Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta vặn cổ, cười khẩy.

"Gan cũng to đấy, con nhà ai?"

"Thì, nhà ở cuối phía tây ấy."

Anh ta suy nghĩ một chút.

"...Đường Thế Quốc là bố em?"

"Cũng có thể không phải."

"......"

Hình như cúi đầu nói chuyện với tôi mỏi cổ, anh ta quay người ngồi xuống ghế sô pha.

"Đêm đó em cũng thấy rồi đấy?"

"Tôi đã đánh bố em." Anh ta nói xong cầm cốc nước trên bàn lên.

"Vậy anh có đánh tôi không?" Tôi hỏi.

"Em bị thiếu đòn à?" Anh ta hỏi ngược lại.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi dứt khoát lắc đầu.

Bố tôi thiếu, tôi không thiếu.

Anh ta nhướng mày.

"Vậy không phải được rồi sao."

Ý anh ta là sẽ không ra tay với tôi.

Không biết tại sao, tôi lại tin lời anh ta nói.

Thấy chủ đề bị lạc, tôi đẩy tờ mười đồng trên bàn lên phía trước.

Có lẽ là tôi quá thản nhiên với việc bố tôi bị đánh, hoặc là quá cố chấp với việc cầu xin người đánh bố tôi giúp đỡ.

Anh ta ngạc nhiên nói: "Không hận tôi à?"

"Hận."

"Hận sao anh không đánh c.h.ế.t ông ta đi." Tôi không nghĩ ngợi gì.

Người đối diện đột nhiên bị sặc, ho mấy tiếng.

Anh ta nắm chặt cốc.

"Không phải đâu, em muốn tôi bảo vệ em thế nào?"

"Đánh c.h.ế.t bố tôi."

Nửa đùa nửa thật.

Anh ta cũng không uống nước nữa, đặt cốc xuống bàn.

"Người không lớn, nhưng tâm tư lại rất độc ác."

Trong lòng tôi không chắc, đành phải lùi một bước.

"Vậy đánh cho tàn phế cũng được."

Anh ta day day trán, nói với vẻ không vui:

"Việc này không nhận được."

Vốn dĩ không ôm hy vọng quá lớn.

Nhưng khi nghe thấy câu trả lời phủ định, vẫn cảm thấy thất vọng.

Tim từ từ chìm xuống, cảm giác không thở nổi, đầu cũng choáng váng.

Tầm mắt dần dần mơ hồ.

Giây tiếp theo, tôi ngã về phía trước.

Rơi vào một vòng tay vội vàng.

Người đàn ông tức giận đến bật cười.

"CMN, sáng sớm gặp ngay kẻ ăn vạ."

7

Mơ mơ màng màng.

Hình như đã ngủ rất lâu.

Trong hơi thở là mùi thuốc khử trùng.

Khóe miệng mát lạnh, hình như không còn sưng nữa.

Tay phải được lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, không hiểu sao lại có chút ý vị thương tiếc.

Bên tai là tiếng nam nữ nói chuyện nhỏ nhẹ.

"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, con bé ngất một nửa là do con dọa sợ đấy." Giọng nói mang theo trách móc.

"Con còn oan hơn cả Đậu Nga ấy." Giọng người đàn ông lười biếng.

"Oan cái gì mà oan? Bác sĩ vừa nói thế nào, sốt cao, cảm xúc kích động, suy dinh dưỡng lâu ngày cộng thêm hạ đường huyết, hai cái đầu con dám nói không liên quan đến con không? Người ta sắp sốt chín rồi, con còn ở đó lôi thôi lải nhải." Giọng nữ vốn dịu dàng đột nhiên cao lên tám độ.

Hình như không nhịn được, lòng bàn tay cử động, người phụ nữ đứng dậy đ.ấ.m người đàn ông một cái rõ mạnh.

"Hít." Người đàn ông giả vờ kêu đau.

Sau đó hơi thở quen thuộc đến gần, tay phải của tôi lại được bàn tay ấm áp vững vàng nâng đỡ.

"Con không biết lúc nãy mẹ thay quần áo bệnh nhân cho con bé, trên người nó, gầy tong teo, toàn là vết bầm tím, không có chỗ nào lành lặn." Giọng nói bên tai dừng lại, có chút nghẹn ngào, "Con bé này, khổ quá rồi."

Giọng nói tùy tiện của người đàn ông thu lại, đột nhiên thêm vài phần sắc bén.

"Mẹ kiếp, Đường Thế Quốc đúng là lão súc sinh, con gái ruột mà cũng ra tay tàn nhẫn như vậy."

"Sớm biết thế hôm đó đánh c.h.ế.t ông ta cho rồi."

"Chu Hải Yến! Con có thể an phận một chút được không?"

Hình như chạm đến vùng cấm của cả hai, hai người đối mặt không ai nói gì.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh yên tĩnh đến mức quá đáng.

Thuốc nước lạnh lẽo từ từ theo kim tiêm trên mu bàn tay phải, dần dần hòa vào cơ thể.

Thì ra anh ta tên là Chu Hải Yến.

Trong mơ hồ, tôi nghĩ đến một từ:

Hà Thanh Hải Yến.

"Hà Thanh Hải Yến, thời hòa tuế phong, quốc thái dân an."

Cô Lý từng khen tên tôi hay.

Chu Hải Yến, tên anh ta cũng hay.

Bố mẹ anh ta chắc hẳn rất yêu anh ta.

Tên của tôi là ngày tôi sinh ra, mẹ bảo bố đặt tên, ông ta không nhịn được chỉ tay vào con sông nhỏ bên bờ ruộng, nói nước rất trong, đặt tên là Đường Hà Thanh. Mẹ tôi cũng đồng ý như vậy.

Cho đến khi gặp cô Lý, qua lời giải thích của cô ấy, tôi mới biết một cây cỏ dại cũng có thể nở hoa.

Giọng nói bên tai dần dần trở nên mơ hồ.

Dưới tác dụng của thuốc, tôi lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.

"Người nhà ấn một lúc, đừng để chảy máu."

Chai truyền dịch cuối cùng đã xong.

Y tá rút kim tiêm xong, chào người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Chu Hải Yến tùy tiện kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống, ngón tay thô ráp ấn lên chỗ băng dán trên mu bàn tay.

Lực đạo không nhẹ không nặng.

Tôi vươn tay rụt về phía sau, muốn nói để tôi tự làm.

Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc mang theo vị đắng, cổ họng khàn đặc như con vịt mất tiếng.

Anh ấn tay tôi xuống, từ đầu giường cầm qua một cái cốc giấy đưa cho tôi.

"Em nghỉ ngơi chút đi, cổ họng như bị pháo oanh tạc vậy."

"..."

Không thể phản bác.

Tôi dùng tay trái nhận lấy.

Nhấp một ngụm, nhiệt độ nước vừa phải, ngọt ngào.

Là nước đường.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.