Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Về đến nhà, tôi liền suy nghĩ, làm thế nào để ngày mai Chu Hải Yến giả làm anh trai tôi đi họp phụ huynh.

Buổi tối, dì Chu đã nghỉ ngơi, Chu Hải Yến đang xăm hình cho khách.

Tôi ngồi bên cạnh nịnh nọt, đuổi cũng không đi.

Nóng thì quạt, lạnh thì đắp chăn, khát thì rót nước, mỏi thì xoa vai, mệt thì đ.ấ.m lưng.

Cần dùng dụng cụ gì, giây tiếp theo tôi liền khử trùng xong đưa đến tận tay anh.

Thỉnh thoảng lại khen một câu: gu thẩm mỹ thật tốt, kỹ thuật thật không tồi.

Khách đến xăm trêu chọc Chu Hải Yến, tìm đâu ra được cô trợ lý nhỏ chu đáo như vậy.

Anh cúi đầu đánh bóng, tay vẫn vững vàng, nghiêm túc nói: "Trời ban xuống đấy."

Khách hàng bị chọc cười, đến cả cảm giác đau đớn cũng quên đi vài phần.

Thời gian đánh bóng lâu, trong tiếng vo ve nho nhỏ của máy móc, tôi bất giác gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy thì đã ở trên chiếu, lúc này công việc của Chu Hải Yến cũng vừa kết thúc.

Khách hàng đi rồi, anh tháo găng tay, đi thẳng vào vấn đề:

"Có chuyện gì nói đi."

"Hả? Rõ ràng đến vậy sao?" Tôi xoa xoa mặt.

Anh không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng viết "Em không giấu được chuyện gì đâu."

Tôi ấp úng nói: "Chính là, ngày mai có buổi họp phụ huynh, anh có thể đi tham dự không?"

Sợ anh không đồng ý, cuối cùng tôi còn gọi thêm một tiếng "anh trai".

Anh bỗng nhiên phấn chấn, cảm thán:

"Được, có việc mới biết gọi anh trai, bình thường gọi thẳng tên Chu Hải Yến rất vui vẻ mà."

Tôi chột dạ sờ sờ mũi.

Gọi dì thì rất thuận miệng, nhưng gọi anh trai không hiểu sao lại cảm thấy là lạ, nhất là khi tôi nói chuyện còn mang giọng địa phương, nghe cứ như gà mái đẻ trứng kêu cục ta cục tác.

Tôi đành phải mặt dày gọi thêm mấy tiếng anh trai.

Khóe miệng anh cong lên rõ rệt, đôi mắt đẹp đẽ ánh lên ý cười.

"Được rồi, tôi đi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

"Anh trai, vậy ngày mai anh mặc đồ hở một chút, để lộ hình xăm cánh tay ra nhé."

Đến lúc đó cộng thêm khuôn mặt hung dữ của anh, càng khiến bọn chúng sợ hãi.

Anh khựng lại, nhìn chằm chằm tôi.

"Có phải ở trường bị bắt nạt không? Nói thật đi."

Đáy lòng khẽ run, do dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn thừa nhận, rồi kể lại chuyện hôm nay mượn danh anh để dọa người.

"Trông ngốc nghếch, lúc quan trọng cũng thông minh đấy."

Anh gật đầu: "Được, tôi biết rồi, em cứ yên tâm đi học đi."

Thấy anh không tức giận, tôi được nước lấn tới:

"Anh trai, vậy ngày mai anh nhất định phải để lộ hình xăm cánh tay dọa c.h.ế.t bọn chúng."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Anh ngơ ngác, "Tôi làm gì có hình xăm cánh tay?"

Nói cũng lạ.

Mặc dù Chu Hải Yến là thợ xăm, nhưng trên người anh lại không có một hình xăm nào.

Nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hai mắt tôi sáng lên, giây tiếp theo lấy từ trong túi ra một xấp hình xăm dán năm xu bày ra trên bàn.

"Anh trai, anh thích rồng xanh hay hổ trắng?"

"......"

16

Ngày hôm sau, các phụ huynh khác đã đến gần hết, vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Hải Yến đâu.

Tôi không khỏi nghĩ có phải anh đổi ý rồi không.

Lần thứ ba mươi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.

Người đàn ông mặc áo khoác da màu đen, đeo kính râm, chân đi giày bốt, sải bước đi tới, cả người toát ra vẻ ngông cuồng, giống như đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, cả lớp học vốn ồn ào bỗng chốc im lặng.

Tôi vỗ vỗ ngực, khẽ nói: "Em còn tưởng anh không đến."

Anh mặt không cảm xúc: "Suýt nữa, bảo vệ ở cổng phải hỏi han mãi mới cho tôi vào."

Sau đó anh cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo phông ngắn tay màu đen tuyền.

Để lộ hai cánh tay đầy hình xăm, rồng xanh bên trái, hổ trắng bên phải.

Đám người của con nhỏ cao kều kia, vẫn luôn lén lút nhìn sang, hít vào một ngụm khí lạnh.

Hiệu quả rõ rệt, tôi lén giơ ngón tay cái với Chu Hải Yến.

Giữa giờ nghỉ, có mấy nam sinh trong lớp nhìn chằm chằm hình xăm của Chu Hải Yến nhỏ giọng bàn tán.

"Tao thấy hình xăm này của anh ta cứ phản quang thế nào ấy?"

"Không phải là giả đấy chứ?"

Tôi nghe vậy cứng đờ người.

Người bên cạnh dựa lưng vào ghế, một tay tháo kính râm xuống, ánh mắt khinh thường.

"Mấy đứa quê mùa chúng mày biết cái gì, đây là kỹ thuật xăm hình tiên tiến nhất hiện nay."

"......"

"......"

Tôi ưỡn thẳng lưng, hùa theo: "Đúng thế! Chúng mày biết cái gì! Một đám nhà quê!"

Một đám nam sinh phía sau, mặt đỏ tía tai, trách móc lẫn nhau.

"Tao đã bảo không phải hình xăm dán rồi, mày cứ bảo phải."

"Cái rắm ấy, tao vừa nhìn đã thấy không phải, là mày không tin."

Phụ huynh vừa mới bị giáo viên gọi ra ngoài, bàn bạc về điểm thi tháng.

Ngay sau đó, chỗ ngồi của tôi đã chật kín người, những người bình thường không thân thiết cũng xúm lại, dường như quên mất chuyện trước đây từng bắt nạt tôi.

Bọn họ xôn xao.

"Anh trai cậu đẹp trai quá!"

Tôi: "Anh ấy rất hung dữ."

"Anh trai cậu cao quá!"

Tôi: "Anh ấy đánh nhau rất giỏi."

"Trước đây sao không biết cậu có anh trai?"

Tôi: "Anh ấy lăn lộn trong xã hội đen, suốt ngày mưa b.o.m bão đạn, mới đây vừa diệt xong một băng Hổ Đen, nên mới rảnh rỗi."

"......"

Tôi: "Anh ấy tính tình thất thường, ghét nhất là người khác kết bè kết phái, bắt nạt người khác, không nói hai lời liền động thủ."

"......"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.