Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 261: Tôi Làm Gián Đoạn Cái Gì Rồi Phải Không?




Mặt trời dần lặn xuống phía bên kia chân trời, bầu trời ngả một màu hồng theo từng sắc tố, phía xa tít trên cao là màu xanh đậm, cuối cùng là sắc hồng cam lan tỏa khắp không gian.

Ráng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời như máu.

Tuy rằng rất đẹp, rất lãng mạn nhưng lại mang một cảm giác buồn bã đến ảm đạm.

Hạ Nhi thích nhất là ngắm hoàng hôn, đối với cô hoàng hôn chính là khoảnh khắc đẹp nhất, an yên nhất trong ngày. Nhưng chẳng biết từ bao giờ trong mắt cô nó lại buồn đến như thế, vô tận thê lương và tăm tối đến thế.

Hạ Nhi nằm gác tay lên thành ban công, nhìn lên bầu trời một cách vô định.

Điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông, cô liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, lại tảng lờ đi xem như không thấy.

Ngoài cửa liền có tiếng động, dung nhan nữ nhân dưới ánh chiều tà bị bóng cửa che đi tạo thành một cái bóng mờ, vẻ mặt hư ảo khó lường, An Tranh đi về phía cô.

Bước chân hơi nặng nề, từng bước từng bước dẫm lên mặt sàn trắng phát ra những tiếng vang rất nhỏ, bình thường khó có thể nghe rõ, nhưng tại căn hộ đang tĩnh lặng đến thế này thì nghe được rất rõ ràng.

Hạ Nhi bỗng nhiên cười cười, thu hồi tầm mắt từ trên bầu trời, quay đầu về phía An Tranh đang từ ngoài cửa đi về phía cô.

"Đã đến nơi rồi, thì gọi cho tớ làm gì?"

An Tranh giơ tay đang cầm chiếc điện thoại lên, trên màn hình vẫn đang hiện rõ cuộc gọi đến máy cô, trầm giọng nói:

"Thử xem phản ứng của em lúc này đã ổn chưa?"

Hạ Nhi thẩn người ra một lúc, rồi xoay người trở lại ban công, nghiêng đầu tựa lên cánh tay, cô nhếch môi khẽ cười tự giễu rồi lẩm bẩm một mình:

"Ổn lắm."

Cô co chân lên, cuộn tròn lại, rất lâu sau mới lên tiếng:

"Khương Tình đã nói gì với cậu?"

An Tranh nghe thấy, cả người đứng sững trước cửa, nhìn cô một lúc rồi lại nhìn ra sắc trời âm u bên ngoài, mặt lạnh nhạt vô cùng:

"Hạ Nhi! Em nhất định muốn nghe sao?"

_________

Bối Lạc nằm bò trên chiếc sofa, nghịch qua nghịch lại chiếc điện thoại trong tay, lát sau liền lấy hết dũng khí gọi vào một dãy số nhưng đối phương lại tắt máy.

Cô đành từ bỏ cuộc gọi, đổi sang wechat, soạn một đoạn tin nhắn định gửi đi, nhưng viết xong lại thấy không ổn nên xóa.

Bối Lạc chuyển sang tin nhắn thoại, ngàn vạn lời muốn nói đổi thành một câu:

"Cậu tới nhà tớ được không?"

_____

Hương Vũ nhìn màn hình điện thoại hiện tin nhắn thoại, tay đang điều khiển vô lăng buông ra rồi lướt qua, nghe thấy giọng nữ nhân rất khẽ, rất yếu ớt vang trong điện thoại, thời khắc đó cô vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Mừng rỡ vì cảm nhận được Bối Lạc đã dần dần mở lòng, sát lại gần cô hơn, lo lắng vì không hiểu cô đang có chuyện gì lại muốn gặp mình.

Từ ngoại thành chạy vào trung tâm thành phố, gần như Hương Vũ đã đi với tốc độ tối đa, chẳng biết đã vượt bao nhiêu lần đèn đỏ.

Vào một ngày thời tiết khó chịu như thế này mà trái tim Hương Vũ lại nóng hừng hực.

Đến khi xe đỗ xuống tại tầng hầm chung cư, Hương Vũ điên cuồng chạy tới căn hộ quen thuộc, nhấn chuông cửa rất nhiều lần lại không có ai ra mở, đáy lòng rối như tơ vò.

Hương Vũ gấp đến vò đầu bứt tai, dựa theo trí nhớ ấn lên mật mã một dãy số.

Cửa bật mở.

Vừa bước vào nhà, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy róc rách, Hương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Bối Lạc đang tắm.

Trong đầu Hương Vũ bỗng hiện lên bóng hình nữ nhân thanh mảnh mị hoặc tự an ủi mình trong nhà tắm hôm trước, bất giác đỏ bừng hết cả mặt, không tự chủ được liền bước về phía phòng tắm.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hương Vũ đứng ở ngoài gõ cửa phòng tắm mấy tiếng mang tính tượng trưng rồi đẩy cửa đi vào.

Thời gian như ngưng lại ngay trong giây phút ấy.

Rất nhanh, Bối Lạc hét ầm lên một tiếng vang trời.

Hương Vũ ngay lập tức phản ứng lại, bước nhanh vào, tay đóng chặt cửa, sải bước tiến lên ôm chặt lấy Bối Lạc, dùng tay bịt miệng cô lại, thì thầm:

"Đừng hét."

Lúc đó Bối Lạc chỉ cảm thấy từng tiếng nổ lớn vang lên trong đầu, mọi âm thanh cũng mắc nghẹn trong cổ họng không bật ra được.

Hương Vũ tại sao lại ở đây?

Cô chỉ nhắn có một câu thôi a?

Trên tay Hương Vũ có chút giá lạnh, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng chút nào đến hơi ấm trên ngón tay thon dài tuyệt mỹ.

Chút ấm áp đó như một dòng chảy, xua tan đi sự lạnh lẽo đang quấn chặt lấy trái tim cô.

Bối Lạc mơ hồ khó hiểu một lúc lâu.

Ban nãy cô có nhắn một tin nhắn thoại, vậy mà Hương Vũ đã vì nó mà đến đây?

Cô nhớ là Hương Vũ đang ở Hương gia ngoại thành mà.

Từ ngoại thành đến đây, nữ nhân này còn mất chưa đầy ba mươi phút đồng hồ.

Cô sững sờ nhìn Hương Vũ.

Ánh mắt Bối Lạc liếc nhìn toàn thân Hương Vũ ướt nhẹp nước, cô nhíu mày, chỉ cảm thấy bàn tay nóng rẫy trên eo mình, còn nóng hơn cả nước tắm đang rơi trên đỉnh đầu, trái tim cô có một khoảnh khắc như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Hương Vũ ý thức được bản thân vẫn đang ôm cô, ngay lập tức thả ra.

Nhưng thả ra cũng đồng nghĩa với hai người sẽ có chút khoảng cách, và cũng thuận lợi cho tầm nhìn di chuyển dễ dàng hơn.

Bối Lạc trông thấy Hương Vũ rút tay về, đang chuẩn bị lùi lại thì vừa rối vừa loạn, đầu óc nóng lên, cô lập tức nhào đến ôm chặt lấy Hương Vũ.

Cơ thể sát gần cơ thể, cô muốn tránh cho tầm nhìn di chuyển lung tung.

Được Bối Lạc ôm chặt, cơ thể Hương Vũ ngay lập tức cứng đờ.

Sau khi hoàn hồn lại, Hương Vũ liên tục xin lỗi, lập tức nhắm hai mắt lại.

Bối Lạc đưa tay rút mạnh chiếc khăn quấn lên người.

Hương Vũ lại xin lỗi lần nữa, có thể nhận ra lúc này đang rất ngượng ngập, hoảng hốt mò mẫm đường đi ra ngoài.

Sau khi Hương Vũ rời đi một lúc lâu, Bối Lạc mới tỉnh ra.

Tới rồi thì thôi đi, rình rập nữ nhân đang tắm là có ý gì a?

Nếu chuyện ban nãy xảy ra với bất kì kẻ nào khác, phản ứng đầu tiên không phải là nên là đóng cửa lại rồi đi ra sao?

Nhưng Hương Vũ lại đi vào rồi đóng cửa?

Khốn kiếp!!!

Đồ lưu manh!!!

Bối Lạc giận đến mức giật mạnh cái khăn trên người, ném mạnh vào tường.

Sau khi tắm xong, tâm trạng của Bối Lạc cuối cùng đã bình tĩnh lại được.

Nhưng trong lòng cô có chút dậy sóng, nhất thời không biết phải đối mặt với nữ nhân đang ngồi trên sofa kia như thế nào.

Hương Vũ cất công tới đây, cứ thế xuất hiện trước mặt cô theo cách thức đó. Ngoài sự cảm động ra, trong cô còn có sự hoang mang.

Một dự cảm đang lan dần trong lòng, dường như từ buổi tối hôm nay, giữa cô và Hương vũ sẽ có thứ gì đó lặng thầm thay đổi.

"Tớ... không nghĩ là cậu có thể đến." Bối Lạc bật thốt ra một câu.

Hương Vũ quay đầu lại nhìn cô, cười khẽ:

"Không, thật ra em biết rằng tôi nhất định sẽ đến."

Hương Vũ không cho phép cô lùi bước trước tình cảm của mình nữa, chủ động tấn công, giọng rất chắc chắn:

"Em biết rất rõ, chỉ cần em nói muốn gặp tôi, nhất định tôi sẽ tới ngay, dù muộn đến đâu, dù bận cách mấy."

Bị nói trúng tim đen, Bối Lạc sững người.

Thật ra khoảnh khắc cô với lấy di động gọi vào số của Hương Vũ, cô đã biết rõ, bất luận cô đang ở đâu, nhất định Hương Vũ cũng sẽ tới tìm cô.

Lát sau cô lên tiếng:

"Cậu... cả người ướt hết rồi, nên.. tắm đi."

Hương Vũ bật cười, đứng dậy.

Từng bước chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau đó bất ngờ đổ người về phía trước, nụ cười trong ánh mắt nhuộm một vẻ xấu xa.

Hương Vũ từ tốn nói một câu:

"Em đã yêu tôi. Bối Lạc."

Vành tai Bối Lạc nóng rực lên, cô cúi đầu xuống, thấp giọng:

"Cậu.."

Hương Vũ chỉ cười, không đáp lại, xoay người đi tới phòng tắm.

Bối Lạc đưa hai tay lên chạm vào má, thở dài.

"Này..." Hương Vũ nghiêng người thò đầu ra từ phòng tắm, gọi giật cô lại.

Bối Lạc giật mình, quay lại nhìn Hương Vũ.

Hương Vũ nháy mắt, cười rộ lên:

"Lấy giúp tôi một bộ quần áo để thay, cảm ơn cậu."

Bối Lạc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp lại một chữ:

"Ờ."

Cô đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy Hương Vũ chậm rãi bổ sung thêm một câu:

"Đồ lót nữa."

Bàn tay của Bối Lạc bỗng run lên bần bật.

Hương Vũ tắm xong, bước ra ngoài liền trông thấy nữ nhân mềm mại trong chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc xõa tung, vóc dáng xinh đẹp được chăn bao phủ thướt tha trên sofa.

Hương Vũ cười nhẹ, từng bước chậm rãi đi tới, khom người xuống, cánh tay ôm chặt eo Bối Lạc, hơi dùng sức một chút kéo cô ngồi vào lòng mình.

Tư thế này vừa gần gũi vừa mờ ám.

Hơi thở của Bối Lạc trở nên gấp gáp, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Hương Vũ lại càng ôm cô chặt hơn, vùi cả gương mặt vào cổ cô, thấp giọng lẩm bẩm:

"Em thơm quá."

Hơi thở ấm áp và chất giọng trầm hơi thấp rơi xuống cổ khiến trái tim Bối Lạc nảy lên, mỗi lỗ chân lông đều mở rộng ra, cả người mềm nhũn đi.

Cô cố tình tránh né ra một chút, bày tỏ sự kháng cự.

Thế nhưng bây giờ khi trái tim đã rộng mở một cách tự nhiên, biết bản thân đã yêu nữ nhân trước mặt, cô bỗng cảm thấy thật nhớ cái ôm ấp, mùi hương, nhiệt độ cơ thể của nữ nhân này.

"Sấy tóc chưa? Tớ... tớ đi lấy máy sấy tóc cho cậu."

Lời nói của cô lúc này nghe kiểu gì cũng thấy như đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Hương Vũ cười thầm bên tai cô:

"Tóc ướt, lát nữa sẽ tự khô thôi. Còn em ướt, để tôi làm nó khô cho."

Dứt lời, cánh tay vòng qua eo bế cô lên, đi về phía giường.

Bối Lạc nghe thấy, gò má phút chốc trở nên nóng rực, cô thẹn quá hoá giận, nghiêng đầu qua tránh né ánh nhìn của Hương Vũ, gằn giọng mắng:

"Lưu manh."

Hương Vũ chỉ cười cười không nói.

Sau khi áp lưng lên chiếc giường, Bối Lạc chỉ cảm thấy cả người mềm oặt, thoải mái vô cùng.

Nhưng khi Hương Vũ đè xuống, cô liền căng thẳng, tim đập rất nhanh, nhanh tới mức tựa hồ có thể vọt ra ngoài cổ họng.

"Cái kia.. cậu..."

Bối Lạc ngượng đến không còn sức để nói, sắp bị nhiệt độ từ cơ thể nữ nhân đối diện phả ra đốt đến cháy thành tro.

Hương Vũ chống một tay bên cạnh người cô, bờ môi mơn man trượt đi trên vành tai cô, cất giọng mơ hồ không rõ:

"Em dám nói em không muốn không?"

Bối Lạc chống tay lên vai Hương Vũ, cảm nhận được cả người nữ nhân trước mặt đang nóng rực, nhất thời thở dốc, đầu óc gần như bay bổng.

Khao khát quen thuộc trong lòng nhanh chóng bị khơi dậy.

Hương Vũ vươn tay xoay mặt cô lại, cắn nhẹ lên môi cô, lẩm bẩm:

"Không nhớ tôi à? Tôi nhớ em đến sắp phát điên rồi."

Bối Lạc bị Hương Vũ dùng lời trêu chọc đến choáng váng đầu óc, chả thể lý trí nổi nữa, cô mơ màng muốn trả lời:

"Nhớ."

Thế nhưng một chữ này mắc kẹt lại trong cổ họng, bị sự nhiệt tình của Hương Vũ chặn đứng lại.

Hương Vũ hôn cô, một tay còn thò vào trong vén áo của cô lên.

Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, Bối Lạc giật mình, nhất thời thấy mình như hóa thành nước, không thể cử động, mặc cho Hương Vũ muốn làm gì thì làm.

Bàn tay còn lại của Hương Vũ xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón trỏ chu du trên làn da nhẵn nhụi đến khuôn miệng nhỏ nhắn có chút run rẩy của cô.

Bối Lạc cố nhích người đến hơi thở ấm áp vờn trên mặt cô, nghe Hương Vũ thấp giọng hỏi:

"Tương tư em bao năm qua, rốt cuộc cũng có được. Em biết tôi hạnh phúc đến mức nào không?"

Nụ hôn lúc càng sâu, để nụ hôn sâu hơn, Hương Vũ dùng một tay nâng mặt cô, một tay ôm chặt người Bối Lạc. Đầu lưỡi tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng và bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.

Ướt át, dây dưa đầy quyến luyến.

Đây dường như là nụ hôn khắc sâu vào ký ức, cả đời khó phai.

Bối Lạc từ đầu đã không chống cự, bàn tay run rẩy ngoan ngoãn nắm lấy cổ áo Hương Vũ.

Qua một lúc lâu môi lưỡi triền miên, mút mát hương vị của nhau, Hương Vũ mới nhả môi cô ra, nhưng vẫn ôm lấy Bối Lạc không thả.

Nhìn ánh mắt mơ màng của Bối Lạc, Hương Vũ thấp giọng nói:

"Tôi yêu em."

Làn môi Bối Lạc đỏ rực lại sưng mọng, tóc rối nhẹ xoã trên giường, đôi mắt xinh đẹp hồng hồng.

Bối Lạc cong môi cười khẽ.

Hương Vũ rất thích khi cô cười, khi cười rất xinh đẹp, mắt không vương chút bụi nào, cực kỳ trong trẻo.

Trên eo cô có hơi ấm của bàn tay Hương Vũ, chạm qua lớp vải vẫn đủ khiến cô thấy tê dại, đến cả giọng nói cũng run run:

"Tớ.. cũng yêu cậu."

Cô vẫn yếu ớt nằm trong vòng tay Hương Vũ, bờ môi mang theo mùi cỏ thanh mát của Hương Vũ đang triền miên trên cánh môi cô, sau đó muốn cạy mở đôi môi cô mà chen lưỡi đi vào.

Trái tim Bối Lạc vọt lên tận cổ họng.

Cô bỗng bặm môi, ngăn lại sự nồng nhiệt của Hương Vũ sắp rơi xuống người mình.

Hương Vũ cũng không cưỡng ép, chỉ cúi xuống nhìn cô và cười:

"Sao vậy?"

Bối Lạc ỉu xìu, khuôn mặt đỏ lự thấp giọng nói:

"Tớ.. cái kia... tới.."

Hương Vũ nghe thấy liền sững người.

Bối Lạc chớp chớp mắt, lại tiếp tục mở miệng:

"Với lại, tớ... đói quá."

Hương Vũ dục vọng đã lan tràn, sốt sắng giận dữ áp mặt xuống.

Bối Lạc ngăn sự nhiệt tình của Hương Vũ lại, che kín miệng Hương Vũ lại:

"Đói lắm. Không có sức."

Giọng của Hương Vũ đè nén vọng ra từ lòng bàn tay cô:

"Em cố ý phải không?"

Dứt lời liền gạt tay cô ra, trong ánh mắt chỉ còn những con sóng đen tối của tình dục, có thể nuốt chửng người ta đến một mảnh xương cũng không còn.

Hương Vũ cúi đầu cắn lên cổ cô, mạnh mẽ như có phần trừng phạt trong đó.

Bối Lạc vừa ngứa vừa đau, liên tục rụt cổ lại né tránh:

"Tớ nói thật, tới ngày thật đấy."

Hương Vũ lại chả thèm quan tâm, dùng tay chen vào vạt áo Bối Lạc.

Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.

Dòng nước xuân chất chứa nơi lồng ngực Bối Lạc ngưng tụ đột ngột, cả người cô cứng đờ.

Cô dùng hay tay ngăn chặn Hương Vũ lại, gằn giọng cảnh cáo:

"Đừng nháo, có người đến."

Hương Vũ tỏ thái độ không vui, quay đầu ra gào ra ngoài cửa:

"Ai?"

Thế nhưng vì phòng ngủ cách cửa khá xa, bên ngoài không có ai trả lời.

Bối Lạc bật cười, đẩy mạnh Hương Vũ ra, vội vã mang dép chạy ra ngoài.

Bối Lạc vừa mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, cả người cô cứng đờ ngay tức khắc.

"Là tôi." Giọng Hạ Nhi uể oải lười biếng, môi cong lên nụ cười rất nhạt, thấp giọng: "Có phải tôi đã làm gián đoạn cái gì không?"

Bối Lạc đầu tiên là ngây người ra, sau đó thì phì cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.