Chương 64: Dĩ Thần Hóa Khí, Dĩ Khí Ngự Vật
“Nội công và kiếm pháp của đạo hữu quả thực ảo diệu vô cùng, bái phục!”
Vong Tình lão tổ quần áo xác sơ, nhìn chắp tay hướng Dương lão kính bái.
“Khục, khục! Võ công lão tổ quả nhiên quán tuyệt cổ kim, trận đấu này đánh nữa cũng vô ích, xem như hoà đi!”
Dương lão giơ tay nhặt mộc trượng lên, ho khan vài cái, bộ dáng suy nhược đáp lời.
“Vậy xem như hòa đi!”
Vong Tình lão tổ có chút đắn đo không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, phất tay cái thi triển bộ pháp rời khỏi Đàm Đình hồ.
Trước khi đi, còn không có quên hướng Phạm Bạch Hổ đưa ra chủ ý:
“Đêm nay các vị trước ở lại nơi này nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lão phu cam đoan cùng mọi người khởi hành, tuyệt không gian dối!”
Lão tổ đã đưa ra quyết định, Tuệ Trung đại sư lẫn Phạm Bạch Hổ không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, trận đấu vừa rồi giữa lão tổ và Dương lão quá mới kinh thiên, hắn chính là e sợ rằng lão tổ bẽ mặt cả giận, đuổi tất cả mọi người ra khỏi Vong Tình Động thì khốn.
“Chúng ta có mắt như mù, không biết thái sơn, mong Dương lão rộng lòng bỏ qua!”
Tuệ Trung đại sư hai người rất nhanh đi đến trước mặt Dương lão, thần sắc biến đổi rõ rệt.
Dương lão ngược lại không nói câu gì, chỉ khẽ mỉm cười, đi lướt qua, mang theo mấy người Ung Bứu đi về nghỉ nghơi.
Rời khỏi tầm mắt của hai người Tuệ Trung và Bạch Hổ, cơ thể Dương lão tầng tầng nồng đậm sinh cơ thanh sắc lam quang sáng lên, lập tức đem trên người tất cả thương thế khôi phục như lúc ban đầu.
Thực chất trận chiến với Vong Tình lão tổ, lão chỉ là làm bộ, làm dáng chật vật, quần áo tả tơi hòng lừa gạt ánh mắt phàm tục phu tử, không làm bản thân lai lịch bị phát hiện.
Hơn nữa cũng lâu lắm rồi lão cũng chưa có thử qua cảm giác cùng phàm nhân cao thủ đọ sức, mặc dù hơi có cảm giác có chút bó buộc khi không dùng linh lực trong người….
“Ung Bứu, một chiêu cuối cùng của lão phu, ngươi nhìn ra được mấy phần mấu chốt?”
“Đệ tử tư chất ngu dốt, chỉ ngẩm ra được vài ý, mong trưởng lão chỉ điểm….”
Ung Bứu đi phía sau lưng Dương lão, không dám dấu giếm nữa lời, đem toàn bộ những gì mình nhìn thấy nói ra.
“Điểm mấu chốt quyết định thắng bại chính là ở chữ “Ngự”, cùng với Vong Tình lão tổ so sánh, cho dù là ngự chiêu, biến hóa hay thâu tâm khiển sức trưởng lão đều hơn hẳn vài bậc, một điểm nữa chính là ở cả hai người sát chước cuối cùng đều lộ ra một điểm dung hợp “linh khí”, nhưng nếu đem ra so sánh thì Vong Tình lão tổ không cách nào bằng trưởng lão được!”
Dương lão vuốt râu dài của mình cười nói:
“Không tệ, chí ít nhìn ra được mấy điểm như vậy đã không tồi rồi, nếu đem một chiêu cuối cùng của lão phu với Luyện Khí kỳ tu sĩ so sánh, ngươi hiểu được bao nhiêu điểm tương tự?”
Ung Bứu đắn đo một hồi, cuối cùng nghiêm sắc mặt đáp:
“Có lẽ ở chữ {Ngự} ở tâm, tâm trong một kiếm cực kỳ bền, cùng với tâm của Luyện Khí kỳ tu sĩ không sai biệt bao nhiêu, không nao, không vụng, không lúng túng, trên chiến trường chính là thứ quyết định bại hay thắng…”
Dương lão có chút nuối tiếc thở dài, trong câu trả lời ẩn ẩn đã đúng hướng, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn là lệch và thiếu sót, nếu vẫn giữa quan niệm và cố chấp không bỏ những suy nghĩ này, cho dù cho thêm mười năm, hai chục năm nữa, hắn cũng vô pháp đột phá thoát ra khỏi Khai Mạch kỳ cảnh giới.
“Ngươi nói chữ “Ngự” thì đúng rồi, chữ tâm cũng đúng, không sai…nhưng lại không đủ, khi một tu giả bước vào cảnh giới cơ bản nhất, sẽ xuất hiện vô số con đường, cái này gọi là “đạo”, cũng là cách thức đi vào tu tiên giới con đường cơ bản nhất, vì thế nên, mỗi người “đạo” đều sẽ bất đồng không ai giống ai, cho nên khế cơ phá cảnh cũng khác nhau.
Trong vòng tròn {Đạo} lớn sẽ chia ra làm 5 nhánh {Đạo} nhỏ: Tu La Đạo, Phật Đạo, Ma Đạo, Thần Đạo ,Thánh Linh Đạo, mỗi nhánh đạo này sẽ có các nhánh, rễ, lá nhỏ hơn liên quan. Điển hình nhất chính là nhị trưởng lão Kim Huyền Phong, hắn đi chính là đi con đường đạo đạo trong Tu La Đạo, chưởng môn Trương Hư Đạo chính là Kiếm Đạo trong Tu La Đạo,…
Ở đột phá Khai Mạch kỳ viên mãn, chỉ quy nhất một đường dùng Khí liên kết với Thần hồn để phá cảnh: {Dĩ Thần Hóa Khí, Dĩ Khí Ngự Vật}, dùng thần hồn để giá ngự linh khí, cách không ngự vật, khi các ngươi hoàn thành cách không ngự vật, thì lúc đó mới là chân chính Luyện Khí kỳ tu sĩ.
Khi chính thức đạp vào Luyện Khí kỳ, mới chính là thời khắc các ngươi lựa chọn cho mình một {Đạo} để bám lấy và là mục tiêu không ngừng phấn đấu để nâng cao bản thân thực lực.”
“{Dĩ Thần Hóa Khí, Dĩ Khí Ngự Vật}….”
Ung Bứu khuôn mặt nghiêm túc lẩm bẩm câu khẩu quyết kia, dường như từ trong đó đã có cái gì nghĩ ngợi…
“Đa tạ trưởng lão chỉ điểm!”
“Lão phu bất quá chỉ chỉ điểm ngươi khẩu quyết mà thôi, mẫu chốt vẫn là ở bản thân chính ngươi, về sau, lão phu vô pháp giúp được…..!”
Dương lão phất phất tay, từ chối cho ý kiến, ngập ngừng một chút mới nói ra….
“{Đạo} - chữ này là ban sơ của tu chân, trên lý thuyết hầu hết các tu giả tìm kiếm sau khi đột phá luyện khí, nhưng Đạo chân chính là cái gì? Đây là một vấn đề lớn, có ảnh hưởng rất lớn tới con đường đại đạo các ngươi, lão phu khuyên nên suy nghĩ, ngộ, tìm ra đáp án {Đạo} của mình trước sau đó hãy nghĩ tới đột phá…”
Trở về phòng, Dương lão khoanh chân ngồi trên giường, nhưng lại không có nghỉ nghơi, lấy từ túi trữ vật một bộ ngọc giản, đăm chiêu nhìn không rời mắt, tựa hồ đang tính toán một cái gì đó kế hoạch…
***
Rời khỏi Đàm Đình Hồ, Vong Tình lão tổ ngồi trên đại mãng mặt hơi đổi, một hơi quay trở lại trung ương Vong Tình Mê Cung - “Mê Tâm Gian”.
Cửa được kế không có khóa, lão búng ra lấy luồng châm tuyến điểm lên cơ quan tên cửa, dĩ nhiên chỉ có duy nhất ông ta biết được thứ tự ấn giải mở cửa,…
“U Mãng, thủ hộ bên ngoài!”
Lão tổ tung người gấp rút tiến vào trong gian phòng, cửa đá nặng dày dẫn động khép kín, cộng thêm u mãng thủ hộ bên ngoài.
Vạn vô nhất thất xảy ra chuyện, lão tổ cũng có thể an tâm.
Mê Tâm Gian bên trong, châm tuyến khắp nơi giăng mắc như một cái to lớn mạng nhện, thậm chí có không ít châm tuyến điểm điểm lên đỉnh đầu của lão tổ.
Hai mắt lão vô thần, trắng như tuyết, người cứng đờ, cảm tưởng như đã mất đi nhận thức, lưu lạc tại một nơi nào đó.
Đây là một môn tuyệt thế kỳ công của Vong Tình Lão Tổ, danh là “Vọng Hồn Quyết” dùng kim châm làm vật dẫn đưa những kí ức của trận đánh vừa rồi lần nữa quy trở lại.
Sở dĩ lão tổ làm như vậy bởi vì, qua trận này, dường như lão nhận ra một điều gì đó, một điểm gì đó rất khác biệt.