cái này cục đất và ba món tàn bào kia đổi lấy Kim Đỉnh Quyết và Kim Đỉnh Thuật!”

“Các vị bằng hữu, Bần đạo còn có việc trong người, xin cáo từ!”

Không nghĩ ngợi nhiều, lão chuyển hai cuốn điển tịch qua cho Huỳnh Tấn Phát, cùng lúc chọn lấy ba món đồ vật trong đám tàn dư pháp bảo trên bàn.

Trao đổi được đồ vật ưng ý, tương lai lại có thể có khả năng Trúc Cơ, Huỳnh Tấn Phát bản tính dâng lên, thu lại tất cả tàn bảo vào túi trữ vật hướng tất cả cáo từ rời đi.

Lần này hắn dự tính cao chạy xa bay nhất có thể, Tuyên Cổ Cung và Linh Anh phái, lẫn Trần gia Vạn Long Quốc đều biết hắn có trong tay Trúc Cơ Kỳ công pháp sẽ không ngại ra tay truy sát hòng đoạt bảo.

Cử động này của hắn liền đã khiến Hà Dũng chấp sự và La Đại nắm bắt, hai tên này cũng đứng lên dự định rời đi theo.

Bất quá, bọn chúng quên mất Dương lão và cả bốn tên trưởng lão còn ngồi đây đâu.

“Nhị vị đạo hữu, Trao đổi hội còn chưa kết thúc, hà tất phải đi sớm!”

Dương lão liếc nhìn mấy người Dương Viễn Trần rồi lại nhìn hai người, thân già nua cầm mộc trượng đứng dậy hảo nói.

“Hai người chúng ta còn có sự vụ trong người, không thể trễ nãi, các vị cứ tự nhiên.”

Hai người này vẫn cứ định rời đi.

“Lão phu nói các ngươi nghe không lọt lỗ tai a!”

Lập tức, Dương lão hai mắt trừng lên nhìn, trượng gỗ gõ một cái mạnh xuống đất, một cổ sóng linh khí chập chờn phóng ra.

Mặc dù tu vi lúc này chỉ tại Luyện Khí thất tầng, bất quá từ phong thái, ánh mắt cho tới ngữ khí đều khiến mấy người còn lại trong phòng kinh hãi.

Chưa kể hồn lực trúc cơ kỳ của lão cộng đồng cùng tu vi phóng ra, trên cơ bản chèn ép được hai người.

Cùng lúc bốn người Dương Viễn Trần cũng phóng thích ra tui vi.

“Kim Huyền Phong, ngươi đây là muốn cùng tam phái khởi chiến!”

Hà Dũng chấp sự mặt mày thất sắc nhìn Nhị trưởng lão quát.

“Đúng a, Kim huynh nên nghĩ cho kĩ!”

La Đại hùa theo lên tiếng.

“Một cái chấp sự và một cái khách khanh mà thôi, muốn tam tông khởi chiến cuộc?….các ngươi vẫn là đánh giá quá cao thân phận của mình rồi a!”

Dương lão thở một hơi dài, thu lại tu vi cười nhẹ châm biếm.

“Lại nói, chỉ cần nhị ngồi lại trong này cho đến khi kết thúc Trao đổi hội liền tốt, sau này chúng ta không còn cái gì liên quan!”

Mầy người bọn họ cũng không có ác ý giết người diệt khẩu.

Bất quá, cản chân hai người này cho Huỳnh Tấn Phát cao chạy xa bay là có thể. Như vậy chẳng những không cần phải đắc tội mà còn tránh việc nhị phái biết tin cử người truy sát đoạt lấy Kim Đỉnh Công.

Hà Dũng và La Đại bất lực nhìn nhau, cuối cùng cũng quay trở lại ngồi, khuôn mặt không chút nào lộ ra vẻ hứng thú


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.