Gió đêm khẽ nổi lên, mây mù từ từ che khuất ánh trăng, xung quanh dần dần trở nên mờ mịt, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một mảng trời tối đen.
Đêm đã về khuya, Liên Đường vốn là một nơi yên tĩnh, lúc này lại chỉ có một người là Tư Liên. Bốn phía im ắng, hơn nữa lại tối tăm, Tư Liên không phân biệt được rốt cuộc Chu Minh đã đi đâu.
Hắn có chút lo lắng, thử mở miệng gọi: “Chu Nhi?”
Ngay lúc Tư Liên không đợi được nữa chuẩn bị ngọ nguậy đứng lên, thì bỗng trong bóng đêm đột nhiên hiện ra những vệt sáng huỳnh quang, trôi nổi thưa thớt trên mặt hồ.
Giữa những vệt sáng huỳnh quang ấy, một bóng dáng màu đỏ mờ ảo từ trên trời giáng xuống. Cùng với sự xuất hiện của nàng, ánh huỳnh quang ngày càng nhiều hơn, tựa như nàng mang theo cả trời sao rớt xuống nhân gian này.
Diễm lệ và xinh đẹp.
Trong bóng đêm, ống tay áo màu đỏ khẽ tung bay, các vệt sáng huỳnh quang lấp lánh như nhận được chỉ thị, quay xung quanh bóng dáng màu đỏ kia, lay động theo hướng chuyển động của ống tay áo, vẽ ra một đường quỹ đạo màu xanh lờ mờ ở giữa không trung, cuối cùng tổ hợp lại thành một tấm phù chú không biết tên.
Tư Liên nhìn thấy Chu Minh nhảy múa giữa những vệt sáng huỳnh quang, hắn lại lần nữa nhận thức được sự thật rằng nàng ấy là một vị thần.
Dáng người duyên dáng tới thế, vũ đạo kinh diễm tới thế, quang cảnh rung động tới thế, người trần mắt thịt chỉ nhìn thôi cũng đã bị thu hút hết thần hồn.
Đây chính là sự khác biệt giữa Thần Bốn Mùa và phàm nhân, cũng là khoảng cách mà Tư Liên và Chu Minh không thể nào vượt qua.
Mây dần dần tan đi, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi nhân gian, động tác của Chu Minh càng ngày càng chậm, sau đó dừng lại trước màn tan biến của đám mây cuối cùng.
Ánh trăng màu bạc rọi xuống người Chu Minh, soi sáng gương mặt tinh xảo như mộng ảo của nàng. Chu Minh của hiện tại giống hệt như lần đầu tiên Tư Liên nhìn thấy nàng, bàn chân trần của nàng giẫm trên lá sen, ánh huỳnh quang vương vấn bao quanh người nàng, xinh đẹp đến mức không giống người thật.
Một gốc hoa sen từ từ xuất hiện dưới chân Chu Minh, sau đó từng gốc nối tiếp nhau, những đóa sen non nớt nở rộ trên mặt hồ.
Ánh huỳnh quang trong không khí như hiểu ý nhau, chúng quấn quýt lại kéo dài thành một đường từ bên cạnh Chu Minh tới chỗ Tư Liên, giống như một sợi dây dẫn dắt bởi số mệnh. Theo từng đoá sen nở rộ trên con đường do ánh lưu huỳnh lát ra ấy, Chu Minh bước từng bước từng bước từ trung tâm hồ về phía Tư Liên đang ngồi trên bờ.
Sen nở theo bước.
Tư Liên si ngốc ngắm nhìn cảnh tượng này, hắn nhìn vị thần cao cao tại thượng không ai có thể chạm đến kia đang từng bước đi về phía mình, nơi mà hắn có thể vươn chạm tay tới. Ánh huỳnh quang vờn quanh bóng dáng cả hai, hương sen ngào ngạt ngập tràn trong không khí. Chu Minh đứng trước mặt Tư Liên, nàng hơi cúi người hôn hắn một lần nữa.
“Liên ngốc, sinh nhật vui vẻ!”
Tư Liên sững sờ, không kịp phản ứng. Bởi vì thời gian ngủ không ngừng kéo dài, việc ngày tháng thoi đưa với hắn đã trở nên rối loạn, mãi đến lúc này hắn mới biết…
“Hôm nay… Là Hạ Chí sao?”
“Đúng rồi, hôm nay chính là sinh nhật của chàng đấy.”
Chu Minh ngồi xuống cạnh Tư Liên, không biết nàng làm gì mà thoáng cái đã chui vào trong chăn của Tư Liên.
Nửa đêm nửa hôm, hai thân người cùng nhau cuộn tròn trong chăn, ngồi bên hồ nhìn sen ngắm trăng, Tư Liên cảm thấy tình cảnh này có chút buồn cười, nhưng cũng có gì đó ái muội ấm áp không nói nên lời.
Chu Minh tựa đầu lên vai Tư Liên cọ cọ, giống như một chú mèo con, giọng nói không giấu được vẻ đắc ý.
“Có phải cảm thấy rất tuyệt không nào! Ta đã chuẩn bị rất lâu đó nhé, ta đã phải nài nỉ nàng Đom Đóm keo kiệt kia lâu ơi là lâu mới mượn được một đàn đom đóm lớn thế này đấy. À còn có mấy đóa sen này nữa, mấy ngày trước bé Hoa Sen suýt nữa đã giục hoa nở sớm, may là ta chạy đến ngăn cô bé kịp thời…”
Lúc này Tư Liên mới phát hiện hóa ra ánh huỳnh quang lơ lửng trong không khí chính là mấy bé đom đóm. Hắn không biết nàng Đom Đóm và bé Hoa Sen trong lời Chu Minh là ai, nhưng hắn đoán chắc là những tiểu yêu tinh hoạt động vào mùa Hạ, có lẽ có liên quan gì đó tới đom đóm hoặc hoa sen này.
“Liên ngốc, chàng có thích không?”
Chu Minh nép vào vai Tư Liên, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, rất giống một đứa trẻ đang đợi được khen ngợi. Chu Minh của lúc này không còn là vị thần Bốn Mùa cao cao tại thượng xa không với tới kia nữa, mà chỉ là một cô gái nhỏ nũng nịu bên cạnh Tư Liên.
“Thích.”
Tư Liên mỉm cười trả lời nàng. Hắn nghĩ, đây có lẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất đời này của hắn. Trước đây bên cạnh hắn không có Chu Minh, sau này….
Hắn không có sau này
*
Đêm trong như nước.
Dưới ánh trăng, hai bóng dáng bên hồ ngả vào nhau, đom đóm lấp lánh quấn quýt bên người, trong không khí thoang thoảng hương sen, mọi thứ yên bình đẹp tựa một bức tranh. Dường như cả thời gian cũng ngừng trôi, không đành lòng quấy rầy hai người họ.
“Liên ngốc, chờ chàng hết bệnh rồi, chúng ta thành thân nhé.”
Cả người Chu Minh nằm trong lòng Tư Liên, nàng nói một cách thản nhiên.
Tư Liên siết tay ôm chặt Chu Minh. Hắn điều chỉnh hô hấp, khẳng định nhịp tim đã bình thường trở lại mới giả vờ bình tĩnh mở miệng, nhưng giọng nói hơi run đã nói lên tâm tình hắn.
“Chu Nhi, nàng có hiểu thế nào là thành thân không?”
Chu Minh nghe vậy bất mãn chu chu môi, cảm thấy Tư Liên đang xem thường nàng: “Thì là chàng lấy ta, ta gả cho chàng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thế đối bái, đưa vào động phòng, uyên ương quấn quýt, rút áo cởi yếm, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng à…”
Thấy nàng càng nói càng không có chừng mực, Tư Liên vội vàng lấy tay che miệng nàng. Hắn bắt đầu thấy hối hận khi để Chu Minh đọc những tập truyện ngoài chợ kia, nhìn xem nàng học phải thói hư tật xấu gì rồi này.
“Sao đột nhiên muốn thành thân?”
Thần Bốn Mùa hiển nhiên sẽ không có chuyện thành thân gì đó. Trong lòng Tư Liên hiểu rõ sự bình tĩnh của Chu Minh hoàn toàn khác với việc bản thân hắn đang cố gắng bình tĩnh, giọng nói nàng thản nhiên là vì nàng thật sự không để tâm đ ến việc thành thân. Nhưng nàng lại chủ động nhắc đến, bởi vì….
“Chàng thích ta, ta thích chàng, lưỡng tình tương duyệt, kế tiếp không phải là ước định cả đời rồi thành thân thôi sao!”
Chu Minh nói như thể đó là điều đương nhiên.
Quả thật, dựa theo mấy thoại bản kiếm hiệp thông thường ngoài chợ kia thì đúng là lúc này công tử và tiểu thư sẽ thành thân, đi tới một cái kết có hậu.
Tư Liên nghe vậy ánh mắt dần ảm đạm, sau đó hắn nghe Chu Minh nói: “Với lại, nếu thành thân, không phải chàng sẽ rất hạnh phúc sao?”
Tư Liên nhìn Chu Minh nằm trong vòng tay chằm chằm, nàng cười duyên dáng đáp lại ánh mắt của hắn, trong đôi mắt phượng kia, chỉ có mỗi hình bóng của hắn. Trái tim Tư Liên đập rộn ràng, kìm lòng không đậu đáp: “Được.”
Khoảnh khắc này, hắn không muốn nghĩ đến khoảng cách thân phận giữa hai người, không muốn nghĩ đến cái chết của bản thân, hắn chỉ muốn làm theo ước nguyện chân thực nhất trong lòng mình, tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp của hắn và Chu Minh.
“Chờ ta khoẻ rồi, chúng ta thành thân nhé.”
Chu Minh nghe xong, nụ cười càng tươi. Nàng lấy cây trâm bằng gỗ mà Tư Liên tặng cho nàng từ trong ngực ra nghịch, lại sờ sờ mái tóc ngắn của mình, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Liên ngốc này, chàng có biết búi tóc không?”
Tư Liên còn chưa kịp phản ứng lại để trả lời, lại nghe người trong lòng nói tiếp: “Chưa biết cũng không sao, hiện tại bắt đầu học vẫn kịp. Búi tóc của người phàm các chàng khó lắm, ta không biết búi đâu. Đợi tóc ta dài rồi, nhiệm vụ của chàng là ngày ngày chải tóc cho ta.”
Theo lời nói của Chu Minh, Tư Liên dường như trông thấy được tương lai của hai người: Cơ thể của hắn khỏe mạnh, hắn thành thân cùng Chu Minh, mỗi sáng sớm hắn sẽ thay Chu Minh vẽ mày chải tóc, cuối cùng trên đuôi tóc sẽ là một cây trâm bằng gỗ kiểu hoa sen được cài vào búi tóc màu đỏ hồng của nàng.
“Được, về sau ngày nào ta cũng sẽ chải tóc cho nàng.”
“Cả vẽ mày nữa!”
“Được.”
“Chơi với ta, ngày nào cũng ở bên ta, vẽ tranh cho ta, đọc thoại bản cho ta!”
“Được.”
“Chỉ với ta, một mình ta thôi, không được vẽ cho bất kỳ cô nương nào khác!”
“Được.”
“Sau đó Hạ Chí năm nào cũng phải cùng ta đến Liên Đường này ngắm sen! Về sau sinh nhật của chàng chính là của Thần Mùa Hạ Chu Minh ta rồi.”
“Được.”
…
Chu Minh liên tục đưa ra rất nhiều yêu cầu, trong đó có một số yêu cầu thậm chí vô cùng ngây thơ buồn cười, nhưng từ đầu đến cuối Tư Liên đều không từ chối nàng, vẻ mặt cưng chiều không ngừng gật đầu, ánh mắt dịu dàng lưu luyến trên gương mặt Chu Minh.
“Liên ngốc, chàng phải ở bên ta mãi mãi.”
“… Được.”
Ta sẽ ở bên nàng mãi mãi.
*
Khi Tư Liên tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong phòng của mình.
Sắc trời bên ngoài đã tỏ, ước chừng đã là giữa trưa. Gã sai vặt ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, hiểu rõ nhị thiếu gia đã tỉnh nên vội vàng bưng nước ấm vào trong hầu hạ.
Tư Liên rửa mặt xong, lại uống thêm hai chén thuốc vừa đen vừa đắng mới, làm bộ như vô tình mà hỏi đám hạ nhân về chuyện đêm qua.
Đêm qua, không, chính xác hơn là buổi tối của ba ngày trước. Từ miệng hạ nhân, Tư Liên biết được thì ra Hạ Chí đã trôi qua được ba ngày rồi, cũng có nghĩa hắn đã ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Điều này đã trở thành chuyện cơm bữa đối với cơ thể hắn, đương nhiên sẽ không gây ra cơn náo loạn nào.
Nhưng đêm Hạ Chí, Chu Minh đưa hắn rời khỏi Tư phủ, thậm chí cả đêm không về, hắn còn tưởng trong phủ chắc chắn đã náo loạn ầm ĩ, nhưng vì sao trông có vẻ trong phủ lại im lặng tựa như không biết chuyện hắn lẻn ra ngoài vậy?
Sự nghi ngờ của hắn nhanh chóng được chứng thực bằng lời của người ở. Cả Tư phủ rộng lớn như vậy, nhưng chẳng ai phát hiện ra chuyện ba ngày trước hắn đi cả đêm không về, kể cả gã sai vặt gác đêm.
Trong lòng Tư Liên kinh ngạc vô cùng, nhưng nhanh chóng đã hiểu ra.
Dù sao Chu Minh là Thần Bốn Mùa, chắc chắn sẽ có những bí thuật người thường không hiểu được, lén lút đưa một người còn sống chình ình như hắn đi rồi lại lén lút đưa về, không phải là chuyện khó với nàng.
Hắn không biết tối đó mình về Tư Phủ thế nào. Khi đó hắn ngồi trò chuyện với Chu Minh bên hồ, nói rồi nói rồi bởi vì cơ thể không chịu nổi nữa mà hắn thiếp đi, tới lúc tỉnh giấc đã quay về giường của mình rồi.
Nếu không phải dưới chăn còn một lớp lá xanh mềm mềm, có khi hắn còn tưởng buổi tối đẹp đẽ ấy chẳng qua chỉ là giấc mơ của mình.
Dù sao tất cả mọi thứ đều đúng với nguyện ước của hắn, Chu Minh thậm chí còn đồng ý gả cho hắn.
Đều là thật cả.
Hắn vò chiếc lá trong tay, nụ cười bên môi không thể nào che giấu.
Hắn dặn dò gã chạy vặt bên cạnh mấy câu, gã nghe xong thì không thể tin được mà trợn tròn mắt, mãi một lúc sau mới hồi thần, dạ dạ vâng vâng đi làm những gì mà nhị thiếu gia phân phó.
Ai cũng nhìn ra được, sau Hạ Chí tâm trạng của Tư nhị công tử rất vui. Hắn chìm đằm trong tương lai tươi đẹp mà Chu Minh vẽ ra cho mình, có chút tự mình lừa mình mà nghĩ, tương lai của hắn có lẽ không phải ảm đạm không có ánh sáng.
Thế nhưng những ảo mộng yếu ớt này chưa kéo dài được bao lâu đã bị hiện thực phá nát.
5 ngày sau, Tư Liên bắt đầu ho. 10 ngày sau, lần đầu tiên hắn nôn ra máu. Nửa tháng sau, hắn đã không thể ăn uống bình thường, ăn cái gì nôn cái đó.
Sau khi đại phu tới khám chỉ lắc lắc đầu, Tư Mộ im lặng một lúc, cuối cùng cúi người trịnh trọng cảm ơn vị đại phu đã chăm sóc Tư Liên nhiều năm. Tư lão gia nặng nề thở một hơi, đỡ Tư phu nhân đã khóc như sắp ngất bên cạnh dậy.
Sức sống bị rút đi nhanh chóng của Tư Liên đã không còn là vấn đề của việc có bị bệnh hay không. Kể từ mùa đông năm trước, cơ thể hắn đã hết cách cứu chưa, đến giờ đại hạn sắp tới, cơ thể cũng không gắng gượng được nữa nên mới nhanh chóng yếu đi.
Hắn tựa như nhóm củi lửa sắp tàn, ánh lửa nhanh chóng biến mất trong đám tro tàn không ngừng được chất đống.
Một tháng sau, Tư Liên dừng dùng thuốc. Thuốc đã không còn ích gì cho cơ thể hắn, hơn nữa hắn cũng không uống nổi, đa phần đều sẽ nôn ra.
Người Tư gia cũng không cưỡng cầu. Có lẽ là không muốn Tư Liên để lại tiếc nuối trong những ngày cuối đời, đến giờ bọn họ đã để mặc thoả mãn bất kỳ hành động nào của hắn, cho dù hắn nhất quyết gắng gượng cơ thể ốm yếu, đòi mở cửa sổ ngắm hoa sen.
Chỉ là hoa sen ngoài cửa sổ đã không còn tuyệt diễm như trước.
Mùa sen nở đã qua.
Mùa hạ đã dần tới hồi kết.