Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 270: Trở lại




Khoảng thời gian sau đó, Khương Tình bắt đầu hành động quyết đoán hơn, thậm chí đã liên kết hợp tác với An gia và Lam gia nhằm củng cố hậu thuẫn cho mình.

Khương Tình trở lại với vị trí chủ tịch bay khắp mạng xã hội, thậm chí ngay cả bên ngoài đời sống, chủ đề này cũng được mang ra thảo luận xôm tụ.

Những câu chuyện đời tư trước đây của Khương chủ tịch lại bị mổ xẻ, nhất là về buổi họp báo với Lam gia, sự việc Hạ tiểu thự tự đâm mình một nhát dao để chấm dứt tình nghĩa một lần nữa bị nhắc lại, dư luận bàn tán về sự mất tích của Hạ Nhi.

Không ít người cho rằng cô đã quyết tâm rời bỏ một Khương Tình tuyệt diễm thiên tài nắm trong tay vận mệnh của một đại gia tộc đứng đầu là hành động hết sức sai lầm.

Dù sao, với vị thế hiện tại của Khương Tình, nữ nhân muốn giẫm đạp lên nhau để được Khương Tình liếc nhìn một cái không có cả hàng trăm thì cũng là hàng vạn người.

Đám người trong thương trường thì nói những chủ đề không giống dân tình bên ngoài.

Cái họ quan tâm hơn cả là Khương thị dưới sự quản lý của Khương Tình sẽ có những thay đổi long trời lở đất như thế nào.

Nhưng những điều đó đối với Khương Tình hiện tại không có nghĩ lý gì cả, vùi đầu vào công việc, đưa Khương gia lên một vị trí đỉnh cao mà người người kính ngưỡng.

Khương Tình hiểu rõ, một người khi đứng ở trên cao, người có thể tin tưởng chỉ có chính mình.

Ai cũng khao khát vị trí hàng đầu, ai cũng liều mạng trèo lên thật cao, nhưng trèo lên được rồi thì sao?

Là cô độc.

Khương Tình không muốn cô độc.

______

Nước A.

Căn phòng rất an tĩnh, chỉ có bóng dáng nữ nhân đang ngồi thu dọn cọ vẽ, ánh mắt nhìn về phía bên trong của bàn vẽ, ở đó có một tấm vải màu xanh đang che khuất bức tranh sơn dầu.

Hạ Nhi dời tầm mắt, đi rửa tay, thả dây buộc tóc ra.

"Hạ tiểu thư."

Thanh âm nam nhân hơi non nớt mà thanh nhuận vui vẻ vang lên bên ngoài cửa sổ dưới lầu.

Hạ Nhi xoay người lại, bước tới ban công nhìn xuống, tìm kiếm chủ nhân của tiếng gọi kia, gió từ bên ngoài bất thình lình thốc vào người cô, hất lên mái tóc nâu dài như rong biển, cô hơi giật mình, theo bản năng vươn tay vuốt lại những lọn tóc đang bay lả tả.

Chỉ trong khoảng khắc đó, vô tình để lộ ra nét đẹp đến mức làm cho lòng người khẽ động, mỹ nhân vai mảnh eo thon, dáng người thanh thoát, đôi mắt hổ phách trong veo cùng hàng mi cong dài, áo váy màu xanh nhàn nhạt thuần khiết, trên váy có những bông hoa tường vi lung linh như ráng chiều, bên hông buộc dải lụa trong suốt đang bay nhẹ trong gió, càng tôn lên dáng người mảnh mai như liễu, tư thái yêu kiều, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Khuôn mặt không điểm tô nhưng nhan sắc mỹ lệ lại mềm mại của cô vẫn tạo nên nét đẹp tươi trẻ mà thanh nhã tự nhiên.

Hạ Nhi nhìn ra ngoài ban công, trông thấy Tiêu Tự đang gọi mình liền xoay người đi ra ngoài.

Dưới bầu trời xanh lam, Hạ Nhi chầm chậm bước tới, môi mọng cong lên nụ cười nhẹ, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy như vạn hoa nở rộ giữa mùa xuân, đẹp như vầng trăng đêm Trung thu sáng rực rỡ, bốn phía phảng phất như có tiếng nhạc trời vang lên, mái tóc nâu nhạt trong nắng bay bay, khoảng khắc đó ba hồn bảy vía của người đối diện cũng bay đi mất một nửa.

Hàn Tịch đứng đối diện cô, tâm tư lại chập chùng lên xuống không biết phải làm sao.

Tiêu Tự ở phía sau chạy nhanh tới nơi Hạ Nhi đang đứng, ngước mặt lên nhìn cô, cười nói:

"Hạ tiểu thư, chúng ta cần phải trở về rồi."

Hạ Nhi nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, cười dịu dàng đáp:

"Lần này trở về, có lẽ sẽ không thể ngắm nhìn một khung cảnh bình yên như thế này nữa."

Dứt lời, cô liếc nhìn nữ nhân đứng phía sau Tiêu Tự, ánh nắng rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng vô cảm của Hàn Tịch, trên cổ áo sơ mi trắng có hai nút áo chưa cài, xương quai xanh như ẩn như hiện. Con ngươi nâu nhạt sáng màu chiếu rọi ánh nắng nhỏ vụn, khi đôi mắt ấy nhìn qua, mang theo cảm giác áp bức người.

Sắc mặt lãnh đạm, lông mi nhẹ chau lại, bộ dáng cấm dục mười phần.

Hạ Nhi bật cười, không để ý lướt nhanh qua Hàn Tịch, chỉ bỏ lại một câu:

"Chuẩn bị đi."

Lúc này mặt trời đang lặn dần, bóng dáng mảnh khảnh được ánh mặt trời chiếu rọi, giống như là đang đi vào vòng ánh sáng, đẹp đến mê người.

_________

Cùng lúc đó, tại nhà chính Khương gia.

Cửa phòng ngủ gõ vang ba tiếng.

"Vào đi." Giọng nữ nhân ôn nhuận rất khẽ.

"......"

Tô Thịnh đẩy cửa bước vào.

Trong phòng là một khoảng đen nhánh, không bật đèn.

Chỉ có một ít ánh sáng từ ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nhìn thấy được trên sô pha, nữ nhân đang ngồi dựa cả người, nhìn ánh trăng trên cao, mắt híp một nửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ánh sáng từ mặt trăng bạc trên cao nhỏ vụ xuyên qua những tầng mây chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ, hiện ra dáng vẻ mỹ nhân tinh khiết tuyệt luân, mặt mày như thơ như hoạ, phảng phất như người bước ra từ trong tranh.

Hơn ba năm qua đều giống nhau, vẫn là bộ dạng lười biếng rời xa chính sự tựa như cuộc sống không còn gì thú vị.

"Cô ấy đã trở lại. Chủ tịch."

Trong chớp mắt căn phòng trở nên tĩnh mịch.

Ly rượu vang đỏ trên bàn tay trắng nõn như bạch ngọc cầm không chắc, khiến cho chất lỏng màu đỏ tươi nhiễm lên trên tấm thảm mềm mại.

Ly thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà.

Vỡ nát.

________

Hạ Thị.

Hạ Minh Phát ngồi trên ghế Tổng giám đốc đang hậm hà hậm hực, một tay đang cầm bút ký văn kiện, một tay cầm điện thoại, gần như là gào thét mà nói:

"Con bé chết tiệt, tại sao tới giờ này còn chưa trở lại? Có biết mọi chuyện của tập đoàn đều giao hết cho cậu là đang bóc lột sức lao động không hả? Ông nội con đúng là một nhà tư bản độc tài, mấy hôm nay chuyện lớn chuyện nhỏ có chuyện gì không do cậu giải quyết? Bản thân con và ông ấy thì tốt rồi, một người đi du lịch hưởng thụ ba năm không thấy mặt dù chỉ một lần, một người lại an nhàn ngồi ở nhà chỉ tay năm ngón ra lệnh cho người đàn ông đáng thương tội nghiệp là cậu đây làm việc? Hai ông cháu các người còn chút lương tâm nào không hả?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười hết sức trong trẻo, giọng nói phảng phất như tiếng chuông trong gió, mang theo sự nhẹ nhàng khó có thể miêu tả:

[Ông nội là muốn tốt cho cậu, trở về Hạ thị đảm nhiệm một chức vụ, cậu có việc để làm là tốt rồi, còn tốt hơn cứ ngây ngây ngô ngô sống hoài sống phí ở trường đại học B. Suốt ngày cậu chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt lại chả tìm được cho bản thân một nữ nhân nào chăm lo cho nửa đời sau của cậu. Con thấy cậu rất thích hợp làm việc ở Hạ thị, vì thế còn đang tính chuyện rời đi lâu dài đấy.]

Hạ Minh Phát nghe thấy, mắt mở to trợn trừng, đáy lòng toàn là phẫn nộ, gần như là gào thét trong điện thoại:

"Tiểu nha đầu, con mà dám làm thế, ta sẽ khiến Hạ thị phá sản đấy. Mau trở về đây!!!"

Thanh âm cười khẽ vang lên, cửa phòng bỗng bật mở.

Hạ Minh Phát lại đang tức điên không để ý tới, Hạ Nhi từ ngoài cửa bước vào, cười với điệu bộ muốn ăn đấm, ánh mắt lấp lánh toàn những ý đồ xấu xa, rón rén chậm rãi từng bước tới gần Hạ Minh Phát đang nổi giận đùng đùng không để ý thấy cô.

Hạ Nhi buông một câu suýt chút nữa khiến Hạ Minh Phát tức hộc máu:

"Con dự định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, cậu nói xem nên đi nước nào trước a~"

Hạ Minh Phát đứng bật dậy, tay vung lên đập mạnh lên bàn làm việc, lớn tiếng mắng:

"Khốn kiếp! Ta không cho phép. Hạ Nhi — con lập tức cút về Hạ thị ngay cho ta."

Cơn tức của Hạ Minh Phát tán loạn khắp thân người, mặt càng lúc càng đỏ lên, hơi thở biến thành dồn dập, thật sự đã vì câu nói đó mà tức giận đến không thể chịu nổi.

Ngay lúc này, Hạ Nhi đứng bên cạnh đổ người về phía trước, chống khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay đỡ lấy gương mặt, nụ cười trong ánh mắt mang theo một cảm giác rất lưu manh:

"Con về rồi. Cậu."

Dứt lời, tay cầm điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt Hạ Minh Phát.

Hạ Minh Phát nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên cạnh liền giật mình nhảy vọt ra xa, tay đang cầm điện thoại vô thức run lên một cái, rơi xuống đất.

Hạ Nhi cười đến rực rỡ, đôi mắt hổ phách được ánh mặt trời ngoài cửa kính chiếu vào như phát ra ánh sáng chói rọi, lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Cậu không muốn con trở lại à? Thế.. con đi nhé."

Hạ Minh Phát từ trong hoảng hốt tỉnh lại, ngay lập tức mặc kệ điện thoại bị rơi xuống sàn, xoay người lao như bay ra cửa.

Hạ Nhi nhìn tốc độ kinh hồn đó mà phát hoảng, lại trông thấy tươi cười vui vẻ trên mặt Hạ Minh Phát lúc này, cô cúi đầu, hai hàng mi rủ xuống che giấu ánh mắt hổ phách cong cong, khoé môi nhếch lên như có như không thành nụ cười dịu dàng.

Ngoài cửa chỉ còn vang lên tiếng của Hạ Minh Phát vọng lại:

"Trở lại rồi thì tự giải quyết công việc của con đi. Ta đi đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.