Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 292: Như Ý Em




Bầu trời như bị trùm một chiếc khăn voan xám xịt. Cơn mưa như muốn hủy diệt cả đất trời.

Lại một tiếng sấm nổ vang, mưa to trong nháy mắt lại trút xuống dữ dội hơn, giọt mưa bùm bùm như hạt đậu đập vào trên mặt, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Hạ Nhi bị nước mưa đập đến đau đớn, cũng bừng tỉnh trong sự ngỡ ngàng, giận dữ nhìn trời mưa to.

Ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với cô mà.

Những đóa hoa hồng thản nhiên nở rộ, cánh hoa đỏ rực diễm lệ, liếc mắt nhìn chỉ cảm thấy rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Vài cánh hoa rơi rụng lả tả dưới sân vườn ướt át, cơn mưa lớn dần dần nhỏ đi, chỉ còn những tiếng rả rích, ngược lại càng khiến người ta phát phiền.

Hạ Nhi chưa bao giờ chứng kiến một cơn mưa nào lớn đến thế, cũng ngắn ngủi đến thế.

Sân vườn tĩnh lặng, khuôn mặt khuyến đại của Khương Tình trước mắt cô chìm trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, làm cho dung nhan vốn đã như thi như hoạ, thanh nhã lạnh lùng được phủ thêm một tầng xinh đẹp đến câu hồn.

Khương Tình vòng tay qua, ôm lấy cô, thân thể cô nhỏ nhắn mảnh khảnh nhưng khi ôm ở trong ngực lại mềm mại như tơ lụa, khiến Khương Tình có cảm giác nếu không nắm chắc, bất cứ khi nào cô cũng có thể biến mất.

Bàn tay chạm khẽ lên khuôn mặt Hạ Nhi hơi run rẩy, có thể cảm nhận được tâm tình Khương Tình lúc này cực kỳ không ổn định.

Nụ hôn chỉ nhẹ nhàng lướt qua khoé môi cô, sau đó chậm rãi rời đi.

Ánh mắt Khương Tình hơi lóe lên, lông mi thật dài che kín mi mắt, chỉ là trong nháy mắt lại ngẩng đầu, bình tĩnh không dao động, lấy thanh âm ôn nhuận vạn năm khó có thể thay đổi nói với cô:

"Em thật sự muốn rời khỏi tôi đến như vậy sao?"

Hạ Nhi mím nhẹ môi, cảm nhận được vị nước mưa nhạt nhẽo lăn trên làn da mình, bất giác không tự chủ được lùi về sau một bước, lạnh giọng:

"Phải."

Khương Tình nghe thấy, cánh tay lại đưa ra muốn bắt lấy cổ tay cô.

Hạ Nhi vung tay né tránh cánh tay của Khương Tình, âm thanh trong trẻo nói:

"Đừng chạm vào tôi."

Khương Tình nghe thấy, bỗng cúi đầu nở một nụ cười trầm thấp, đôi mắt nâu sẫm liếc nhìn xuống cổ tay áo của mình, ý cười lắng đọng, đầu ngón tay như ngọc nhẹ nhàng sờ sờ nút cổ tay kia.

Hạ Nhi nghe được tiếng cười nhẹ bẫng như không khí đó, một tia hoang mang vừa mới dâng lên nháy mắt tan thành mây khói.

Người này, là người mà cô thật lòng yêu.

Yêu đến mức cam nguyện chịu tổn thương cũng không muốn buông tay ra.

Yêu đến mức bỏ qua, chôn vùi thứ gọi là tổn thương và cô độc lạnh lẽo xuống sâu tận đáy lòng, chỉ để đổi lấy hai chữ 'cả đời' với người này.

Thế nhưng, bản thân cô vì tình yêu mà đau đớn đến như thế, nữ nhân ấy lại không hề bảo vệ phần tình cảm này, hết lần này đến lần khác xé vụn nó ra làm trăm mảnh. Rồi bây giờ dùng hai chữ 'xin lỗi' để cầu mong cô quay về sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Nhi trở nên lạnh giá, sự oán trách tận sâu trong trái tim bùng lên dữ dội, thít chặt lấy trái tim cô.

Thân thể Hạ Nhi run lên, nhấc chân xoay người, muốn tiếp tục đi về phía cổng lớn, nhưng vừa xoay người đi được hai bước, thanh âm ôn nhuận rất khẽ lại truyền đến, rất rõ ràng:

"Tôi muốn cưới em."

Hạ Nhi giật mình, trong lòng dâng lên một cỗ đau xót, chua chát cùng ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, cô chậm rãi xoay người lại, không ngờ bất cẩn giẫm lên mép váy bộ lễ phục, nước mưa trơn trượt làm thân thể cô mất đi trọng lượng ngã về phía sau.

Khương Tình nhìn thấy, dường như hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ thoáng chốc đã lao đến, đưa tay ra chuẩn xác đỡ lấy thân thể cô, cả người lui về phía sau hai bước mới đứng vững lại được.

Bốn phía lần nữa vang lên một đợt tiếng hút không khí.

Hạ Nhi từ trong kinh hãi tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn Khương Tình một cái, sau đó đẩy mạnh Khương Tình ra, cúi đầu nhìn thoáng qua mép váy của mình, nghĩ tới lễ phục dài như vậy thật sự rất phiền toái.

Khương Tình bị cô đẩy đến loạng choạng muốn ngã, nhưng vẫn cố đứng vững.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, bất giác hạ quyết tâm, cắn răng thấp giọng cười nhạo:

"Sau ba năm cô yếu đến mức đó sao? Đỡ tôi một chút cũng phải lùi mấy bước mới đứng vững được. Vậy mà muốn cưới tôi? Muốn bảo vệ tôi cả đời bằng thân thể yếu nhược ấy à?"

Trước cổng lớn biệt thự ngay phút chốc trở nên yên lặng như tờ, ngay cả một hơi thở mạnh đều không nghe thấy, mọi người đồng loại kinh sợ nhìn về phía Hạ Nhi.

Thế nhưng Khương Tình vẫn điềm đạm an tĩnh, như thi như họa, ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, không hề bộc lộ ra một chút nóng giận nào vì lời nói đó của cô.

Khương Tình nhìn kĩ cô thật sâu, ánh mắt tràn ra một xoáy nước thâm trầm như biển, lại như muốn hút người đi vào, giọng nói trong veo mát mẻ bỗng nhiên dịu dàng đến cùng cực:

"Em đang quan tâm tới sức khoẻ của tôi sao? Lo lắng tôi không bảo vệ được em? Bảo bối, tôi nghĩ mình dư sức chăm sóc em cả đời đấy."

Liên tiếp vài câu nói, làm Hạ Nhi chỉ biết chớp mí mắt, câm lặng. Tuy rằng khuôn mặt cô không thể hiện sự giận dữ, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô không mắng nữ nhân đối diện này quá mức lưu manh.

Giờ khắc này, mọi âm thanh đều biến mất, thời gian như ngưng đọng giữa hai nữ nhân.

Cả hai đứng im lặng nhìn nhau, gió lạnh thổi qua, trời cũng đã ngừng mưa, làn váy mỏng manh của Hạ Nhi bị gió cuốn, hòa với ánh sáng nhu hòa tản ra từ ngọn đèn trên đỉnh đầu.

Hạ Nhi nhìn Khương Tình một lúc, bỗng cười khẩy:

"Đừng nhắc lại hai chữ 'cả đời' ấy. Tôi và cô không có hai chữ đó nổi đâu. À không, đã từng có, nhưng đã bị cô một tay phá hỏng hết rồi."

Khương Tình bật cười, trả lời rất tự nhiên:

"Em biết rõ người con gái duy nhất trên cuộc đời này tôi yêu chính là em, trong lòng tôi từ đầu tới cuối chỉ có mình em. Hai chữ 'cả đời' ấy ngoài em ra không một ai xứng đáng với tôi cả."

"Khương Tình, bây giờ quan hệ giữa tôi và cô không tốt đến như vậy, những lời này cô không nên nói nữa thì phải." Ánh mắt Hạ Nhi nhìn Khương Tình rất nhạt.

"Em muốn gạt bỏ hết tất cả quá khứ của chúng ta như vậy sao?"

Giọng nói của Khương Tình bỗng nhiên trầm lãnh xuống.

Hạ Nhi biết Khương Tình muốn nói đến cái gì, ánh mắt hổ phách nhìn tới đống đồ bị đốt sạch thành tro tàn, nụ cười bên khoé môi càng rực rỡ hơn, khuôn mặt xinh đẹp sát lại gần Khương Tình, khiến hơi thở của hai người quấn bện vào nhau, lạnh giọng:

"Là cô bức tôi phải làm như vậy, dù sao cũng chấm dứt rồi, gạt bỏ mọi thứ liên quan đến nhau không phải tốt hơn à?"

Cô thản nhiên nói ra toàn những lời tàn nhẫn, nhưng Khương Tình vẫn dùng vẻ mặt thản nhiên, không một chút biểu hiện thấy khó mà lui.

Khương Tình ưu nhã tiến tới gần cô, ôm chặt eo cô, cười mà như không cười, để hơi thở cả hai càng quyện chặt hơn chút nữa:

"Em gạt bỏ nổi sao?"

Trước cổng đại sảnh, một đám người thì thầm không dứt được:

"Mau nhìn xem, hôn rồi kìa."

Nhìn từ một góc độ với khoảnh cách xa, tư thế của hai người sát lại gần nhau cực kỳ mờ ám, một người ngẩng đầu một người cúi đầu.

Cộng thêm việc Khương Tình vóc người cao hơn Hạ Nhi, cứ thế che kín kẽ thân hình bé nhỏ của cô, thoạt nhìn không khác gì hôn nhau.

Hạ Nhi nhạy cảm nhận ra những ánh mắt đổ dồn về phía mình, sự gần gũi của Khương Tình khiến cô có chút khó chịu. Ngay lập tức đẩy mạnh Khương Tình một cách rất không khách khí, rồi cười lạnh:

"Không gạt bỏ nổi? Khương Tình. Cô quá xem thường tôi rồi. Cũng quá tự phụ đấy."

Khương Tình cũng không động tay động chân với cô nữa, nói một câu đầy ý tứ:

"Tôi không tự phụ. Là tự tin."

Hạ Nhi nhướng mày, nhàn nhã nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình. Dưới ánh sáng bạc mờ ảo, đôi mắt ngậm cười lại mang theo u lãnh, một sự sắc bén có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

Hạ Nhi cười rộ lên, khóe môi nhuốm chút lạnh:

"Đúng vậy. Cô tự tin đến nỗi có thể vì Khương gia mà vứt bỏ tôi. Sau đó vẫn tự tin đứng đây muốn tôi quay về bằng vài câu nói ngọt ngào sáo rỗng. Phải không? Khương gia chủ?"

Sắc mặt Khương Tình trong phút chốc trắng nhợt, thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi khiến đường nét trên khuôn mặt mỹ lệ kia hiện lên rõ ràng trong ánh sáng mờ ảo, góc cạnh như tranh, giọng nói ưu thương nhàn nhạt:

"Khương gia cùng em, bên nào nhẹ bên nào nặng, nhất định phải phân biệt rõ ràng như vậy sao? Đúng! Tôi chính là yêu em đến mức chỉ cần có chuyện gì phát sinh ảnh hưởng đến em, cũng đều muốn gạt em ra, nhưng em có biết hay không, cũng bởi vì em quá quan trọng với tôi, nên tôi muốn bảo vệ em, tôi từng bước tính toán, khắp nơi trù tính, chỉ mong một ngày có thể trở nên cường đại mạnh mẽ không một ai có thể cản trở chúng ta, không để bất kì ai thương tổn đến em dù chỉ một chút."

Khương Tình vừa nói xong liền cúi đầu cười khổ, khuôn mặt vẫn còn vẻ rét lạnh, tựa hồ như bị băng tuyết phủ qua, dung nhan tinh khiết thấm một tầng sương lạnh lẽo, giọng nói yếu ớt tưởng chừng bất kì lúc nào cũng có thể tan vào trong gió:

"Hạ Nhi! Không phải em cũng giấu tôi chuyện ở phía sau nhúng tay vào Du Thành sao? Em uỷ khuất bản thân nhận cái danh hoạ thuỷ bảo vệ tôi là chuyện đương nhiên, tôi vì muốn bảo vệ em mà đẩy em ra thì em lại cảm thấy thương tâm?"

Dường như nỗi đau đớn bỗng xen lẫn cùng một tình cảm không tên quen thuộc dâng trào trong lòng Hạ Nhi, tất cả lại quay trở về cổ họng, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn tưởng chết, không sao hít thở được, nhưng vẫn cắn răng mạnh mẽ nói:

"Khương Tình, bây giờ cô nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì?"

Giọng điệu không nghe ra bất kỳ tâm tình, cô lại tiếp tục nói:

"Bất kể giữa hai chúng ta đã từng giấu nhau chuyện gì, tính toán vì nhau như thế nào, tóm lại cả hai đều đã sai, dẫn đến tình trạng như hôm nay chính là vì chúng ta không tin tưởng nhau. Bây giờ chẳng có khả năng nào để giữ gìn một tình yêu đã chết đi cả. Vậy nên cô cũng đừng bức tôi quay trở lại bên cạnh cô nữa."

Mặt Khương Tình vốn đã trắng trong khoảnh khắc lại càng không còn một chút huyết sắc nào, chỉ đứng tại chỗ bất động, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Hạ Nhi, quyết định chuyển giọng, khàn đục mềm nhẹ nói:

"Tôi bức em?"

Khương Tình bất chợt cười to, cười đến vô cùng lạnh lẽo và thê lương, đôi mắt cũng sáng lấp lánh như chứa cả trời sao, nói rành rọt từng câu từng chữ:

"Hạ Nhi! Tôi đã từng nói, thà tự bức chết mình tôi cũng không nỡ bức em kia mà."

Một câu nói cuối cùng như chìm sâu xuống, tựa hồ đau đớn vô hạn.

Lồng ngực Hạ Nhi căng cứng, cô thu hồi nụ cười lạnh lùng, tiếp tục trầm mặc, môi mím lại thật chặt.

Xung quanh đám người không một ai dám thở mạnh, sợ hãi nhìn hai người.

Khuôn mặt Hạ Nhi lúc này như chìm xuống đầm băng, tựa hồ cực kỳ mỏi mệt không muốn dây dưa nhiều hơn nữa, cô hít một hơi rồi thản nhiên nói:

"Khương Tình, buông tha tôi đi! Nếu cô buông tay tôi, cô sẽ phát hiện xung quanh cô có rất nhiều thứ tốt đẹp hơn tôi gấp trăm nghìn lần, tôi và cô thật sự đã hết duyên nợ với nhau rồi."

Hạ Nhi nói bằng một chất giọng nhẹ vô cùng, dường như là tùy ý nói ra, lại dường như là đã trải qua trau chuốt lắng đọng, vô cùng bình tĩnh.

Khương Tình lại phảng phất như không nghe thấy, gió rất lạnh, mái tóc đen dài như màn đêm bị gió lạnh cuồn cuộn thổi, cả người yếu nhược giống như cành lá đang phất phơ trước gió, không còn chút sinh cơ.

Vẻ mặt Khương Tình vẫn trầm tĩnh, dung nhan tuyệt lệ hơi đông lạnh, hơi thở quanh thân cũng cực lạnh, thanh thanh đạm đạm, toàn thân bất động như một bức tranh thuỷ mặc.

"Tôi không sợ em giận tôi, buồn bực với tôi, thậm chí ra tay giết chết tôi. Hạ Nhi! Tôi chỉ sợ em muốn rời khỏi tôi, muốn buông tay nhường tôi cho kẻ khác. Như bây giờ vậy." Khương Tình ấm giọng nói.

Sự đau đớn và buồn bực trong lòng Hạ Nhi bỗng cứng lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm Khương Tình, cười lạnh:

"Thế còn cô? Cô không buông tay tôi sao? Cô nói không muốn tôi nhường cô cho kẻ khác, nhưng không phải cô từng nhường tôi cho An Tranh à?"

Khương Tình nghe thấy, vội vàng bước tới, bàn tay như ngọc đưa tới nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của cô hiện tại lạnh như băng, lạnh đến tận xương.

Hạ Nhi vẫn bất động, lẳng lặng đứng đó, thật giống như một pho tượng điêu khắc.

Khung cảnh tĩnh lặng, màn trời đen nhánh, bầu trời đêm sau trận mưa lớn đổ xuống không có lấy một ánh sao, lại cũng không có trăng.

Từ ánh đèn mờ nhạt bên trong biệt thự chiếu rọi ra, chỉ có thể thấy bóng dáng hai người an tĩnh.

Ban đêm trời rất lạnh, gió lạnh càng lạnh hơn, gió tựa như đao xuyên thấu qua quần áo ẩm ướt đâm vào da thịt, băng hàn tận xương.

Khương Tình tựa hồ không cảm thấy lạnh, thân thể không nhúc nhích, sắc mặt xám trắng giống như bị phủ một tầng sương tuyết.

Hạ Nhi không rõ thần sắc trên khuôn mặt tuyệt diễm ấy, nhưng chỉ cảm giác hơi thở ôn nhuận thanh lãnh như sương đang cùng với thời tiết lạnh giá hòa vào nhau.

Khương Tình nắm lấy tay cô, cẩn thận nhìn cô một cái, trầm giọng nói:

"Là tôi suy nghĩ không chu toàn. Lúc đó tôi chỉ muốn em không còn chút quan hệ nào với tôi. Tôi là muốn bảo vệ em. Tôi biết hiện giờ em không muốn tha thứ cho tôi, nhưng xin em đấy. Đừng đẩy tôi ra."

Hạ Nhi vẫn im lặng không nói một lời.

Khương Tình cúi đầu xuống, ngón tay chạm vào làn da trong lòng bàn tay cô miết nhẹ, giọng cực thấp:

"Em biết thế nào là nhớ một người đến muốn chết không?"

Hạ Nhi híp mắt lại, không nói lời nào.

"Hạ Nhi." Giọng nói của Khương Tình thấp gần như không nghe thấy: "Ba năm qua tôi đã trải qua rồi!"

Một trận gió lạnh thổi tới, một luồng tóc nơi thái dương của Hạ Nhi bị gió thổi bay lên, Khương Tình đưa tay vuốt lại ra sau tai cho cô.

Hạ Nhi thu hồi ánh mắt, cười lạnh.

Khương Tình vẫn nghiêm túc nhìn cô, lộ ra vài phần ý cười mỏng manh, giống như ánh mặt trời chiếu lên mặt băng, nhìn qua rất ấm áp nhưng thật ra tràn ngập bi thương, giọng rất khẽ:

"Em vẫn nhất quyết cắt đứt quan hệ giữa hai ta sao?"

Trận gió lạnh lao xao mang theo một mùi vị của chết chóc, lạnh lẽo đến thấu trời.

Trong màn đêm yên ắng bỗng có tiếng sột soạt, rồi nhanh chóng có những tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hạ Nhi nhìn chằm chằm Khương Tình, một chữ 'phải' vô hạn quyết tâm sắp bật ra khỏi miệng.

Nhưng ngay lúc này, Khương Tình bất giác bật cười thành tiếng, ấm giọng hỏi cô:

"Em muốn tôi sống hay chết?"

Hạ Nhi nhướng mày, cô không hiểu tại sao Khương Tình lại hỏi một câu không liên quan như vậy, đáy lòng có một dự cảm gì đó bất an.

Thế nhưng, sự oán hận khiến cô không một chút nghĩ ngợi liền lạnh giọng hỏi:

"Cô chết được sao?"

Khương Tình vẫn cười ôn nhuận nhìn cô, đưa tay còn lại muốn chạm vào mặt cô, nhưng vì cô nghiêng người né tránh nên khó khăn dừng lại, thả lỏng tay rơi vào khoảng không, vẻ mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng cúi đầu cười ra tiếng, con ngươi nâu sẫm hàm chứa ý cười dịu dàng giờ khắc này trở nên ảm đạm đến đau thương.

"Như ý em." Giọng nói ôn nhuận vang khẽ trong cơn gió lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.