Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong nháy mắt như bị sét đánh, khiến tôi cháy khét bên ngoài, chín mềm bên trong, tim cũng ngừng đập một nhịp.

Vô số mảnh ký ức tua ngược trong đầu, những suy nghĩ không rõ ràng, không minh bạch quấy nhiễu bấy lâu, đột nhiên được đả thông kinh mạch.

Giống như người mất phương hướng tìm thấy hướng đi, kẻ lạc đường bước ra khỏi rừng mưa, người lang thang có được nơi trú ngụ.

Mây tan núi hiện, tuyết tan trúc vươn.

Mọi thứ đều có lời giải thích hợp lý.

Hóa ra, không phải gió động, không phải phướn động, mà là tim tôi động.

Cho dù trong lòng tôi bây giờ đã rối loạn binh hoang mã loạn, trời long đất lở, nhưng trên mặt cũng chỉ biểu hiện trầm mặc hơn bình thường một chút.

Bởi vì cuộc chiến yêu thầm này, định sẵn phải đơn thương độc mã.

Thấy tôi không nói gì, Chu Hải Yến cho rằng tôi đã ngầm thừa nhận.

Anh hít sâu một hơi, vẻ mặt dần cứng đờ, "Đường Hà Thanh, em mới học lớp mười một, ai cho phép em yêu sớm hả?

"Là thằng nhóc đi cạnh em lúc tan học hôm nay, hay là cái đứa chào hỏi em ở cổng trường thứ hai tuần trước? Hay là cái đứa che ô cho em khi trời mưa thứ sáu tuần trước nữa?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh kể vanh vách.

Anh bực bội, "Đừng nói với anh là cái đứa nhét thư tình vào ngăn bàn của em trong buổi họp phụ huynh lần trước đấy?"

Tôi bật cười.

"Không phải ai cả.

"Em không có yêu sớm."

Chỉ là yêu thầm.

Ánh mắt giao nhau, ánh mắt anh thẳng thắn không che giấu, sắc bén như thể đang phân biệt thật giả trong lời nói.

Tôi bình thản nhìn lại.

Một lúc lâu, lâu đến mức không khí xung quanh có chút im lặng.

Ánh mắt anh dịu đi, dặn dò: "Không được yêu sớm."

Tôi hỏi: "Mười bảy tuổi là yêu sớm, vậy mười tám tuổi thì sao?"

Anh c.h.é.m đinh chặt sắt: "Cũng tính."

Tôi: "Vậy hai mươi tuổi thì sao? Em hai mươi tuổi yêu đương thì sao?"

Anh: "Hai mươi tuổi cũng tính."

Tôi: "Vậy bằng tuổi anh bây giờ thì sao?"

Anh: "......"

Tôi từng bước ép sát, "Vậy anh bây giờ yêu đương cũng là yêu sớm à?"

Ánh mắt anh lấp lóe, ho khan một tràng, xua tay đuổi tôi đi.

"Muộn thế này rồi không ngủ định làm gì? Về phòng nghỉ ngơi đi."

"......"

Người bảo tôi đi ngủ là anh, người không cho tôi ngủ cũng là anh.

Lật mặt nhanh hơn lật sách.

Lòng dạ đàn ông, mò kim đáy bể.

29

Thích một người, giống như cơn mưa rào mùa hạ, ào ào đổ xuống khi tôi còn chưa kịp che ô, vì vậy tôi hoảng loạn theo bản năng, nhưng khi cơn mưa tạnh, quần áo ướt sũng trên người mang đến sự mát mẻ đủ để chống lại cái nóng oi bức của mùa hè, tôi mới muộn màng nhận ra đây là món quà của tuổi thanh xuân, đến mức bắt đầu mong đợi nó có thể đến mãnh liệt hơn.

Mà yêu thầm sở dĩ trở thành yêu thầm, bởi vì nó ẩn sau mặt trăng, hết lần này đến lần khác miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo và lời nói ra lại thôi thay nó che giấu.

Vì vậy, bề ngoài, tôi lại trở lại là Đường Hà Thanh trước đây.

30

Tôi bình thường rồi, Chu Hải Yến lại không bình thường.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Cho dù tôi đã ba lần bốn lượt đảm bảo mình không yêu sớm, nhưng Chu Hải Yến vẫn không yên tâm.

Mỗi lần anh đưa đón tôi, mắt anh như ra đa, chỉ cần có người đi hơi gần tôi một chút, đều bị anh quan sát hết lượt.

Tôi kể cho mẹ Chu nghe những chuyện thú vị ở trường, trước đây Chu Hải Yến không nghe, anh nói tôi không cần phải cố ý nói cho anh nghe, anh mà nghe là danh không chính ngôn không thuận.

Bây giờ, anh nói ai nghe mà chẳng là nghe, thêm anh một người không nhiều, bớt anh một người không ít. Anh thậm chí còn bỏ công việc trong tay xuống, thản nhiên ngồi trên ghế sofa bên cạnh, quang minh chính đại lắng nghe, thỉnh thoảng còn phát biểu cảm nghĩ.

"Hôm nay chủ nhiệm lớp mời cựu học sinh xuất sắc về trường chia sẻ kinh nghiệm, có một đàn anh đang nói giữa chừng thì đột nhiên dừng lại, anh ấy đảo mắt nhìn một vòng, thấy phía sau có một bạn học đang gục đầu xuống bàn ngủ rất say, anh ấy đầu tiên rất lịch sự nói xin lỗi với mọi người, sau đó không nói hai lời xông xuống, vỗ cho bạn học kia tỉnh dậy, lực mạnh đến mức vang lên tiếng 'bốp bốp'. Bạn học kia bình thường đứng bét lớp, tính tình không tốt lắm."

Mẹ Chu: "A? Vậy không phải sẽ đánh nhau sao?"

Tôi: "Ơ ngược lại ạ! Cậu ấy bị vỗ tỉnh dậy, sắc mặt thay đổi, không nói hai lời ngồi ngay ngắn lại. Thấy cậu ấy như vậy, nhất thời những người đang buồn ngủ, đều sợ hãi tỉnh dậy, sợ bị đánh. Tan học mới biết, hóa ra đàn anh kia là anh trai ruột của bạn đứng bét lớp!"

"Ôi ha ha ha ha ha." Mẹ Chu lau nước mắt khóe mắt, hỏi: "Đứa nhỏ đứng bét lớp này cũng thú vị đấy, tên của nó cũng rất thú vị, mẹ nhớ trước đây con từng nói, cái gì ấy nhỉ, Vương gì?"

"Vương Giả?" Chu Hải Yến đột nhiên xen vào một câu.

"À đúng đúng đúng là cậu ấy ha ha ha ha." Mẹ Chu vỗ tay.

Sau đó tôi mới biết, Chu Hải Yến đã lén vào nhóm phụ huynh học sinh, ghi nhớ tên của từng bạn học trong lớp tôi.

......

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.