Hạ Tuyền Sống Lại

Chương 14




Lương Lập vừa hỏi xong lập tức rất muốn tự cắn đầu lưỡi, đây không phải là phí lời sao? Có nhân viên không biết cấp trên của mình tên là gì sao?

Nếu như nói ánh mắt vừa nãy của Hạ Tuyền là hoài nghi, thì hiện tại là hoàn toàn cho rằng đầu óc anh ta có vấn đề, Hạ Tuyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái, đối phó với bệnh nhân tâm thần, đầu tiên phải thuận theo anh ta. Đợi sau khi Hạ Tuyền phát hiện kia bộ dáng người kia thật giống như bị cái gì đả kích, vi diệu cảm thấy hay là mình đi trước đi.

Vì vậy, để lại Lương Lập một mình ngổn ngang trong gió…

Như Chu Trạch từng nói, qua tiệc giao lưu, công ty bắt đầu thay đổi thành vô cùng bận rộn không gì sánh được, ngay cả thành viên mới Hạ Tuyền này, cũng là ở đâu thiếu nơi đó dùng. May là Hạ Tuyền không phải nhân viên mới chân chính, mà là kẻ già đời có thêm năm năm công tác từng trải, cho nên Hạ Tuyền cũng coi như trong bận bịu vẫn có phần nhàn nhã.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái lướt qua trên đầu ngón tay. Ba tháng cứ như vậy trôi qua trong lơ đãng, mà thời kỳ công ty bận rộn cũng coi như là qua.

Bất tri bất giác, đã là đầu hạ.

Tan việc, Hạ Tuyền thoải mái bước chân bước vào thang máy, bên trong có một người, chính là Lương Lập. Hạ Tuyền chào một tiếng khỏe, rồi không lên tiếng nữa. Đã qua lâu như vậy, Hạ Tuyền cũng biết được người nọ là ông tổng ở công ty trên lầu, cũng biết anh ta thật sự là bạn bè kiêm cấp trên của giám đốc nhà mình. Mà lại không phải có bệnh thật…

Nghĩ tới đây, Hạ Tuyền âm thầm lau mồ hôi lạnh, may là lúc đó lười biếng, không đi báo cảnh sát. Nếu không đắc tội cấp trên của cấp trên, không cần nghĩ đã biết khỏi phải lăn lộn.

“Hạ Tuyền, gần đây buổi tối cậu rảnh chứ?” Hắn không mở miệng không có nghĩa là người khác cũng không muốn nói chuyện.

Hạ Tuyền gần đây đúng là cực kì rãnh rỗi, “Rảnh, Lương tổng có chuyện gì không?”

“Không cần khách khí thế, gọi tôi Lương ca hoặc là A Lập là được rồi.” Lương Lập vung vung tay, cười nói, “Vậy cậu giúp tôi đưa bữa ăn khuya cho lão La đi, gần đây tôi rất bận, cậu ta tên này một khi đã làm việc là rất dễ mất ăn mất ngủ.”

Lương ca? Khóe miệng Hạ Tuyền hơi giật giật, hiển nhiên để cho hắn người đã từng sống lại gọi cái tên này là không thể nào. Đưa bữa ăn khuya thì không có vấn đề lớn lao gì, vì vậy Hạ Tuyền lập tức đáp ứng.

“Vậy thì đã làm phiền cậu.”

Lão La à, đừng nói anh em không tạo cơ hội cho cậu nha, Lương Lập quay người xong có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đã tới mấy tháng rồi, một chút động tĩnh cũng không có, thực sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp.

Nếu đáp ứng, vậy khẳng định sẽ đưa, bữa khuya mua cái gì thì tốt đây, Hạ Tuyền không nghĩ nhiều, cảm thấy tùy tiện đưa gì đó là được. Vì vậy mở chính mình xe điện nhỏ* dễ thương của mình đi ra ngoài, lúc đi ngang qua quán ăn thì đóng gói ít đồ.

(*: Một loại ô tô con chạy bằng điện.)

Đợi lúc hắn lắc lư tới được chỗ công ty, trên xe đã mang theo một bát cà ri cá viên, một bát cháo đậu xanh, một phần phở cuốn và một phần phở xào, bởi không biết đối phương thích ăn cái gì, Hạ Tuyền đơn giản là đóng gói nhiều thêm một vài món.

Trong công ty rất yên tĩnh, chỉ có dư quang của ngọn đèn neon chiếu vào, còn có ánh sáng từ phòng làm việc giám đốc của mình, Hạ Tuyền gõ cửa một cái, sau khi được cho phép bèn đẩy cửa đi vào.

“Giám đốc, bữa ăn khuya.”

“A Tuyền?” La Thụ Hâm giật mình, vội vàng để văn kiện trong tay xuống, “Sao cậu lại tới đây.”

“Lương tổng bảo tôi mang bữa ăn khuya cho anh.” Hạ Tuyền thả đồ xuống, “Nhanh ăn đi, không thì nguội ăn không ngon.”

“Ờ, được. A Tuyền cậu cũng ăn đi.” La Thụ Hâm giữa chân mày mang ý cười, hiển nhiên là sướng đến phát rồ rồi, biết rõ đối phương thích, bèn đẩy cà ri cá viên sang, “Một mình tôi ăn không hết.”

“Hả, được.” Hạ Tuyền vốn không cảm thấy một mình anh có thể ăn hết được, cũng thuận theo ý gắp lên một miếng cá viên bắt đầu ăn. La Thụ Hâm nhìn chằm chằm viên cá Hạ Tuyền ăn vào trong miệng, bản thân nhất thời thật muốn biến thành miếng cá viên.

Hạ Tuyền chú ý tới ánh mắt La Thụ Hâm, cho là anh muốn ăn, tiện tay gắp lên miếng cá viên cuối cùng, “Giám đốc, cho anh.”

La Thụ Hâm nhìn cá viên được đưa tới trước mặt, nhất thời không phản ứng lại, cá viên một thoáng lại rẽ ngoặt, quay lại trước mặt Hạ Tuyền, “Xin lỗi, quên mất, cái này đũa tôi đã dùng qua, nếu anh thích lần sau sẽ tiếp tục mang cho anh.”

“Ừm…” La Thụ Hâm yên lặng đáp một tiếng, yên lặng tiếp tục ăn đồ ăn trong tay. Nhưng tâm lý thì đang gào thét ——

Cùng một đôi đũa nhá!!!

Cơ hội tốt như vậy!!!

La Thụ Hâm mi đồ ngu ngốc thế mà lại bỏ lỡ, La Thụ Hâm đau lòng hối hận… Yên lặng liếc nhìn đôi đũa đã ném vào thùng rác kia… Hắn muốn cơ… muốn cơ… muốn…

Hạ Tuyền không chú ý tới tình huống của La Thụ Hâm, không phải do La Thụ Hâm che giấu đến mức quá tốt, mà là hắn chú ý tới bàn làm việc giám đốc của mình, bên trên có một đống lại một đống lớn văn kiện, Hạ Tuyền trước đây đã cảm thấy kỳ quái, công ty bọn họ kỳ thực đã nhiều công việc như thế, vậy còn văn kiện trên mặt bàn là từ đâu mà tới?

“Giám đốc, công ty chúng ta phải xử lý nhiều văn kiện như vậy sao?” Hạ Tuyền không tự chủ được hỏi ra miệng, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

La Thụ Hâm cứng lại, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của Lương Lập khi đó ——

Tôi nói lão La à, cậu cứ vừa dỗ vừa lừa gạt mang người về như vậy, nếu bị hắn biết được, cậu cũng không có quả ngon để ăn đâu đấy…

Cậu cần nghĩ cho rõ đi, hiện tại còn có thể cứu vãn được, việc này không thể kéo dài, kéo càng lâu nó bắn ngược lại càng mạnh.

La Thụ Hâm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cũng biết anh ta nói rất có lý, La Thụ Hâm liếc nhìn người trước mắt, chỉ là anh… Anh thật sự không muốn, chào hỏi mỗi ngày… Cũng có thể làm cho anh trầm mê… Anh dường như đã không còn đường sống để quay đầu lại?

“Đúng vậy, có chút trình tự chưa được tốt, cho nên phải xử lý.”

Hạ Tuyền không để ý, gật gật đầu, “Vậy tôi về trước.”

“Cùng đi.”

Hạ Tuyền chỉ chỉ văn kiện trên bàn, “Không vội?”

“Ừ, không vội.” Giám đốc La, thuộc hạ nhà anh nghe được những lời này của anh sẽ khóc đến chết mất, đây rõ ràng là việc hết sức khẩn cấp mà! Nhưng mà thuộc hạ nhà anh lại không ở đây. La Thụ Hâm thu dọn một chút đồ linh tinh trên bàn, ném vào túi rác buộc nút chặt nó lại, rồi xoay qua chỗ khác tắt máy vi tính cùng Hạ Tuyền đứng chờ thang máy tới.

Cả tòa nhà lớn, có tầng hầm một và tầng hầm hai là bãi đậu xe, xe điện nhỏ của Hạ Tuyền không đỗ trong bãi đậu xe, mà dừng ở ven đường, hắn bấm tầng một, quay đầu hỏi: “Giám đốc, xe của anh đỗ ở tầng mấy.”

La Thụ Hâm nghi hoặc vì sao hắn lại cần dừng ở tầng một, bất quá vẫn dựa theo tình hình thực tế trả lời tại tầng hầm một, mà sau khi Hạ Tuyền dừng lại ở tầng một đi ra, anh tự động tự theo sát ra khỏi thang máy.

Hạ Tuyền kỳ quái quay đầu: “Giám đốc, xe của anh không phải ở tầng hầm 1 sao? Nơi đây là tầng một mà.”

“Xe tôi hỏng.” La Thụ Hâm tùy tiện vớ cái cớ, cho là Hạ Tuyền không muốn ngồi hắn xe, đồng thời cảm thấy được có chút thương tâm, lúc thường đều là đồng thời trở về a.

“Hỏng, tôi đi xe điện tới.” Hạ Tuyền suy nghĩ một chút, cảm thấy ông chủ người ta chắc hẳn ngồi không quen loại xe con này, mà hiện tại cái giờ này, chỗ này trên căn bản rất khó đón được xe taxi, “Nếu không, tôi đưa anh một đoạn, sau đó anh ngồi taxi về?”

“Không, tôi không chịu được mùi xe taxi.” La Thụ Hâm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, hắn là thật không chịu được cái này, bây giờ thành ra cái cớ thật hay, “Tôi có thể đi nhờ xe cậu không?”

Nói đến nước này, cũng không có đường mà cự tuyệt, ông chủ lớn người ta đã không ngại, Hạ Tuyền hắn tự nhiên cũng sẽ không để ý.

“Vậy giám đốc, anh chịu khó.”

“Không sao, trước đây tôi đã ngồi xe như vậy rồi.”

Hạ Tuyền dừng xe lại ổn định, chờ La Thụ Hâm ngồi vững vàng xong, chậm rãi lái về. Đây coi như là lần đầu tiên La Thụ Hâm quang minh chính đại cách Hạ Tuyền gần như vậy, mặc dù xe chật hẹp khiến anh chân dài phải khom lại, nhưng trong lòng bạn La nào đó vẫn hết sức phơi phới như trước.

Bởi con đường gập ghềnh dẫn tới tới tình cờ lắc lư nghiêng ngả, càng làm cho bạn La nào đó trong lòng hồi hộp. Mà Hạ Tuyền lái xe thì không hề biết gì về tất cả những việc này, đối với hắn mà nói, đây là một chuyện rất bình thường.

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói:

~( ̄▽ ̄)~*

Hạ Tuyền sống lại – Chương 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.