(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người mẹ gầy gò được đẩy vào căn phòng bằng sắt, sau khi ra ngoài đã trở thành một chiếc hộp vuông vắn nhỏ bé.
Khoảnh khắc nhìn thấy hộp tro cốt, thoát khỏi cảm xúc tê liệt, tôi không nhịn được nữa bật khóc nức nở, n.g.ự.c như bị d.a.o cắt, nỗi chua xót tràn ngập, nước mắt làm nhòe đi đôi mắt.
Chu Hải Yến ôm chặt tôi, mắt đỏ hoe, không nói một lời.
Trong đại sảnh, xung quanh đều là tiếng khóc than, có người khóc đến ngất xỉu, có người thút thít, có ông lão chống gậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có người phụ nữ mang thai vì chồng gặp nạn mà ngã quỵ xuống đất, còn có đứa trẻ hai tuổi miệng ngậm kẹo mút, ngơ ngác nhìn mẹ bị đẩy vào cánh cửa kia nhưng không bao giờ bước ra nữa.
Chúng sinh đều khổ, trăm thái đều buồn, nhân gian như luyện ngục.
Tất cả những sự ra đi đột ngột trước đó đều kèm theo những điềm báo kéo dài.
Đột nhiên đồng ý đi khám bác sĩ, hiệu quả điều trị ngày càng rõ rệt, duy chỉ có buổi họp phụ huynh là không muốn tham gia, không còn nhảy múa dưới gốc cây, ngẩn ngơ trước cửa, làm thêm bánh quy......
Mọi thứ thực ra đã có điềm báo từ lâu.
Là tôi quá ngu ngốc không phát hiện ra.
34
Lo xong hậu sự cho mẹ, trở về căn nhà này, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng lại như tất cả đã thay đổi.
Bên cạnh cửa sổ, bàn học dựa vào tường, sách vở xếp ngay ngắn, từng cơn gió nhè nhẹ luồn qua khe cửa sổ hé mở, cuốn "Trăm năm cô đơn" trên bàn mở ra trang bìa, do thường xuyên đọc nên đã sờn mép, gió lùa vào trang sách phát ra tiếng loạt soạt.
Phần sau chưa đọc xong, không đợi được người lật giở nữa rồi.
Sách còn, người không còn.
Tôi ngồi trong bếp, ăn từng miếng bánh quy mẹ làm, mắt khô khốc đến đau rát. Tôi thích ăn đồ ngọt, mẹ nói lần này mẹ cho rất nhiều đường, nhưng sao tôi không cảm nhận được vị gì cả.
Không có vị gì cả, chỉ có vị mặn của nước mắt. Thế là tôi điên cuồng nhét vào miệng, nhét đến nỗi cái dạ dày lâu ngày không ăn uống gì quặn đau từng cơn, buồn nôn dữ dội.
"Đừng ăn nữa, nghe lời." Giọng Chu Hải Yến ướt đẫm nước mắt.
Tôi không nghe thấy anh nói gì, tiếp tục nhét đầy miệng.
Cho đến khi anh không thể nhìn nổi nữa, trực tiếp bưng đĩa bánh quy trước mặt tôi đi, kéo tôi vào nhà vệ sinh, bóp mặt bắt tôi nôn ra.
Tôi giãy giụa gào khóc: "Buông em ra, em ăn hết bánh quy mẹ sẽ về, mẹ sẽ về làm bánh mới cho em.
"Mẹ đã hứa với em rồi, hứa cùng em ra biển."
Sớm biết thế, tôi đã không nói câu con yêu mẹ. Tôi giữ lại tình yêu, từ từ nói với mẹ sau, có phải mẹ sẽ không ra đi dứt khoát như vậy không.
"Đường Hà Thanh! Mẹ sẽ không về nữa! Mẹ thực sự đã đi rồi."
Anh đột nhiên nắm chặt vai tôi, giọng nói nghẹn ngào, nói ra sự thật đau đớn.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy Chu Hải Yến mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, nỗi đau trong mắt không kém tôi chút nào.
Đúng vậy, mẹ là mẹ của Chu Hải Yến trước, sau đó mới là mẹ của tôi.
Sao anh ấy có thể không đau lòng chứ, anh ấy chỉ là không nói ra mà thôi.
Tôi từ từ cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi, em biết rồi."
Anh đỏ hoe mắt, nhưng không rơi nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, vùi đầu vào cổ tôi, hai vai run rẩy, hơi ẩm nóng hổi từ từ lan ra trên áo, như thiêu đốt cả người tôi.
Anh nói, "Đừng sợ, em còn có anh."
Cuộc đời luôn có những con đường vừa đi vừa khóc.
Ăn xong nửa bát cháo, Chu Hải Yến đẩy tôi vào phòng ngủ, "Ngủ một giấc đi, em lâu rồi không nghỉ ngơi."
Tôi nắm tay anh không chịu buông, anh đành phải nằm xuống cùng tôi.
Rất lâu sau, vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Anh xoa đầu tôi, "Không ngủ được à?"
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, nước mắt tuôn ra, dường như khóc mãi không hết, "Không dám ngủ."
Tôi sợ sau khi tỉnh dậy, ngay cả người cuối cùng bên cạnh cũng sẽ biến mất.
Anh im lặng giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt tôi, ngón tay cái chậm rãi lau đi vệt nước mắt.
Tôi nói: "Chu Hải Yến, em chỉ còn lại anh."
Anh nói: "Ừ, anh sẽ không đi đâu."
Ánh trăng đổ xuống bên cửa sổ, bên ngoài là khoảng sân trống vắng, con hẻm lạnh lẽo, chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc chuyển động, cùng với tiếng chó sủa, tất cả nỗi cô đơn đều bao phủ trong một lớp sương mù không rõ.
35
Hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh trống không, trái tim tôi lập tức co thắt.
Tôi chạy xuống lầu, vấp ngã.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu cầu thang, tôi mới dần dừng bước.
"Anh, đám người đó cuối cùng lại xuất hiện rồi.
"Số hàng bị bắt lần trước, là của bọn chúng."
Cảnh sát Phó ngồi trên ghế sofa, quần áo nhăn nhúm, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Chu Hải Yến ngồi đối diện, vẻ mặt ngưng trọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");