Hắc Bì Bút Kí Bản

Chương 18




Quý tộc và ma pháp sư bị Klein dọa chạy ngày hôm sau liền mang theo lượng lớn lễ vật đến bái phỏng

, đại khái là sợ đắc tội ma pháp Đại Sư hắn.

Hắn mặc áo choàng đội mũ trùm đầu, âm u đi ra cửa, chỉ nói một câu: “Đừng đến quấy rầy ta”, những người đó để lại lễ vật, như được đại xá rời khỏi.

Lễ vật không có gì đặc biệt, đơn giản là tiền tài, mỹ thực rượu ngon. Còn có một đôi thị nữ song sinh bị Klein đuổi đi.

Thức ăn ở thôn này xác thực đơn điệu, ta cũng liền vui lòng nhận số lễ vật này.

“Muốn ăn chocolate”, hắn đi tới sau lưng, ôm cổ ta.

“Không được, sau bữa cơm mới được ăn đồ ngọt.”

Hắn cọ cọ ta, “Ta muốn chocolate vị rượu Rum, hạt dẻ, thêm bánh kem chocolate nữa.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, trên người đã có thêm tí thịt, đây là nhờ ăn đồ ngọt sao? Tuy nói đều là chút thịt mỡ, bất quá so với toàn thân đều là xương cũng đỡ hơn nhiều.

“Ngươi đã ăn nhiều chocolate lắm rồi, hôm nay chỉ có thể ăn một khối dark chocolate, thêm một khối bánh phô mai”, không thể quá dung túng trẻ con, gần đây hắn vì món điểm tâm ngọt mà không thể ăn cơm đúng bữa.

Hắn quẹt quẹt miệng.

“Nếu buổi tối không bỏ thừa cơm, sữa cũng uống hết, có thể ăn thêm một khối chocolate.”

Hắn vừa lòng gật đầu. Người này càng ngày càng ngây thơ.

Gần đây hắn thường xem các loại tiểu thuyết truyền kì, đương nhiên là lấy từ chỗ ta, sách Bảo Bảo phục chế không dưới trăm ngàn bản. Mỗi ngày sau khi minh tưởng xong là ôm tiểu thuyết xem say mê, đây là đam mê mới của hắn.

Có thể có đam mê là chuyện tốt,cuộc sống dĩ vãng của hắn cũng quá đơn điệu, một chút lạc thú cũng không có. Nhưng ta không hề nghĩ đến hắn sẽ hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình 《 hoàng kim đấu sĩ và Tinh Linh mỹ nữ 》, 《 long kỵ sĩ và công chúa 》 linh tinh đáng cười. Nhưng lại chăm chú xem nhập tâm, trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, có đôi khi nhìn xem nháo tâm,buổi tối còn ngủ không yên.

Thật khiến ta dở khóc dở cười, lại không thể không bận tâm tâm tư đơn thuần của hắn, nói thẳng hắn rất ngốc. Nhưng cố tình hắn lại chân thành tha thiết làm người ta không đành lòng đả kích hắn, lúc hắn khóc phải an ủi hắn, ngủ không được còn phải bồi hắn nói chuyện, may mắn ta có được vô kiên nhẫn vô hạn, nhất là đối với bằng hữu ta đã thừa nhận.

Cũng may Klein còn có thể đem đọc sách và cuộc sống hiện thực tách ra, cho dù là uống thuốc độc,minh tưởng, hay là định kỳ liên lạc với vị lão sư của hắn, bên nào đều không có quên. Đối đãi với người chung quanh như cũ lạnh lùng vô tình. Không đem cảm tình đối với nhân vật trong sách rập khuôn lại đây, ngược lại là khiến ta nhẹ nhàng thở ra.

Ta cảm giác hắn nhất định thích xem phim truyền hình cẩu huyết trên địa cầu.

Bữa tối là thịt nai nướng, canh tùng lộ, cá kho tương, salad, bánh mỳ, còn có rượu trái cây.Đầu bếp nhà quý tộc ở nông thôn không tồi. Ta vừa ăn vừa âm thầm tán thưởng. Tuy nói tùy thời có thể lấy mỹ thực từ chỗ Bảo Bảo, nhưng đặc sản địa phương cũng là một bộ phận cần thu thập tin tức. Mỗi khi đến một chỗ ta đều sẽ hảo hảo thưởng thức.

Klein kiêng ăn như thường lệ, thịt gì cũng ăn sạch, ngoài ra đều giao cho ta, ta liền bóc cho hắn một quả cam, ăn trái cây bổ sung vitamin đi. Cũng may hắn đối với món ngọt đều rất yêu thích.

Bữa tối ăn được thỏa mãn,nhìn hắn ăn chocolate và bánh ngọt, ta đốt điếu thuốc.Không phải Klein không tò mò, bất quá bị sặc khói một lần xong liền không cảm thấy hứng thú nữa.

Thật ra ta là thích ăn cay, lần sau cũng cho hắn nếm thử xem,không biết hắn sẽ có biểu tình ra sao? Có thể bị cay rớt nước mắt hay không? Ta có chút ác thú vị nghĩ.

Lúc rời khỏi thôn này, ta và Klein ngồi trên xe ngựa xa hoa do quý tộc ở thôn đưa tặng. Nhìn chúng ta thu lễ vật đi, hắn mới chính thức yên tâm, tin tưởng chúng ta không định thu thập hắn. Này chính là lực uy hiếp của ma pháp Đại Sư tại thế giới này.

Trên xe ngựa, Klein hỏi ta, “Ngồi xe ngựa là bởi vì cõng ta quá mệt mỏi à?”

“Vài ký thịt của ngươi sao làm ta mệt được. Dù sao cũng miễn phí, có xe ngựa cũng tốt, buổi tối có thể nghỉ ngơi trong xe ngựa ”, hơn nữa lúc trước ta cũng chưa chú ý tới có thể cho Bảo Nảo mở công năng dò tìm, nếu muốn thu thập cái gì, hắn nhắc nhở ta một tiếng là được, không cần dùng ánh mắt của ta nhất nhất đi phân rõ. Đại khái là lúc trước Bảo Bảo muốn ta học thêm chút này nọ, cho nên không nhắc nhở ta.

[ chính xác. ]

Ta liếc mắt xem thường.

“Carl, ta choáng váng đầu”, vẻ mặt Klein đau khổ nói.

Ta rút sách trong tay hắn ra, đọc sách trên xe ngựa có thể không choáng váng đầu sao?

“Minh tưởng một lát là không choáng nữa.”

Hắn gật đầu, khoanh chân bắt đầu minh tưởng.

Ta dừng xe ngựa, góp nhặt một ít này nọ, lúc trở về xe, hắn đã mở mắt, cười với ta.

“Cười ngây ngô gì đó?”

“Ta thích ra ngoài với ngươi”, hắn xáp lại, tựa vào người ta.

“Cũng không phải chưa bao giờ ra ngoài.”

“Cùng một chỗ với ngươi không giống như vậy.”

“Cao hứng là được.”

“Nhưng không thể đọc sách.”

“Ta dạy ngươi đàn Guitar”, ta ở trên xe ngựa cũng không làm được cái gì, quả nhiên lúc du hành, có một người bên cạnh cảm giác tốt hơn, làm gì đều có người chia sẻ, có ý nghĩa hơn nhiều. Ta lấy ra một cây Guitar.

“Đây là Guitar? Ta chưa nghe nói qua loại nhạc cụ này.”

“Ừ, ta ca một bài cho ngươi nghe ”, âm nhạc và vũ đạo cũng là một bộ phận cần thu thập tin tức, bất quá ta chỉ góp nhặt các loại nhạc cụ trên đại lục, còn chưa bắt đầu thu thập ca khúc ca từ của các du ngâm thi nhân (nghệ sĩ hát rong) trên đại lục, cùng với các loại vũ đạo dân gian và quý tộc.

Ngược lại là do Bảo Bảo chuẩn bị, đem một ít ca khúc trên địa cầu phiên dịch thành ngôn ngữ thông dụng của đại lục cho ta luyện tập, tương lai làm du ngâm thi nhân, tiếp cận các đoàn thể biểu diễn va múa trên đại lục.

“Ta sẽ xuất phát tại hoàng hôn.

Đáp một chiếc xe đi phương xa.

Đêm nay nơi đó có thịnh yến của bằng hữu.

Ta vội vàng mặc xiêm y đẩy cửa mà đi.

Nghênh diện đánh tới là dục vọng oi bức trên đường.

Ta nhẹ nhàng nhảy vào dòng sông.

Bên ngoài bắt đầu mưa.

Giọt mưa nhẹ tí tách như năm tháng tuổi trẻ của ta.

Trên mặt ta che mưa tựa như che hạnh phúc.

Trong lòng ta cái gì cũng không có tựa như không có thống khổ.

Thế giới này cái gì cũng có tựa như mỗi người đều có được.

Tiếp tục đi tiếp tục mất đi.

Trong thanh xuân ta không ý thức được “

[ nhớ nhà? ]

“Ừ, tuy rằng không có người thân, nhưng nơi đó vĩnh viễn là nhà. Dấu chân ta trưởng thành, hồi ức của ta, quá khứ của ta đều ở nơi đó.”

[ thật xin lỗi. ]

“Đừng giải thích. Ngươi cho ta khỏe mạnh, giúp ta có thể dùng hai chân đạp khắp thế giới này,lý tưởng từ nhỏ của ta chính là......”

[ chính là dùng hai chân lữ hành khắp địa cầu, dùng hai mắt nhìn hết tất cả phong cảnh đẹp ], Bảo Bảo tiếp lời của ta.

Ta mỉm cười, “Đúng vậy,giấc mộng của ta hiện tại thực hiện ”, lòng ta cảm kích, lại vĩnh viễn cũng sẽ không quên quê hương của ta.

[ cám ơn ngươi. ]

“Giữa ngươi và ta không cần lại nói chữ ‘cám ơn’, bằng không mỗi ngày ta đều phải hướng ngươi nói lời cảm ơn.”

[ được. ]

“Muốn học không?”, ta nghiêng đầu hỏi Klein đang ngốc ngốc nhìn ta.

Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn thổi qua một mảnh đỏ ửng, ta có chút ngạc nhiên nhìn kỹ hắn, hắn không được tự nhiên quay mặt đi, ấp úng nói: “Nghe hay.”

Nghe được tán thưởng tất nhiên ta cao hứng, xem ra cổ họng là không trở ngại, tương lai làm du ngâm thi nhân không thành vấn đề. Ta cúi đầu làm mẫu cho hắn vài lần, sau đó giúp hắn luyện tập.

Có xe ngựa thật tốt, rảnh tay có thể làm chuyện khác. Đàn Guitar, ca hát, dạy hắn đánh bài,chơi cờ đại phú ông (cờ tỷ phú??), tán gẫu, ngắm nhìn phong cảnh. Đây mới là du hành a. Quả nhiên có bạn đồng hành tâm tình càng tốt.

Biểu tình của ngày Klein càng nhiều, hay cười hay nháo, vậy mới giống người trẻ tuổi.

Nhân sinh của hắn rất tái nhợt. Ta bổ khuyết tái nhợt này. Còn hắn bổ khuyết tịch mịch của ta tại thế giới này.

End 18.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.