Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dì Chu đi phòng vệ sinh lấy một chậu nước.

Trở lại mang theo khăn mặt nóng hổi, nhẹ nhàng lau mặt tôi, ở hai mắt đắp thêm một lúc.

"Khóc thành như vậy, sao vẫn là một con mèo nhỏ xinh đẹp vậy."

Tôi mím mím môi, tai ửng đỏ.

Bà nói: "Lát nữa nhé, chúng ta đi làm một cái kiểm tra nhỏ, bác sĩ nói tai phải của cháu có chút viêm, đi chụp cái phim, không đau đâu. Còn về chi phí, thằng nhóc kia hại cháu nằm viện, nó nhiều tiền lắm, nó có thể không trả sao? Nó lớn như vậy, làm sai không chịu trách nhiệm, dì đây phải thay nó xấu hổ mà chết."

Chu Hải Yến đang thu dọn bát đũa, đầu cũng không ngẩng: "Đúng đúng đúng."

Chụp phim rất nhanh.

Bác sĩ nhìn hình ảnh xám trắng, ngữ khí ngưng trọng.

"Tai phải của cô bé này trước đây từng bị thương, kéo dài quá lâu, màng nhĩ thủng không được điều trị kịp thời, bây giờ lại nhiều lần bị tác động mạnh, vết thương chồng chất vết thương. Tình huống phức tạp, chỉ có thể nói, uống thuốc giảm viêm hiện tại."

"Phẫu thuật có thể chữa khỏi không?" Dì Chu nhíu chặt mày.

"Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp, không kiến nghị."

Dường như là kết quả không ai ngờ tới.

Từ bệnh viện ra ngoài, mọi người dọc đường trầm mặc.

Nhưng tôi không muốn họ vì tôi mà không vui.

Thính lực tai phải đang dần dần giảm xuống, đây là chuyện tôi phát hiện từ rất sớm.

Năm năm tuổi, một cái tát của bố khiến tôi bị thủng màng nhĩ.

Mẹ đưa tôi đi bệnh viện, trên đường tiền bị bố tôi cướp đi đánh bạc.

Ông nói tôi không có cái mệnh tiểu thư lại mắc bệnh tiểu thư, chuyện bé cỏn con suốt ngày chạy đến bệnh viện.

Mẹ tôi nhu nhược, bà chỉ ôm tôi khóc, sau đó cho tôi ăn hai viên thuốc giảm đau.

Ban đầu tai rất đau, đau đến mức cả đêm không ngủ được.

Luôn cảm thấy bên trong căng phồng, còn nóng rát.

Tôi ôm mẹ nói con khó chịu, bà vỗ vỗ lưng tôi, bảo tôi mau nhắm mắt ngủ, ngủ rồi sẽ không sao.

Tôi thử rồi, nhưng không có tác dụng, cơn đau ngược lại như bị phóng đại.

Tôi nói, mẹ ơi con vẫn rất đau.

Trong mắt bà không còn thương xót, ngược lại nhiều hơn không kiên nhẫn và nghi ngờ.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bà nói, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, con có thể đừng làm nũng không hiểu chuyện như vậy.

Nhưng tôi thật sự không nói dối, thật sự rất đau rất đau.

Nhưng không ai để ý tôi.

Cho nên tôi chỉ có thể nhẫn, nhẫn đến cắn ngón tay chảy máu, nhẫn đến cắn chỗ hổ khẩu xanh tím.

Cách này có tác dụng, sau đó thật sự không đau nữa.

Bởi vì đã đau thành quen rồi.

Từng đêm dài đằng đẵng khó qua, từng lần từng lần nhắc nhở tôi, tôi là một đứa bé không ai yêu.

Nhưng hôm nay sự thương xót muộn màng này lại nhìn thấy trên người họ.

Nhận thức này gần như khiến n.g.ự.c tôi nghẹn đến mức không thở nổi.

Tôi hít sâu mấy hơi, nén cảm xúc lại.

Trên mặt treo nụ cười, giọng nói vẫn có chút khàn khàn.

"Thật ra không có gì khác biệt với người bình thường đâu ạ. Hơn nữa, một tai rưỡi thính lực thật sự rất ngầu!"

Dì Chu nghiêng đầu, khóe mắt một mảnh ướt đẫm.

Chu Hải Yến từ trong túi rút tay ra, che tai tôi, giọng nói thấp không thể nghe thấy.

"Ừm, quả thật rất ngầu."

9

Ngõ Bình An nó quá sâu, cho nên đứng ở đầu ngõ nhìn và đi vào trong nhìn, hoàn toàn không giống nhau.

Tôi vốn tưởng Chu Hải Yến giống như họ nói, là một tên côn đồ thu phí bảo kê.

Cho nên mới đi tìm anh.

Nhưng, thật sự tiếp xúc rồi, tôi phát hiện không phải như vậy.

Anh là người tốt, mẹ anh cũng vậy.

Họ đều là người rất tốt rất tốt.

Dũng khí liều mạng giống như quả bóng xì hơi, lại xẹp xuống.

Trong cơ thể tôi chảy dòng m.á.u của Đường Thế Quốc.

Sống không thoát được, c.h.ế.t cũng không thoát khỏi, nhất định phải vĩnh viễn giày vò.

Trên đường về, dì Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, Chu Hải Yến xách thuốc bác sĩ kê cho tôi, đi phía sau chúng tôi.

Ấm áp giống như, chúng tôi là người một nhà.

Tôi rất hy vọng con đường này không có điểm dừng, có thể cứ đi mãi như vậy.

Nhưng tôi biết, đây là không thể nào.

Đợi đến con ngõ nhỏ, ảo tưởng nên kết thúc rồi, tôi không có lý do tiếp tục ở lại.

Có chút nói không ra lời khó chịu.

Tôi định đem hành lý ở cửa vào, rồi về nhà.

Còn về sau khi về nhà, chờ đợi tôi sẽ là gì, tôi không biết, chỉ cảm thấy nghĩ thôi hô hấp đã bắt đầu khó khăn.

Kỳ lạ là, tôi ở cửa qua lại tìm ba lần, cũng không tìm thấy túi của tôi.

"Không vào, ở cửa tìm hồn đấy à?"

Chắc vì tôi làm chậm trễ công việc, Chu Hải Yến vừa về nhà đã bắt đầu vẽ bản thảo.

Hai chân dài trước sau chống mép ghế.

Tôi nhỏ giọng nói: "Tìm một cái túi, kiểu như túi lưới đan ấy."

Anh dựng bút lên chỉ phía trên, "Ở gian phòng phía nam hướng nắng ấy, mẹ tôi cất cho em rồi."

"A?"

Còn chưa đợi tôi hỏi rõ.

Dì Chu từ phòng bếp đi ra.

Ôm qua vai tôi, "Thanh Thanh à, canh vừa hầm xong, dì thu dọn cho cháu một phòng trên lầu, đi, xem có hợp ý không."

Hiểu được ý tứ, tôi vội vàng xua tay.

"Không cần, không cần đâu dì, cháu lập tức về nhà đây."

"Về làm gì? Tìm đánh à?"

Chu Hải Yến đầu cũng không ngẩng.

"Khi nào dưỡng tốt rồi khi nào lại về, đừng ra cửa lại ngã, Chu Hải Yến tôi lại bị người chọc cột sống, nói tôi ngay cả trẻ con cũng bắt nạt."

"..."

Dì Chu phụ họa, "Đúng đúng đúng, ở tạm hai ngày, dưỡng dưỡng cơ thể."

Tôi ngơ ngác, trên trời rơi xuống cái bánh nhân thịt lớn, đập tôi choáng váng.

Nửa đẩy nửa kéo, cứ như vậy lên lầu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.