(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày thi đại học, mẹ Chu và Chu Hải Yến cùng đến tiễn tôi đi thi.
Mẹ nghe người ta nói, phụ huynh đưa con đi thi mặc quần áo cũng có quy tắc.
Vì vậy, ngày đầu tiên, mẹ mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, kéo Chu Hải Yến mặc một chiếc áo cộc tay màu đỏ, ngụ ý "khai môn hồng*".
(khai môn hồng*: mở đầu thuận lợi).
Hai người đứng ở cổng, nhan sắc vừa cao vừa nổi bật.
Nhìn ra sự lo lắng của tôi, mẹ Chu vặn mở bình giữ nhiệt, đưa cho tôi: "Uống một ngụm trấn tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ thôi."
Tôi nhận lấy, là nước ngọt.
Trong phút chốc, ly nước đường uống trong phòng bệnh ngày đó như mới hôm qua.
Chu Hải Yến xách túi đựng đồ dùng học tập của tôi kiểm tra hai lần, xác nhận không có gì bỏ sót, giọng điệu nghiêm túc: "Không có gì cản trở, em có thể yên tâm bay rồi."
Tôi cười cong cả eo.
Cảm giác căng thẳng lập tức giảm bớt không ít.
Trên đường đi tìm phòng thi, tôi gặp bạn học Vương Giả.
Cậu ấy thuận thế đi tới, "Trùng hợp quá, vừa rồi ở cổng là người nhà cậu à?"
Tôi kiêu ngạo ưỡn ngực, "Mẹ tôi và, anh trai tôi."
Cậu ấy nhìn tôi một cái, cảm thán: "Nhà cậu là không nhận người xấu phải không?"
Tôi ngẩn ra, giả vờ thở dài: "Đúng vậy đấy."
Sau đó chúng tôi nhìn nhau, bật cười.
"Lần này thi chắc cậu không ngủ quên nữa chứ?"
"Ôi, tôi nào dám. Thi đại học mà tôi ngủ quên, về nhà anh tôi không lột da tôi mới lạ."
Tôi ngạc nhiên, "Anh cậu học chuyên ngành pháp y à?"
Cậu ấy gật đầu, "Đại học Tứ Xuyên."
Tôi: "......"
Cao thủ ở ngay cạnh mình, sớm biết thế hôm đó nghe học trưởng diễn thuyết đã nghiêm túc nghe rồi.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, giống như đang tham gia một kỳ thi rất bình thường.
Liên tiếp ba ngày, đều rất thuận lợi.
Thi xong môn cuối cùng, khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, thần kinh căng thẳng được thả lỏng.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, hận không thể về nhà ngủ ba ngày ba đêm.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Chu Hải Yến cười tôi giống như bị hút cạn tinh khí.
Buổi tối ăn cơm xong, Chu Hải Yến tạm thời đi công tác ở ngoại tỉnh.
Mẹ Chu đang làm bánh quy trong bếp cho tôi.
Mẹ đeo tạp dề, gương mặt nghiêng ôn nhu điềm tĩnh, năm tháng dường như không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt mẹ.
Tôi bước tới ôm mẹ, "Cảm ơn mẹ, lần này mẹ làm nhiều vậy ạ?"
Mẹ dùng bàn tay sạch sẽ xoa đầu tôi, "Làm nhiều một chút, để dành ăn dần, Thanh Thanh của chúng ta thời gian qua vất vả rồi."
Bánh quy mẹ làm có hương vị cực kỳ ngon, trước đây tôi từng chia sẻ cho bạn cùng phòng, họ đều khen ngợi hết lời.
Tôi chống cằm, im lặng nhìn mẹ.
Ánh đèn ấm áp phác họa bầu không khí ôn hòa, những ký ức ấm áp trong đầu trào dâng, liền mạch. Những lời nói vụn vặt của mẹ, đã sưởi ấm tháng năm của tôi.
Mẻ bánh quy cuối cùng được lấy ra khỏi lò.
Mẹ quay đầu tìm đĩa trống đã chuẩn bị sẵn, "Kỳ lạ, vừa rồi mình để đâu nhỉ?"
Tôi mơ màng buồn ngủ, nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Cho đến khi mẹ phát hiện ra đĩa đang cầm trên tay, mẹ "ôi" một tiếng, "Tuổi già rồi, trí nhớ cũng kém đi."
Sau khi cho hết bánh quy ra đĩa, trời cũng đã muộn, tôi khuyên mẹ đi nghỉ ngơi.
Mẹ lắc đầu, "Thanh Thanh con đi ngủ trước đi, mẹ chưa buồn ngủ."
Thấy mẹ kiên trì, tôi ngáp một cái, miễn cưỡng mở đôi mắt nặng trĩu.
"Mẹ, vậy con đi ngủ trước đây."
Mẹ dịu dàng nhìn tôi, "Đi đi con."
Đi được nửa đường, tôi nhớ ra điều gì đó, lại quay trở lại.
Sau khi thi xong, họ đều không hỏi tôi thi thế nào, sợ tạo áp lực cho tôi.
Nhưng tôi muốn tự tin một lần.
Tôi khẽ nói vào tai mẹ:
"Mẹ, con cảm thấy lần này con thi rất tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau dùng tiền học bổng đi du lịch nhé.
"Đi ngắm biển!"
Mẹ đã từng nói mẹ muốn ra biển nhặt vỏ sò.
Mẹ nhịn không được cười ôm tôi vào lòng, "Ôi chao, được được, Thanh Thanh của mẹ giỏi quá."
Mùi hương quen thuộc của mẹ vương vấn chóp mũi, trong vòng tay mang theo hơi ấm.
Không hiểu sao, tôi thốt lên: "Mẹ, con yêu mẹ."
Nói xong lại cảm thấy ngượng ngùng, quay người chạy đi.
Điều tôi không nhìn thấy là, mẹ ngây người đứng tại chỗ, vành mắt dần dần đỏ hoe, im lặng hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Thanh Thanh, mẹ cũng yêu con."
Tôi về phòng vội vàng rửa mặt xong liền nằm xuống giường, mắt hoa lên, cơn buồn ngủ ập đến, chỉ vài phút sau tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
......
Sau khi mọi người rời đi, tinh thần của mẹ Chu lập tức sụp đổ, thần sắc uể oải.
Mẹ đi đến dưới gốc cây quế hoa, đứng rất lâu.
Chiếc chuông gió trên cành cây bị người ta lãng quên từ lâu, dưới mưa gió mặt trời, đã phủ một lớp bụi.
Mẹ đưa tay ra lấy, nhưng không ngờ một cơn gió thổi qua, nhanh hơn mẹ một bước làm cong ngọn cây.
Chiếc chuông gió bằng sứ rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.
Mẹ chớp chớp mắt.
Nước mắt bất giác rơi xuống, trái tim như bị khoét mất một mảng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");