(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần như ngay khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cuộc nói chuyện im bặt.
Cảnh sát Phó chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
"Ồ, em gái dậy rồi à? Thi đại học xong đúng là tổn hao nguyên khí, phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.
"Đúng rồi, dì đâu? Đi chợ rồi à?"
Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy nhíu mày, có chút tức giận.
"Mấy người trong hẻm nói chuyện độc ác thật đấy, tung tin đồn mà không có giới hạn gì cả, nói với em là dì ——" Dường như cảm thấy từ này quá xui xẻo, anh ấy không nói tiếp.
Phòng khách im lặng.
Cảnh sát Phó nhìn tôi, rồi lại nhìn người đối diện, hoang mang hỏi: "Sao mọi người không ai nói gì vậy?"
"Là thật." Chu Hải Yến bình tĩnh nói.
Anh ấy sững người vài giây, vẻ mặt dần đờ đẫn, khó tin nói:
"Không phải chứ, mọi người đùa gì vậy? Một người đang yên đang lành, tôi mới đi có mấy ngày thôi mà.
"Dù sao tôi cũng không tin. Có phải dì không muốn nhìn thấy tôi không? Vậy tôi đi là được chứ gì, tôi mặt dày, đợi dì hết giận tôi lại đến, không được sao?"
Nói đến đây, mũi anh ấy cay xè, ánh mắt nhòe đi trong giây lát, anh ấy vươn tay cầm lấy chiếc áo khoác phía sau định mặc vào, nhưng tay run rẩy, kéo khóa mãi không được.
"Mẹ nhờ tôi thay mẹ nói lời xin lỗi với cậu, mẹ không cố ý trút giận lên cậu." Chu Hải Yến nói.
"Đừng nói nữa! Tôi không tin một chữ nào!" Giọng anh ấy khổ sở đến mức khàn đặc.
Cảnh sát Phó không muốn chấp nhận sự thật này, vì vậy anh ấy chọn cách trốn tránh, khóa kéo không kéo lên được, anh ấy quay người chạy ra ngoài.
Tôi hiểu tâm trạng của anh ấy.
Nói cho cùng, chúng tôi có cùng cảnh ngộ, anh ấy không có bố mẹ, tôi cũng coi như không có.
Những năm qua, mẹ Chu đối xử tốt với anh ấy, anh ấy đều nhìn thấy, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng coi bà như mẹ ruột.
Nhưng cuộc đời là vậy, sợ gì thì gặp nấy, mong gì thì chẳng có.
Giống như tôi vừa nghe được những lời họ nói, tuy không hiểu họ đang nói gì, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an kỳ lạ.
Cảm giác bất an này đã được xác thực sau khi Chu Hải Yến liên tục ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn trong vài ngày.
Anh trở nên rất bận, tiệm xăm cũng không mở nữa.
Đôi mắt đen láy đó ngày càng sâu thẳm, thỉnh thoảng liếc qua cũng bị cái lạnh thấu xương đó làm cho kinh ngạc.
Dường như sau khi mẹ đi, anh đã thay đổi thành một người khác, cùng với sợi dây leo rắn chắc trói buộc anh bị rút đi, bản tính m.á.u lạnh vốn bị che giấu dưới lớp vỏ bọc dịu dàng dần dần lộ ra, móng vuốt và nanh vuốt từ từ duỗi ra, thú tính trong người không thể kiềm chế được nữa.
Giữa chúng tôi, dường như ngày càng xa cách.
Anh nói sẽ không đi.
Nhưng có lẽ anh sắp nuốt lời rồi.
36
Đêm đó, tôi ngồi trên ghế sofa đợi anh, đợi đến khi tiếng xe máy quen thuộc từ xa đến gần vang lên bên tai.
Xe dừng trong sân, nhưng người không xuống ngay.
Tôi đi ra cửa, nhìn thấy người đàn ông vắt chéo chân dài tựa vào xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng mi dài đen rủ xuống, đôi mày nồng đậm sát khí dần mờ đi trong làn khói thuốc.
Ánh sáng bên cạnh bị bóng tối che khuất.
Thấy là tôi, anh dập tắt điếu thuốc, cảm xúc trong mắt dần biến mất, trong mắt ánh lên tia sáng trong trẻo dịu dàng.
"Sao em còn chưa ngủ?"
"Em đang đợi anh."
Tôi chậm rãi bước đến đứng cạnh anh, dùng ngón út chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, khẽ móc lấy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kéo anh đi về phía trước.
Giây tiếp theo, bàn tay to lớn tách ngón tay tôi ra, nắm ngược lại, cho đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Giọng anh hơi ý cười, "Đi thôi."
Tôi lặng lẽ hít thở nhẹ nhàng, để kiềm chế tiếng tim đập như sấm.
Tay lại âm thầm siết chặt.
Chúng tôi cứ nắm tay nhau như vậy, nhìn anh một tay đóng cửa, lên lầu, cuối cùng vào phòng ngủ lấy đồ ngủ.
Khi lật ngăn kéo, anh khẽ ho một tiếng.
Tôi quay đầu nhắm mắt lại, ra hiệu cho anh: "Anh cứ lấy đồ của anh đi, đừng để ý đến em, em không nhìn đâu."
Ngăn kéo được kéo ra rồi đẩy vào nhanh chóng.
Cho đến khi theo anh đến cửa phòng tắm, tôi vẫn không chịu buông tay.
Không biết tại sao, dường như chỉ khi cảm nhận được hơi ấm của nhau một cách chân thực, trái tim bất an mới tìm được chốn về.
Anh cúi xuống nhìn tôi, ám chỉ: "Anh phải vào tắm."
Tôi ừ một tiếng.
Anh nhướng mày, nhấn mạnh: "Không phải rửa mặt, là tắm."
Tôi thẳng thắn, "Em biết."
Anh lắc lắc bàn tay đang nắm chặt, trong mắt rõ ràng viết "biết rồi sao còn chưa buông tay".
"Em bịt mắt lại không nhìn có được không?"
"Không được." Anh lạnh lùng liếc tôi một cái.
"Vậy anh không đóng cửa có được không?"
"...Không được." Mặt anh hơi ửng đỏ.
Mí mắt tôi run lên, đột nhiên ngẩng đầu đề nghị:
"Hay là tối nay anh đừng tắm nữa?"
Anh kinh ngạc nhìn tôi, bằng một ánh mắt khó tả.
"Không được."
Cuối cùng tôi đành phải ngồi xổm trước cửa phòng tắm đóng kín, cửa là kính mờ, bên ngoài không nhìn thấy gì cả. Bên trong cũng không nhìn thấy bên ngoài, trừ khi người bên ngoài áp sát vào cửa, mới có thể nhìn thấy hình bóng đen từ bên trong.
Vì vậy, tôi quay lưng về phía phòng tắm, lòng bàn tay áp vào cửa.
Thỉnh thoảng lên tiếng, "Có nhìn thấy em không?"
"...Có."
Một lúc sau.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Lại hỏi, "Có nhìn thấy em không?"
"...Có."
Lại một lúc sau nữa.
Anh: "Có nhìn thấy, vẫn luôn nhìn thấy."
Tôi: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");