Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 33




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm đó tôi được nghỉ về nhà.

Tôi vẫn ngồi cạnh Chu Hải Yến học bài như thường lệ, anh đang xăm hình cho khách.

Điều duy nhất khác biệt là, lần này khách hàng là một chị gái tóc ngắn rất xinh đẹp.

Chị ấy mặc áo hai dây màu đen, hình xăm hoa diên vĩ phong cách thủy mặc chiếm một nửa xương quai xanh, vòng eo lộ ra ẩn hiện đường nét cơ bụng, cả người toát lên vẻ tự tin và nồng nhiệt.

Hơn nữa, chị ấy có vẻ rất thân thiết với Chu Hải Yến, trong lời nói đều lộ ra sự khác thường.

Tôi cúi đầu giả vờ làm bài tập, nhưng thực ra tai đã dựng đứng lên trời.

Chu Hải Yến hỏi chị ấy chọn hình gì.

Chị ấy lấy điện thoại ra, tùy ý lướt hai cái, chỉ vào nam minh tinh trên màn hình.

"Tùy ý, xăm hình nào đẹp trai ấy."

"Chắc chắn?"

Chị ấy nhếch môi đỏ, cười nói: "Hay là xăm anh cũng được, tôi thấy anh đẹp trai hơn họ nhiều."

Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn sang.

Chu Hải Yến liếc chị ấy một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, không nói được cũng không nói không được.

Tôi âm thầm siết chặt cây bút.

"Không nói gì là đồng ý nhé?"

Đột nhiên, chị ấy nhìn tôi, "Em gái, giúp chị một việc, chụp cho chị và anh ấy một bức ảnh chung.

"Đã xăm thì xăm hình lớn, dứt khoát xăm cả hai chúng ta lên luôn."

Cây bút trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất lăn hai vòng.

Chu Hải Yến đặt tập tranh xuống, ngả người ra sau, chậm rãi nói: "Tốt nhất là cô thật sự dám xăm."

Ánh mắt chị ấy lấp lóe, cười khẩy: "Tôi có gì mà không dám? Ngược lại là anh, không tình không nguyện, sợ bạn gái hiểu lầm à?

"Ồ, tôi quên mất, anh không có bạn gái, vậy là sợ người trong lòng hiểu lầm rồi."

Nói xong, chị ấy cười cười nhìn tôi đầy ẩn ý.

Ánh mắt đó, tôi luôn cảm thấy chị ấy đã nhìn ra điều gì đó.

Thấy Chu Hải Yến không để ý đến mình.

Chị ấy đứng dậy, trực tiếp ngồi cạnh tôi, giơ tay khoác vai tôi.

Nhiệt tình đến mức tự nhiên như người quen:

"Chu Hải Yến không được lòng người, em gái anh ấy thì ngược lại. Gương mặt mối tình đầu xinh đẹp như vậy, ở trường chắc chắn không ít người theo đuổi nhỉ? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chị có một đứa em trai, bằng tuổi em, em gái em có muốn suy nghĩ một chút không?"

"......"

Tôi vừa định từ chối, cánh tay bị khẽ đẩy.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, tim tôi đập thình thịch, tôi dường như đột nhiên hiểu ý chị ấy.

Tôi giả vờ ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì.

"Suy nghĩ cái rắm."

Chu Hải Yến cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại lên gọi một cuộc, nói với đầu dây bên kia với giọng không tốt: "Mẹ kiếp cậu sao còn chưa tới? Bạn gái cậu cậu còn muốn hay không?"

Đầu dây bên kia là giọng nói thở hổn hển của cảnh sát Phó: "Đừng để cô ấy chạy mất, tôi đến cửa rồi."

Tôi: "......"

Vậy ra chị gái xinh đẹp này là bạn gái của cảnh sát Phó?

Hai người cãi nhau à?

Người bên cạnh kéo khóa áo khoác lên, lườm Chu Hải Yến một cái.

Chưa đầy một phút, cảnh sát Phó đã hớt hải chạy vào.

Anh ấy ngồi xổm trước mặt chị gái xinh đẹp.

Nhẹ nhàng dỗ dành: "Lần trước em xăm xong không phải nói rất đau sao, sau này không xăm nữa?"

Chị ấy mặt không cảm xúc: "Anh quản tôi à?"

Cảnh sát Phó nhỏ giọng dỗ dành: "Vậy lần này em muốn xăm hình gì?"

"Tôi, tôi muốn xăm ảnh chụp chung của tôi và bạn gái anh."

Chu Hải Yến châm dầu vào lửa, hóng hớt không sợ chuyện lớn.

Chỉ thấy cảnh sát Phó ngẩn ra, gật đầu.

"Được, vậy xăm cho anh một hình đi, xăm em gái Đường đi."

"......"

"......"

"......"

Mặt Chu Hải Yến đột nhiên tối sầm, "Cậu bị bệnh à?"

......

Sau đó chị gái xinh đẹp bị cảnh sát Phó cưỡng chế lôi đi, lúc đi ngang qua tôi còn không quên ám chỉ: "Em gái, có hy vọng, chắc thắng."

"......"

Suy nghĩ quay cuồng.

Bị cô ấy dụ dỗ, tôi nảy sinh ý định thăm dò.

Tôi ngồi xổm xuống, ôm bụng, nhìn Chu Hải Yến với đôi mắt ngấn lệ, "Anh ơi, bụng em lại đau rồi."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Đến kỳ kinh nguyệt là thật, nhưng đau bụng kinh là tôi giả vờ.

Anh không nói hai lời, quay người định đi vào bếp nấu nước đường nâu.

Tôi lắc đầu, "Anh, em muốn nghỉ ngơi."

Anh bế tôi về phòng, giống như trước đây, chống tay nằm nghiêng bên cạnh tôi, bàn tay nóng hổi cách lớp vải áo ngủ áp lên bụng dưới của tôi.

Cảm giác ấm áp như dây leo lan rộng, nhanh chóng quấn khắp toàn thân, vành tai, cổ đều nhiễm hơi nóng.

Tôi vùi mặt vào lòng anh, giọng nghèn nghẹt:

"Chu Hải Yến."

"Hửm?"

"Em không yêu sớm, anh cũng đừng yêu sớm có được không?" Tôi nhịn không được cắn chặt môi dưới.

"Được." Anh thuận theo đến bất ngờ.

Nhưng tôi lại tham lam muốn nhiều hơn, ỷ vào sự nhượng bộ của anh mà vượt quá giới hạn.

"Vậy anh đợi em có được không?"

Anh đặt cằm lên đầu tôi, hồi lâu mới khẽ nói:

"Được."

Giữa chúng tôi, dường như đã đạt được một sự ăn ý không cần nói ra.

Có vẻ như có một số chuyện không cần nói rõ, đôi bên đã hiểu rõ trong lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.