Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối, tôi nằm trên giường lại không ngủ được.

Nhưng lần này là vui.

Hôm nay dì Chu rủ tôi đi dạo phố, Chu Hải Yến đòi đi theo, dì Chu bảo anh chỗ nào mát mẻ thì đến chỗ đó.

Sau đó, dì dẫn tôi đến một cửa hàng đồ lót nữ mà tôi chưa từng vào bao giờ.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra đồ lót của con gái có thể có nhiều kiểu dáng và màu sắc như vậy, thì ra các giai đoạn khác nhau của tuổi dậy thì phải mặc đồ lót khác nhau, thì ra áo n.g.ự.c bị hở là không bình thường.

Dì không ngại phiền phức dẫn tôi thử hết cái này đến cái khác, cho đến khi chọn được cái phù hợp với tôi.

Dì cầm tay chỉ dạy tôi cách mặc đúng cách từng loại đồ lót, cách gài dây áo ngược.

Dì nói, n.g.ự.c phát triển là hiện tượng sinh lý bình thường, đại diện cho việc Thanh Thanh đang dần trưởng thành, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không cần phải xấu hổ.

Dì nói, nếu chọn đồ lót không phù hợp, rất dễ gây ra các vấn đề về ngực, đặc biệt là n.g.ự.c phụ.

Thế là, hôm đó tôi có được chiếc áo lót thiếu nữ đầu tiên và thứ hai trong đời, là dì tặng cho tôi.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Có lẽ dì quá mức tỉ mỉ ân cần, đến mức chị nhân viên cảm thán, dì thật quan tâm đến con gái.

Dì không phủ nhận, chỉ ôm tôi vào lòng.

Mỉm cười nói: "Con gái ngoan như vậy, sao có thể không yêu?"

Dì Chu so với mẹ, còn giống mẹ hơn.

Tôi vùi mặt vào chiếc chăn mềm mại, cảm thấy mình sắp bị hạnh phúc làm cho choáng váng.

Sau này, tôi cũng là đứa trẻ có đồ lót vừa đẹp vừa thoải mái rồi!

Đồ lót!

Ây da!

Ý thức được điều gì đó, tôi bật dậy khỏi giường.

Đồ lót mới vẫn còn ở trên ghế sofa dưới lầu! Dì nói phải giặt tay xong mới mặc được.

Tôi mang dép lê nhẹ nhàng xuống lầu, định giặt ngay trong đêm.

Phòng khách bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng mờ ảo, nửa người đàn ông trên ghế sofa ẩn trong bóng tối, làn khói trắng mỏng manh từ từ lan ra từ đầu ngón tay thon gầy, nhưng anh lại không hề nhúc nhích, như thể bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại một cái xác mặc cho nó gặm nhấm.

Tôi khựng lại.

Anh như cảm nhận được điều gì đó, dập tắt điếu thuốc.

"Đói bụng à?"

Tôi lắc đầu, ý thức được anh không nhìn thấy, lại lên tiếng nói:

"Không phải, em xuống lấy cái túi nhỏ, quần áo bên trong quên chưa giặt."

"Em nói hai cái áo lót nhỏ đó à? Tôi giặt xong phơi rồi."

Hả?

Tôi giật mình.

Ánh mắt liếc về phía ban công, liền thấy chúng được treo ngay ngắn trên móc áo, ẩm ướt nhăn nhúm, nhìn là biết giặt tay.

Trong lòng lướt qua cảm giác kỳ lạ khó tả.

Anh chăm chỉ như vậy làm gì, làm tôi trông như con ma lười biếng ấy.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo tôi ngồi xuống.

Giọng nói khó hiểu: "Không thể giặt tay à?"

Tôi chống cằm gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cũng không phải, anh dùng lực mạnh, em sợ anh làm hỏng mất."

Anh: "......

"Vậy lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

Lúc đó trong mắt anh tôi chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, mà tôi cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc nhiều với đàn ông, anh coi tôi là em gái, tôi coi anh là anh trai, chúng tôi đều không nhận ra chuyện này có gì không đúng.

Sắp đến mười hai giờ, anh giục tôi về phòng ngủ.

Tôi không chịu.

Vì từ nhỏ hoàn cảnh gia đình, để bớt bị đánh, tôi theo thói quen nhìn sắc mặt bố mà hành xử, lâu dần đối với cảm xúc của người khác rất nhạy bén.

Chu Hải Yến bây giờ rất không ổn.

Anh gần như là một tù nhân tuyệt vọng, đang chờ đợi, trông ngóng điều gì đó.

Khiến tôi cảm thấy, giờ phút này, tôi nên ở bên cạnh anh.

Sau này, vô số lần nhớ lại đêm đó, tôi đều cảm thấy may mắn vì trực giác của mình là đúng.

Đồng hồ chỉ đến mười hai giờ.

Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, dì xuống lầu rồi.

Nhưng dì dường như không chú ý đến chúng tôi, đi thẳng qua phòng khách, đi thẳng đến sân, dừng lại dưới cây hoa quế.

Tôi tưởng là mộng du, không dám lên tiếng, sợ kinh động đến dì.

Đêm tối mịt mùng, gió thổi qua lá cây làm lay động chuông gió trên cành, tiếng va chạm thanh thúy bị sự cô quạnh khuếch đại vô hạn, từng tiếng từng tiếng một.

Bóng dáng mảnh mai đó xoay người, quay đầu cất bước, giẫm lên tiếng chuông mà nhảy múa, mỗi động tác đều dùng hết sức lực.

Như thể tất cả sinh mệnh và hy vọng đang bùng cháy, mà bản thân dì cam tâm làm con thiêu thân lao vào lửa, dùng tư thế bi thương tột cùng chôn vùi trong biển lửa này.

Gió lạnh hiu hắt, vạn vật đều im lặng, tôi và Chu Hải Yến ngồi ở cửa, lặng lẽ làm khán giả của vũ điệu sinh mệnh này.

Một điệu múa kết thúc, cơ thể dì ngả ra sau, như muốn giao phó cho một người khác.

Tuy nhiên, đi kèm với hy vọng quá mức là thất vọng và tuyệt vọng tột độ.

Sau lưng không có gì cả, dì chật vật ngã xuống đất, hai tay điên cuồng đập xuống đất, nước mắt tuôn rơi.

"Tại sao, anh không bao giờ về thăm em một lần. Em sợ ma, nhưng em không sợ anh mà.”

"Anh không ở đây, họ đều bắt nạt em."

Tôi muốn tiến lên ngăn dì lại, một bàn tay bên cạnh kéo tôi lại.

Giọng nói khàn khàn mệt mỏi: "Em đi, bà ấy sẽ không tỉnh lại."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.