Sáng sớm Cố Tuyên Duy tỉnh dậy, đầu có hơi đau.
Vừa mới quay đầu đã thấy Hà Tất ghé vào một bên, ngủ đến chảy cả nước miếng.
“Moá, dơ bẩn!” Cố Tuyên Duy ghét bỏ, lấy tay chọt chọt mặt Hà Tất.
Đêm qua, không phải hắn say đến cái gì cũng không biết. Cho nên chuyện hắn chọc ghẹo Hà Tất đương nhiên hắn biết rõ, phải nói như thế nào đây, Cố Tuyên Duy cũng không biết chính mình rốt cuộc có ý gì, chỉ là cảm thấy trêu tên kia rất thú vị.
Mặt khác, Cố Tuyên Duy độc thân đã nhiều năm, khó tránh khỏi muốn tìm người làm chút chuyện thần kỳ, Hà Tất ngoại trừ đầu óc có hơi bệnh một tí, thì ngoại hình vẫn rất khiến người khác ưa thích.
Hà Tất bị Cố Tuyên Duy chọt nên ngủ không ngon, cáu kỉnh lật mình. Cố Tuyên Duy không đùa y nữa, rời giường đi rửa mặt.
Sửa soạn xong, đến phòng bếp kiếm đồ ăn, Cố Tuyên Duy liền thấy một cái bánh ngọt xấu hề hề ở trên bàn ăn, lại nhìn đống hỗn độn quanh nhà bếp, mũi bỗng hơi chua xót.
Nhiều năm như vậy, sinh nhật hắn đều là ầm ĩ ở bên ngoài, ca hát uống rượu pha trò, quà nhận được đều là những thứ đắt giá, nhưng lại chưa từng có người tự tay làm cho hắn thứ gì.
Cố Tuyên Duy không muốn ăn cơm, hắn đột nhiên muốn ăn cái tên còn đang ngủ như heo kia.