(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhớ phải gọi đứa nhỏ dậy đi học, Chu Hải Yến chưa đến 6 giờ đã dậy.
Anh đến phòng đối diện, lấy ga giường và quần áo trong giỏ đựng đồ bẩn vào phòng tắm, ngâm trong nước lạnh rồi vò.
Sợ buổi sáng người ta dậy nhìn thấy sẽ xấu hổ, giặt xong liền để trong chậu, không phơi.
Đợi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, làm xong bữa sáng.
Anh mới đi gọi người dậy.
"7 giờ rồi, dậy đi.
"7 giờ 5 rồi, dậy mau.
"7 giờ 10 rồi, Đường Hà Thanh!
"Em mà không dậy là tạch đấy!"
Gọi cũng không dậy, đẩy cũng không tỉnh.
Chu Hải Yến hít sâu một hơi, trực tiếp cúi người bế người trên giường lên.
Sau đó nhanh chóng đi dép lê cho người ta, nửa đỡ nửa đẩy vào phòng tắm.
Trong lúc đó, tự an ủi:
May mà, cũng không phải ngủ quá say.
Ít nhất bóp kem đánh răng đưa qua, người ta dù không mở mắt cũng có thể theo bản năng cầm lấy.
Ít nhất lấy khăn nóng lau mặt cho ẻm, người ta dù chưa tỉnh ngủ cũng có thể theo bản năng kêu nóng.
......
Ngủ quá say, đợi đến khi đầu óc tôi tỉnh táo hoàn toàn, phát hiện tay đang cầm sữa, miệng đang cắn bánh mì.
Tôi ngây ngốc.
Chu Hải Yến mặt không cảm xúc chỉ vào đồng hồ treo tường, "7 giờ 15 rồi, em còn 5 phút để thay quần áo thu dọn."
7 giờ 30 thi, đi bộ đến trường mất 10 phút.
Trong lòng tôi thót lên một cái, hai ba miếng nhét nốt chỗ bánh mì còn lại vào miệng.
Quay đầu chạy vào phòng.
Dì hôm qua nói hôm nay nhiệt độ sẽ giảm mạnh, tuy rằng bây giờ trong nhà có máy sưởi không cảm nhận được lạnh đến mức nào, nhưng tôi sợ ra ngoài bị cóng chết, nhất thời áo len áo giữ nhiệt gì cũng khoác lên người.
Đợi đến khi chạy xuống lầu, vừa hay 7 giờ 20.
Tôi xách cặp sách định chạy ra ngoài.
"Anh ơi tạm biệt! Em đi đây."
Lời vừa dứt, đã bị người ta túm gáy giữ lại.
Chỉ thấy Chu Hải Yến đã thay quần áo, trầm giọng nói:
"Còn chạy được à? Bụng em không đau nữa à?"
Nói thật, vẫn còn hơi đau.
Anh như biết trước, giây tiếp theo liền quay lưng về phía tôi, ngồi xổm xuống.
"Lên đây, cõng em qua đó."
Giữa tự đi và có người cõng, tôi không chút do dự chọn vế sau.
Ra ngoài mới phát hiện trời đang có tuyết, sắc trời xám xịt, gió lạnh rì rào xen lẫn bông tuyết như lông vũ, bay lượn trên không trung.
Chu Hải Yến cõng tôi suốt quãng đường, đi vừa nhanh vừa vững.
Tôi che ô, yên lặng nằm trên lưng anh, nhìn cổ áo trống trải trước mắt, lặng lẽ lấy khăn len đang quàng trên cổ mình quấn cho anh một vòng.
Cánh tay vòng qua bắp đùi dùng sức, tôi được đẩy lên cao hơn.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Anh ơi, anh mệt rồi à?"
"Mệt cái rắm, em nặng được mấy cân. Chỉ là em mặc như quả bóng cứ trượt xuống, khiến tôi khó dùng sức."
"......"
24
Đau bụng kinh đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ngày hôm sau đã không còn đau nữa, chỉ là bụng dưới hơi trướng.
Dì lại dặn dò tôi rất nhiều điều cần chú ý trong kỳ kinh nguyệt, ví dụ như phải giữ ấm, phải kiêng ăn, không được đụng nước lạnh, không được vận động, vân vân.
Có lẽ là tối hôm đó đã làm Chu Hải Yến mệt bở hơi tai, dẫn đến sau này mỗi khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, anh còn căng thẳng hơn cả tôi, cái này không cho ăn cái kia không cho đụng.
Bởi vì lớp 9 sắp phải thi cấp 3, cho nên khi người ta được nghỉ đông, tôi vẫn phải đến trường đi học, mãi đến hai ngày trước Tết mới được giải phóng.
Tết đầu tiên tôi đón ở Chu gia, cũng là Tết đầu tiên họ đón ở ngõ Bình An.
Sau này, chúng tôi sẽ còn có rất nhiều năm nữa.
......
Sáng 30 Tết.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm.
Dì đứng sau tôi, tết tóc cho tôi.
Cho đến khi lọn tóc cuối cùng được tết xong.
Dì nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Ôi chao, Thanh Thanh nhà chúng ta sao mà đáng yêu thế!"
Tôi ngẩng đầu, thiếu nữ trong gương tết hai búi tóc tròn tròn, khoác áo choàng viền nhung đỏ rực tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy sáng ngời, khi cười cong thành vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
Không còn thấy dáng vẻ tự ti rụt rè nữa.
Thì ra, tôi đã thay đổi như vậy rồi.
Bảo sao ở trường họ đều nói tôi như hai người khác nhau so với trước đây.
Tôi xoay người nhào vào lòng dì, đầu dán chặt vào lồng n.g.ự.c mềm mại của dì.
Giống như hồi nhỏ số ít lần được ôm mẹ vậy.
Nhẹ nhàng cọ cọ, khẽ nói: "Cảm ơn."
Cảm ơn mọi người đã nhặt con lên, rồi từng mảnh từng mảnh ghép lại.
Bàn tay ấm áp vỗ về xoa đầu tôi, trêu chọc: "Cảm ơn ai nào?"
Giọng nói ẩn chứa sự mong đợi.
Tôi ngẩn ra, chớp chớp mắt: "Mẹ.
"Cảm ơn mẹ."
“Này!” Giọng nói ấy không giấu nổi niềm vui sướng, đôi môi mềm mại khẽ chạm lên trán tôi, “Thanh Thanh của mẹ ngoan quá!”
Niềm vui len lỏi trong tim, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Thấy vành tai tôi đỏ ửng, mẹ không trêu tôi nữa, bảo tôi đi gọi Chu Hải Yến dậy dán câu đối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");