(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thượng đế thường khiến con người tay trắng, khi rơi vào tuyệt vọng sẽ ban cho chút ngọt ngào, rồi lại thu hồi khi con người chìm đắm trong đó.
Khi tôi tưởng rằng mọi thứ đang dần tốt đẹp lên, thì bố tôi mang theo một thân nợ nần trở về.
Hai tháng nay, ông ta cầm số tiền thắng được đi tiêu xài phung phí, nhìn thấy phồn hoa liền càng không cam tâm với hiện tại, quên mất bài học từng thua đến mức nhà không còn gì, chỉ nhớ duy nhất một lần thắng được chút tiền, cảm thấy mình là rồng mắc cạn, không nghĩ đến việc chăm chỉ kiếm tiền, ngược lại mơ mộng dựa vào cờ b.ạ.c một đêm phất lên.
Nhưng ông ta không biết rằng, khi nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại.
Không ai có thể làm giàu nhờ cờ bạc, ít nhất bố tôi không thể.
Trong tình cảnh vốn đã trắng tay, ông ta lại thua đến khuynh gia bại sản, thậm chí bán căn nhà cũ duy nhất trong nhà, cũng không thể lấp đầy cái hố nợ kia.
Vay không được, bán không xong, nợ không trả, đường cùng, ông ta nhớ ra mình còn có một đứa con gái.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Biết tôi đang ở nhà họ Chu, ông ta không dám trực tiếp đến cửa, liền chặn đường tôi đi học về.
Câu đầu tiên ông ta gặp tôi là:
"Mày bây giờ lớn rồi, bắp đùi ai cũng ôm được, nếu mẹ mày thức thời như mày, thì bây giờ cuộc sống đã tốt đẹp biết bao nhiêu."
Ánh mắt tính toán đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Nghe nói thằng nhóc nhà họ Chu và con điên kia đều cưng chiều mày, vậy thì mày thay tao đòi bọn chúng hai mươi vạn, coi như là bồi thường lần trước tao bị đánh."
Ông ta vừa đến gần, tôi liền nhịn không được run rẩy toàn thân.
Tôi bấm chặt lòng bàn tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Hai mươi vạn, ông thấy mình xứng sao? Dù sao tôi cũng không có bản lĩnh đó."
Ông ta tức giận, vung tay tát một cái, dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn không thể né tránh.
Tai phải quen thuộc, tiếng ù ù quen thuộc.
Ông ta hung dữ ra lệnh cho tôi ngày mai phải đưa tiền cho ông ta, nếu không ông ta sẽ g.i.ế.c tôi.
Nhìn bộ dạng đường cùng của ông ta, tôi không hiểu sao lại bật cười.
Cảm xúc sợ hãi đạt đến đỉnh điểm rồi chạm đáy, sợ đến mức nhất định ngược lại không còn sợ nữa.
Một khi kẻ yếu nhảy ra khỏi lồng giam của sự sợ hãi, chuyển từ góc nhìn của người bị hại sang người ngoài cuộc, sẽ phát hiện ra kẻ bạo hành cũng chỉ có vậy, về bản chất cả hai giống nhau, chỉ là kẻ sau giỏi dùng vũ lực để che giấu sự bất tài và hèn nhát của mình.
Kết quả tồi tệ nhất chẳng qua là bị đánh chết, nhưng ông ta không dám, ông ta chỉ đang mượn nỗi sợ hãi của con người trước cái c.h.ế.t để tạo thế cho mình.
Tôi bình tĩnh nói: "Muốn tiền không có, muốn mạng thì có một, ông có thể chọn g.i.ế.c tôi ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai. Đương nhiên, sau khi g.i.ế.c tôi, nửa đời sau của ông cứ ngồi tù mà sống."
Bố tôi phát hiện ra chiến lược bạo lực quen thuộc của mình đã bị nhìn thấu, từ đó mất đi tác dụng vốn có, vì vậy ông ta bắt đầu dùng tình cảm để lay động tinh thần tôi.
Người đàn ông to lớn, nước mắt lưng tròng, giả vờ đáng thương, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt tôi.
"Thanh Thanh, bố không cố ý, chỉ là nhất thời quá tức giận. Con giúp bố có được không? Trên đời này chỉ có hai bố con ta nương tựa vào nhau, con nỡ lòng nào trơ mắt nhìn bố bị ép vào đường cùng sao? Mẹ con trên trời có linh thiêng cũng sẽ không đành lòng đâu."
Ích kỷ, tham sống sợ chết, hoa ngôn xảo ngữ, dối trá, vong ân phụ nghĩa, giỏi tính kế, vân vân và mây mây, tất cả những từ ngữ tiêu cực để hình dung tiểu nhân đều có thể dùng để miêu tả ông ta.
Trong lòng tôi không hề có chút d.a.o động, "Vậy ông đi theo mẹ tôi luôn đi, bà ấy một mình cô đơn lắm."
Con bạc không có giới hạn.
Thấy tôi dầu muối không ăn, mềm cứng không chịu, ông ta bắt đầu giở thói lưu manh.
Ông ta năm lần bảy lượt đến trường tìm tôi, khiến tôi không thể học hành đàng hoàng.
Ông ta đến cổng chợ rau chặn dì Chu, vu khống tôi bị ngược đãi ở nhà họ Chu.
Ông ta thậm chí còn đến đầu hẻm ăn vạ, tung tin đồn nhảm để phá hoại việc làm ăn.
Nhưng trên thực tế, dù ông ta có làm ầm ĩ thế nào, cũng sẽ không có ai mang hai mươi vạn đến cho ông ta.
Bởi vì mọi người đều biết, lòng tham của con bạc là không đáy, một khi để họ nếm được ngon ngọt, sẽ trở thành ma cà rồng nghiện m.á.u tươi, rơi vào vòng xoáy không bao giờ kết thúc.
Cho đến khi bố tôi lại say rượu phát điên, miệng lưỡi không sạch sẽ.
Ông ta nói tôi ở nhà họ Chu nhiễm vận rủi của con quỷ cái, cho ông ta hai mươi vạn, sau này ông ta coi như không có đứa con gái này.
Ông ta mắng nhà họ Chu đều là bọn đoản mệnh, chú là vậy, dì là vậy, Chu Hải Yến là vậy, tôi cũng vậy.
Ông ta nói bọn đoản mệnh có tiền cũng không có mạng tiêu, chi bằng đưa hết tiền cho ông ta.
Gã nói chú anh tuổi trẻ tài cao mà c.h.ế.t sớm tám phần là do bản thân gã đoản mệnh, không biết chừng c.h.ế.t rồi phải chịu tra tấn dưới địa ngục.
Từng chữ từng câu như lưỡi d.a.o tẩm muối, cứa đi cứa lại vào vết thương chưa lành.
Dì bị tức ngất đi.
Trán Chu Hải Yến nổi đầy gân xanh, hung hăng ấn gã xuống đất đánh cho một trận nhừ tử.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");