Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 30




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi khai giảng lớp 11, phân ban tự nhiên và xã hội, tôi đã chọn ban tự nhiên mình yêu thích.

Mẹ Chu có Chu Hải Yến và cảnh sát Phó chăm sóc, họ nói trạng thái của bà ngày càng ổn định, ngoài dự kiến rất phối hợp điều trị, hiệu quả rõ rệt, nói chung là rất tốt.

Để bà đỡ buồn chán, mỗi lần nghỉ về nhà, tôi đều thêm mắm thêm muối kể cho bà nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường, chọc bà vui vẻ, tối ngủ còn ôm chặt lấy bà.

Thấy sự u uất của bà ngày càng ít đi, nỗi lo lắng trong lòng dần vơi bớt.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bầu không khí trong nhà cũng trở nên sống động hơn.

Ban đầu, tôi không nhận ra mình có thay đổi gì.

Cho đến khi tâm trạng căng thẳng được thả lỏng, cho đến khi sinh lý và tâm lý ngày càng trưởng thành, cho đến khi tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Hải Yến.

Lượng biến tích lũy từng ngày, cuối cùng bùng nổ, dẫn tới chất biến đã được ấp ủ từ lâu.

Là khi ngồi đối diện anh ăn cơm, tốc độ không ngừng chậm lại, sự bối rối không biết cầm đũa thế nào, và cả sự giả vờ bình tĩnh dời ánh mắt đi trước sau khi chạm mắt nhau.

Là khi ngồi cạnh anh học bài, sự mất tập trung, trí tưởng tượng bay bổng trong đầu, và cả khả năng quan sát tỉ mỉ đến mức thuộc lòng từng đường vân trên mu bàn tay sau khi lén nhìn tay anh.

Là khi ngồi trên ghế sofa trò chuyện, sự im lặng sau khi trùng khớp quan điểm, nhịp tim cố tình đập cùng tần số, và cả nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên khi cảm nhận được hơi thở của anh bao bọc.

Là khi ngồi sau xe mô tô, đôi tay muốn ôm eo anh thật chặt mà không dám, sự khó nói thành lời khi được hỏi có nhớ anh không, và cả giọng nói run rẩy vì sợ mất mặt khi nói lời tạm biệt.

Là thường xuyên ngơ ngẩn một cách khó hiểu, là sự quan sát và bắt chước thầm lặng, là sự ấp úng đột ngột, là sự giả vờ như không có chuyện gì, là nỗi nhớ ngày đêm khi lâu ngày không gặp.

Tôi cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát.

Vì vậy, tôi chắc chắn rằng mình đã mắc một căn bệnh rất kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức không thể ở bên Chu Hải Yến như trước đây được nữa.

Vì căn bệnh kỳ lạ này, tôi cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ

Tôi không để anh giặt quần áo của mình nữa, từ nhỏ như đồ lót, đến lớn như áo khoác ngoài, thậm chí sau khi giặt xong còn sợ anh nhìn thấy mà treo chúng trên ban công nhỏ trong phòng mình.

Tôi không ôm eo anh khi ngồi xe nữa, mà lúng túng nắm chặt hai bên yên xe, bướng bỉnh đeo cặp sách trước ngực, để ngăn cách khoảng cách giữa hai người, đề phòng lộ ra tiếng tim đập của mình.

Tôi đau bụng kinh đến phát run, cũng chỉ lặng lẽ vào bếp nấu nước đường đỏ, chứ không làm nũng để anh dùng tay sưởi ấm bụng như trước nữa.

......

Từng lần từng lần xa cách vô hình.

Tôi đã không chú ý rằng, sắc mặt Chu Hải Yến ngày càng đen.

Đến mức mẹ Chu tưởng rằng chúng tôi đang giận dỗi nhau.

Chiều thứ Sáu, về nhà.

Chu Hải Yến trầm mặt dừng xe, tôi xuống xe trước, đeo cặp sách trên lưng.

Mẹ Chu kéo tay tôi, khẽ hỏi:

"Thanh Thanh, có phải thằng nhóc thối tha kia chọc giận con không?"

Ngạc nhiên xong, tôi vội vàng phủ nhận: "Không có, không có, con và anh trai vẫn tốt mà."

"Thật không?"

"Thật ạ."

Đúng lúc Chu Hải Yến đi ngang qua tôi, tôi vô thức lùi lại hai bước, anh bật cười lạnh lẽo.

"......"

Rõ ràng không nói gì, nhưng dường như đã nói tất cả.

Ánh mắt mẹ Chu đảo qua đảo lại giữa tôi và anh, rõ ràng lộ vẻ không tin.

Tôi đỏ mặt, không biết phải giải thích thế nào rằng chúng tôi thực sự không giận dỗi, chỉ là do tôi đơn phương.

Ai ngờ bà xua tay, thản nhiên nói: "Thôi mẹ không hỏi nữa, dù sao hai đứa các con vài ngày nữa lại làm lành thôi."

28

Mẹ Chu đúng là nhà tiên tri.

Sau bữa tối, bà uống thuốc đúng giờ rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Chu Hải Yến đang vẽ phác thảo trong phòng làm việc, tôi ngồi cạnh anh định học bài như mọi khi.

Thế nhưng, mười phút trôi qua, bài thi vẫn trống trơn, sự chú ý không tự chủ được rơi vào người bên cạnh, tim còn đập rất nhanh.

Tôi đành cầm bài thi chuẩn bị về phòng làm.

"Bây giờ mới chín giờ rưỡi, em ngủ sớm vậy sao?"

Tôi lắc đầu, "Không ạ, em về phòng làm bài tập."

Vẻ mặt anh rất nhạt, cây bút xoay nhanh trong ngón tay.

"Ở đây không viết được à?

"Hay là, anh ở đây làm em thấy vướng víu?"

Anh hơi nghiêng đầu, hàng mi đen dài rủ xuống bóng mờ nhàn nhạt, ngũ quan sắc nét lập thể.

Ánh mắt anh thản nhiên dừng lại trên người tôi, mang theo sự đánh giá.

Ngón tay bên cạnh cuộn lại, tôi bất giác cảm thấy mặt nóng bừng, ẩn ẩn có xu hướng tăng lên.

Anh nói: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."

Tôi đặt bài thi xuống, ngồi trở lại.

Anh đi thẳng vào vấn đề, "Dạo này em rất lạ."

Bị vạch trần, vẻ mặt tôi nhất thời không được tự nhiên.

Anh suy nghĩ một lúc, nhớ lại:

"Có phải anh làm gì không đúng không? Anh xin lỗi em."

"Không có, không có."

"Vậy là em bị bắt nạt ở trường à?"

"Không phải, không phải."

Anh bất động thanh sắc nhìn tôi, nhìn hồi lâu.

Đột nhiên hỏi: "Có phải em yêu sớm rồi không?"

Trong lòng chấn động mạnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.