Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 3 - Chương 5: Không cách nào truyền lại tình cảm




Edit: Vi Nguyên

Beta : Tuyết Y

Bởi vì Cảnh quốc nằm ở vị trí cao nhất ở phương Bắc, cuối tháng tám Nham Thành đã hoàn toàn loại đi cái nóng của mùa hè, thời tiết trở nên mát mẻ. Vì nhiệt độ chuyển lạnh nên Nham thành thêm phồn vinh, cũng vì tin vui của Phó gia quân.

Phó gia quân vì duy trì lực chiến đấu tuyệt đối của bọn họ, từ lúc bắt đầu thành lập Phó gia quân, Phó Vân Kiệt đã vô cùng chú trọng việc tập luyện. Hiện tại khổ một phần, thì trên chiến trường có thể an toàn thêm một phần. Lý Trọng Phi cũng vô cùng tán đồng chuyện này. Vì vậy, sau khi hắn trở thành tướng quân thay mặt, mỗi ngày luyện tập càng nhiều.

Mồ hôi, mồ hôi do sức nắng của ánh mặt trời khúc xạ sinh ra, chảy dọc xuống theo từng cái từng cái gương mặt ngăm đen, nhỏ lên bộ binh phục đã ẩm ướt một nửa, khiến cho vết ẩm ướt kia lại loang ra một chút.

Lý Trọng Phi cũng mặc binh phục ẩm ướt giống như thế vẫn trầm mặt xem xét tình huống luyện tập của từng tiểu đoàn.

Luyện tập vẫn kéo dài đến khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, đến lúc một âm thanh rất lớn vang lên mới ngừng lại.

“Hô_” tân binh Lý Lục hư thoát [hạ đường huyết do mất máu, mất nước], không chút hình tượng nào ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc phàn nàn với lính cũ Trương Thất vẫn đứng nguyên như cũ nói: “Lão ca, cường độ luyện tập này cũng quá mức đi! Ta có huynh đệ tham gia quân ngũ ở châu khác, nghe nói một ngày luyện tập chỉ có hai canh giờ. Còn chúng ta nơi này lại luyện tập tới bốn canh giờ. Ban đêm không có giờ quy định còn có tiếng còi hiệu báo huấn luyện dã ngoại, khiến cho mọi người cả đêm không được nghỉ ngơi. Cái tên thần mặt đen kia cũng quá không coi người ta là con người mà.” Giờ phút này vẻ mặt Lý Lục tức giận không sợ chết nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đi xa.

Một quả đấm thép lao xuống, đau đến nỗi Lý Lục không ngừng kêu la. Bàn tay to của Trương Thất duỗi ra, nắm cổ áo Lý Lục, đưa sát khuôn mặt thẹo lại, tàn bạo nói: “Tiểu tử, nếu ngươi còn dám nói bậy về Lý phó một lời nào nữa, lão tử sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Vừa nói, Trương thất còn giơ ra một quả đấm như sắt.

Nhìn Trương Thất hung hăng như dạ xoa, khiến cho Lý Lục lập tức xanh mặt, thân thể vốn hư thoát lại càng mất đi từng chút sức lực, trở nên mềm yếu vô lực.

Nhìn thấy sắc mặt Lý Lục trở nên trắng bạch, lúc này Trương Thất mới buông hắn ra, đứng dậy nhìn thân ảnh sắp biến mất thành một chấm nhỏ nói: “Trước kia ta cũng giống ngươi, lười biếng lúc luyện tập, thường oán trách Lý phó tướng. Nhưng mà, vào một lần giao chiến trên chiến trường với Cao quốc, lúc ta bị binh địch đá cho ngã xuống đất, mắt thấy sẽ bị đao màu trắng đâm vào rút ra đao màu máu, bỗng nhiên ngực của kẻ địch kia lại bỗng nhiên nhiều thêm một cây thương. Đó là bảo thương của Lý phó.”

Trương Thất quay đầu nhìn Lý Lục đang trầm mặt ở một bên: “Tiểu tử, ngươi có biết không? Ở trên chiến trường binh khí trong tay tuyệt đối không thể rời tay. Vì rời khỏi tay đại biểu cho cái chết. Mặc dù, cuối cùng Lý phó tướng dựa vào võ thuật của mình rời khỏi chiến trường, nhưng bởi vì mất đi binh khí sở trường của mình, sau lưng bị chém một đao sâu có thể thấy xương. Tới bây giờ vết sẹo kia vẫn còn sau lưng Lý phó tướng.”

Nhìn Lý Lục như đang có điều suy nghĩ một cái, Trương Thất cởi xuống bình nước bên hông đặt trên mặt đất, sau đó liền rời đi.

Hai người cũng không chú ý tới, trong mắt một binh sĩ ngồi bên cạnh đang lóe tinh quang.

Phủ đệ của Lý Trọng Phi không giống như phó tướng những châu khác mà có phủ đệ độc lập, mà là một gian nhà dân vô cùng đơn giản. Phó Vân Kiệt từng muốn đổi cho hắn một phủ đệ tốt, để chiêu đãi thủ hạ đắc lực kiêm bạn tốt của mình thật chu đáo, nhưng đã bị hắn nhã nhặn từ chối.

“Nha_” một tiếng, mang theo ánh trăng, Lý Trọng Phi đẩy cửa phòng mình ra, đang định thả bảo thương của mình xuống, tròng mắt đen xẹt qua đống chăn đệm nổi lên, thân hình cao lớn chợt lóe, lao thẳng đến trước giường, vung lên bảo thương cầm trong tay, đẩy đống chăn đệm kia ra, lộ ra người ở bên trong.

Đôi mắt đen vốn khắc nghiệt bởi vì xuân sắc trước mắt mà đổi thành ngây ngốc. Chỉ thấy một nữ nhân đang mặc chiếc yếm đỏ thẫm và tiết khố bó sát người đang nằm ngang ở trên giường, bày ra tư thế uốn éo trước mặt hắn.

Mã Thập Nương, hoa nương trong Hợp Hoan Các, giờ phút này hai mắt mang theo tinh quang nhìn người nam nhân cao lớn trước mắt: Trời ạ! Người nam nhân này vóc người thực sự cực kỳ đẹp. Nhìn cơ bắp kéo căng quần áo kia, hai chân dài tràn đầy sức mạnh kia, còn có…..tầm mắt rơi vào vòng hông của hắn, nàng chỉ cảm thấy thân thể dâng lên một trận lửa nóng rối loạn. Nàng làm một động tác trêu chọc cực độ buông xõa mái tóc trên vai của mình. Vốn dĩ cho rằng với dáng vẻ mị hoặc như thế của mình thì người nam nhân kia có lẽ sẽ không chịu đựng được mà bổ nhào đến. Nhưng mà, nàng lại thấy người nam nhân kia đứng ngây ngốc giống như đầu gỗ.

Mã Thập Nương chỉ có thể thở dài đứng dậy, dùng tư thế lả lơi quyến rũ đi tới bên cạnh hắn, tay ngọc xanh nhạt vươn tới trước ngực hắn, vẽ nhè nhẹ, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng chọc người, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Vị gia này, đêm xuân rất ngắn. Không bằng chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi!” Nói xong, đôi tay ngọc kia lập tức dời xuống kéo vạt áo của hắn.

Nhưng mà, tay nàng mới đụng phải thắt lưng đã bị một bàn tay to ngăn cản, rồi sau đó một cái chăn trùm lại. Trong chớp mắt, Mã Thập Nương đã bị người ta quấn thành bánh chưng, đẩy trở về giường.

Nhìn thân ảnh không chút do dự rời đi kia, Mã Thập Nương không cam lòng nói: “Tiền qua đêm Phó lão tướng quân đã thanh toán, ta cũng sẽ không trả lại đâu.”

Thân hình cao lớn cứng đờ, rồi sau đó hắn tăng nhanh bước chân rời đi.

Hít một hơi thật sâu không khí ban đêm lạnh lẽo, khí lạnh vào miệng biến thành một dòng khí nóng. Lúc này Lý Trọng Phi mới cảm thấy thân thể rối loạn dần dần lắng lại . Cảnh xuân sắc mới vừa rồi, quả thật khiến cho thân thể đã lâu không gần nữ sắc trở nên nhộn nhạo nóng rực. Nhưng mà, hắn lại không muốn dùng phương thức giao hoan chỉ để phát tiết dục vọng. Giao hoan như vậy mặc dù có thể phát tiết nhu cầu thân thể, đạt được khoái cảm nhất thời, nhưng mà, tâm lại càng thêm trống rỗng. Sự trống rỗng kia dường như muốn chiếm đoạt lòng người. Loại cảm giác này sau khi hắn gặp Vân Kiệt mới xuất hiện. Cũng chính sự trống rỗng này rốt cuộc cũng khiến cho hắn biết được mình đã yêu Vân Kiệt – người cùng là nam nhân như hắn.

Nhưng mà, hắn biết ở trong mắt đệ ấy, mình chỉ là bạn bè, là chiến hữu, là huynh đệ, nhưng không phải là người yêu.Vì vậy, hắn chôn sâu phần quyến luyến này vào đáy lòng.

Thở hắt ra một hơi, khuôn mặt ngăm đen ngẩng lên nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời cao, trong đầu hiện ra nét mặt tươi cười anh khí kia: không biết hiện tại Vân Kiệt như thế nào?

Mép môi câu lên vẻ mỉa mai: không ngờ bản thân mình bình sinh xem thường nhất là loại văn nhân tay trói gà không chặt cũng có một ngày nhìn trăng thương cảm như những kẻ văn nhân kia. Nhưng mà_

Khuôn mặt ngăm đen dâng lên một tầng ảm đạm: nhưng mà, hắn thật sự rất nhớ Vân Kiệt, rất nhớ hắn.

Ánh trăng kéo dài thân ảnh ảm đạm kia ra.

Buổi chiều một ngày nọ là thời gian báo quân vụ mười ngày một lần. Lý Trọng Phi sáng sớm đã ôm tài liệu đi vào gian phòng của Phó Uy trong Phó phủ.

Hắn cung kính đưa tài liệu tới, lúc đang muốn mở miệng, đã bị Phó Uy khoát tay cắt đứt: “Được rồi, ngươi cũng không cần hồi báo. Ta còn không tin ngươi sao?”

Kết quả sau khi tài liệu đặt bàn, Phó Uy nở một nụ cười mập mờ đứng dậy đi tới gần nói: “Tiểu tử, đêm qua trải qua như thế nào a?” Công phu trên giường của Mã Thập Nương kia trong Hợp Hoan Các phải nói là vô cùng cao siêu. Đây cũng là kết quả hắn đã lựa chọn tinh tế.

Khuôn mặt ngăm đen chuyển thành màu đỏ sậm. Lý Trọng Phi không được tự nhiên ho nhẹ nói: “Phó lão tướng quân, thuộc hạ không có chạm vào nàng. Sau này, ngài cũng không cần tìm cô nương khác nữa.”

“Cái gì? Không có đụng vào!” Phó Uy lớn tiếng kêu lên. Sau đó nét mặt già nua ngưng trọng lại: “Cái kia, Trọng Phi, có phải chỗ đó của ngươi không được hay không? Để ta giới thiệu đại phu giỏi cho ngươi.” Nói xong, lão chuyển tầm mắt xuống dưới khố của Lý Trọng Phi

Trên khuôn mặt ngăm lại càng đỏ sậm hơn. Lý Trọng Phi không thể để Phó Uy khua chiên gõ trống tìm đại phu giỏi cho mình. Lập tức mở miệng nói: “Thân thể của thuộc hạ rất tốt. Chỉ là trong lòng thuộc hạ đã có người, không muốn làm chuyện có lỗi với hắn mà thôi.”

“Ah! Thì ra ngươi đã có ý trung nhân rồi!” Phó Uy hai mắt lóe lên tinh quang: “Đến đây nói cho ta biết là cô nương nhà ai. Ngày mai ta sẽ giúp ngươi đi cầu hôn.”

Đối diện với gương mặt già nua hưng phấn kia, một giọt mồ hôi chảy xuôi xuống mặt hắn. Lý Trọng Phi vội vàng mở miệng nói: “Hắn bây giờ không có ở Nham thành. Chờ hắn trở lại, thuộc hạ sẽ tự mình đi qua nói với hắn.”

Phó Uy đang muốn hỏi thăm tiếp thì bị bước chân gấp gáp của gia đinh chạy vào cắt đứt. Điều này cũng khiến cho Lý Trọng Phi thở phào nhẹ nhõm.

“Lão gia, ngoài cửa có một vị công tử bảo nô tài mang vật này giao cho người.” Gia đinh đưa tới lệnh bài cầm trong tay.

Hai người đều giật mình nhìn vật trong tay gia đinh: Lệnh bài Thiên Cơ? Đây chính là lệnh bài lâu chủ Thiên Cơ Lâu mà Vân Kiệt sáng lập ra, thấy lệnh bài như thấy lâu chủ. Vì vậy có thể thấy được cái tầm quan trọng của lệnh bài này. Nét mặt già nua Phó Uy dâng lên sự ngưng trọng, mở miệng nói: “Mời người kia vào đi.”

“Vâng!’ gia đinh lĩnh mệnh rời đi.

Lý Trọng Phi biết rõ sự quan trọng của lệnh bài Thiên Cơ này ngưng trọng mở miệng nói: “Phó lão tướng quân, người nói có phải là Vân Kiệt hắn xảy ra chuyện gì hay không?” Nếu không thì Vân Kiệt làm sao lại giao lệnh bài Thiên Cơ quan trọng như vậy cho người khác được?.

“Tất cả chờ thấy người đến rồi hãy nói.” Phó Uy trầm giọng nói.

Mười phút sau.

Phó Uy phòng bị nhìn qua người nam nhân mặc quần áo trắng, đầu đội mũ rộng vành màu đen trước mắt, lạnh giọng mở miệng nói: “Tốt cục là người phương nào? Tại sao lại có lệnh bài kia?”

“Ha ha!” Nụ cười trong sáng vang lên. Người nọ đưa tay lấy cởi chiếc mũ rộng vàng trên đầu xuống, một khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm xuất hiện ở trong mắt người: “Cháu rể bái kiến gia gia.”

Phó Uy kinh hỉ nâng Phạm Dương Triệt dậy, rồi sau đó hướng ra ngoài tìm kiếm: “Cháu rể, Kiệt nhi đâu?”

“Gia gia, Kiệt hắn không đi cùng cháu. Lần này chỉ có một mình cháu tới đây.” Phạm Dương Triệt ngẩng đầu lên nói.

Nét mặt già nua hiện lên sự thất vọng vô cùng, lão mở miệng hỏi: “Kiệt nhi, khỏe chứ?”

“Kiệt, hắn rất khỏe. Hiện tại hẳn là đã đi tới Phú thành rồi.”

“Phú thành! Vân Kiệt đi Phú thành làm gì?”Lý Trọng Phi nhin không được giành mở miệng hỏi trước.

Trên huôn mặt tuấn mỹ đã nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở chậm rãi nói rõ chân tướng.

“Lần này cháu tơi là theo yêu cầu của Kiệt, thuận đường đến thăm gia gia!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười tôn kính.

“Được được được!” Phó Uy thoải mái cười to: “Vốn là, ta cũng không hài lòng về tiểu tử ngươi. Nhưng mà, nhìn thấy ngươi có phần hiếu tâm thế này. Ta đành miễn cưỡng thừa nhận đứa cháu rể ngươi vậy. Có lẽ cháu đi đường cũng đã mệt mỏi, để ta cho hạ nhân dẫn cháu đi nghỉ ngơi!”

“Cám ơn, gia gia!” Phạm Dương Triệt mỉm cười nói cảm ơn rồi theo gia đinh rời đi.

“Ha ha, Trọng Phi, ta thật sự là rất vui! Cháu rể Kiệt nhi chọn thật là không tệ, có hiếu tâm đấy!” Phó Uy khó giấy được sự đắc ý trong lòng, bắt đầu trở thành lão vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.

Một nỗi cay đắng xông lên trong lòng, Lý Trọng Phi lấy cớ xử lý công vụ cáo từ.

Lý Trọng Phi nện bước chân lạc lõng, kéo lê thân ảnh hơi hiện lên sự ảm đạm cũng không lập tức rời đi, mà bước chậm ở trong Phó phủ. Chờ hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đi tới Tiêu Dao các – chỗ ở của Phó Vân Kiệt.

Ánh mắt mang theo sự tưởng niệm nhìn Tiêu Dao Lâu cách đó không xa, trong đầu hiện ra hình ảnh hắn và Vân Kiệt đêm khuya tâm tình ở bên trong. Bởi vì phần ký ức ngọt ngào kia, nụ cười trên môi bắt đầu giương lên.

“Lý phó tướng!” Tiếng gọi truyền đến từ phía sau khiến hắn thu lại nụ cười, xoay người đối mặt với thân ảnh phiêu dật đang đi về phía mình kia khách khí ôm quyền hành lễ nói: “Phạm đại nhân.”

“Ở đây cũng không phải triều đình, ta và huynh cũng không cần câu thúc như thế. Ta gọi huynh Trọng Phi, huynh gọi tên ta là được rồi.” Phạm Dương Triệt cười nói.

“Dương Triệt, ta còn có quân vụ phải xử lý !” Nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời đi. Hắn không muốn đứng chung một chỗ với nam nhân đoạt được trái tim của Vân Kiệt. Như vậy chỉ khiến cho sự cay đắng trong lòng hắn càng nhiều thôi.

“Là Vân Kiệt muốn ta gửi lời đến cho huynh.” Lời vừa nói ra khiến cho Lý Trọng Phi vốn muốn bước khỏi Tiêu Dao Các dừng lại.

“Đệ ấy nhờ ngươi chuyển lời gì?” Lý Trọng Phi vội vàng xoay người, khó kiềm kích động trong lòng mở miệng hỏi.

“Trọng Phi, huynh cần gì phải gấp gáp? Chúng ta cùng vào Tiêu Dao Lâu, vừa thưởng trà vừa nói a!” Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang nụ cười như cũ.

“Ừ!” Lần này Lý Trọng Phi không từ chối, lên tiếng trả lời.

“Trọng Phi, bên trong, mời!” Phạm Dương Triệt khua tay nói.

Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ biến mất lúc nhìn thân ảnh cao lớn rảo bước đi vào trong Tiêu Dao Lâu, trong tròng mắt đen như ngọc hiện lên tinh quang.

Đôi mắt đen nhìn theo thân ảnh cao lớn kia đến sau khi biến mất, Phạm Dương Triệt mới xoay người bước về phía Tiêu Dao lâu.

Lúc này, một gia đinh chào đón, giọng nói trầm thấp hỏi: “Lúc nãy rồi vì sao người không bỏ gói thuốc độc kia vào trong trà, ngược lại lại muốn bỏ vào thuốc mê hiệu lực chậm.”

Trong đôi mắt đen hiện lên sự không vui vì chất vấn của người kia, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi cho rằng Lý Trọng Phi là kẻ ngốc sao? Sẽ ngửi không ra thuốc độc à? Nếu không thì, hắn đã sớm chết mấy lần dưới ám sát của Ám Các rồi. Hư vô hương mang hình thức khói vô hình khiến hắn không tự chủ hít vào. Hơn nữa, không mùi không vị, như vậy hắn mới không phát giác ra. Một điểm quan trọng nhất, thời gian phát huy hiệu lực của hư vô hương cũng phải mất hai canh giờ sau khi bị người hít vào cơ thể. Như thế, người khác sẽ không hoài nghi đến ta.”

Mạc Kình im lặng không nói tiếp, chỉ là mở to mắt nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ kia.

Ánh mắt kia dường như nhìn thấu hắn khiến cho Phạm Dương Triệt cảm thấy không được tự nhiên. Hắn hơi nghiên người, tránh khỏi tầm mắt kia, lạnh lùng nói: “Thay vì phí thời gian ở đây, ngươi còn không bằng sớm xuất phát sớm một chút chuẩn bị chuyện buổi tối đi.”

Mạc Kình lúc này mới thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.

Sau khi xác định ánh mắt thăm dò đã biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong đôi mắt đen lóe ra sự mờ mịt: Thật ra thì, trong tay của hắn cũng có loại độ dược vô sắc vô vị, khiến cho không người nào có thể phát hiện ra, nhưng mà, hắn cũng không biết vì sao hắn lại chọn hư vô hương. Chỉ là trong đầu hắn vẫn luôn có một giọng nói nhắc nhở bản thân không được hạ thuốc độc.

Mặc kệ sự mờ mịt trong lòng, hắn xoay người đi về hướng Tiêu Dao Lâu.

Ánh trăng nép sau những đám mây, trời đất không ánh sáng. Lý Trọng Phi mặc một thân quân phục, tay mang theo đèn lồng bước nhanh đi tới.

Lúc hắn trở về nhà nhất định phải quẹo vào một con hẻm nhỏ không người. Thân hình cao lớn ngừng di chuyển, cả người tỏa ra hơi thở căng cứng. Khuôn mặt ngăm đen trở nên ngưng trọng, đôi mắt màu đen tỉnh táo quét về phía trên vách tường hai bên.

Mười mấy bóng người như thần binh trên trời giáng xuống xuất hiện ở trong hẻm nhỏ, dưới ngọn đèn hắt xuống, đao kiếm trong tay bọn họ phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu ra hơi thở chết chóc.

Trên người những người này phát ra sát khí lạnh lẽo cũng không khiến cho bất kỳ sự bối rối nào xuất hiện trên khuôn mặt ngăm đen kia. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải cuộc ám sát thế này. Từ khi hắn trở thành phó tướng thay mặt, thì những cuộc ám sát thế này cũng đã bắt đầu. Ban đầu, những người này hẳn là thích khách Cao quốc, sau khi những thích khách kia bị hắn đánh gục tại chỗ mấy lần, sau vài lần thất bại cũng đã ngừng tay. Nhưng mà, chừng mười ngày gần đây, chẳng biết tại sao những thích khách kia lại xuất hiện lần nữa, rồi sau đó càng giết càng hăng, rất có giống tử sĩ. Điều này làm cho hắn rất nghi ngờ. Nhưng mà, hắn cũng không muốn tốn tinh lực đi tìm nguồn gốc của những thích khách này. Thứ nhất, lấy công phu của hắn đủ để đánh lui thích khách, thứ hai, gần đây quân đội Cao quốc bên ngoài Nham thành có chút rục rịch, hắn không muốn tại thời điểm này gây nên sự hoang mang không cần thiết.

Lý Trọng Phi bình tĩnh ném đèn lồng cầm tay qua một bên, rồi bàn tay to rút bảo thương trên lưng ra, dùng sức vung lên. Thương khí mạnh mẽ kia khiến cho những sát thủ che mặt đó kinh sợ một chút.

Nhưng mà, bọn họ dù sao cũng là sát thủ Ám các, bọn họ biết cái giá phải trả nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, đó chính là cái chết. Vì sinh tồn, bọn họ không chút lùi bước, dứt khoát đánh tới Lý Trọng Phi.

Mắt Lý Trọng Phi cũng không vì khí thế xung quanh mà bối rối. Hắn chỉ vung thương dài trong tay. Hắn ra tay nhanh, mạnh mẽ, chuẩn xác, mỗi một chiêu tấn công chỗ kẻ địch chắc chắn có suy tính, mỗi một chiêu đều là kỹ năng giết chắc, thực dụng không phí chút sức nào, lại ác liệt tàn nhẫn đến nỗi khiến tim gan người ta đềuu lạnh.

Thời gian không đến nửa nửa chén trà nhỏ, mười mấy sát thủ chỉ còn lại hai tên.

Mạc Kình núp trong bóng tối mắt thấy hết thảy màn này cũng âm thầm kinh hãi với công phu cao cường của Lý Trọng Phi. Hắn mắt lạnh nhìn những thủ hạ kia lần lượt bị đánh gục. Sự chú ý của hắn đều đặt bên trên thân ảnh cao lớn động tác càng ngày càng chậm chạp kia.

Lý Trọng Phi vung tay, ý muốn ném đi cảm giác chóng mặt choáng váng kia. Bỗng nhiên, cảnh tượng bốn phía trở nên mơ hồ khiến hắn hoảng hốt: hắn biết hẳn là mình trúng thuốc mê rồi. Nhưng mà, mấy ngày gần đây hắn vô cùng cẩn thận với đồ ăn thức uống, không thể nào có người có cơ hội hạ thuốc mê hắn. Trong đầu hiện lên hình ảnh thân ảnh phiêu dật bưng trà mời hắn. Khuôn mặt ngâm đen lập tức tái xanh. Là Phạm Dương Triệt? Nói vậy thích khách được phái đến ám sát mình gần đây đều là do hắn làm. Rốt cục mục đích của Phạm Dương Triệt là gì? Một đạo linh quang hiện lên, khiến cho ánh mắt của hắn trở nên vô cùng ngưng trọng. Không đươc, hắn phải dùng bồ câu đưa tin cho Vân Kiệt sớm một chút.

Ánh đao trước mắt làm hắn phải ngừng việc suy nghĩ, vung tay lên, giải quyết hai tên sát thủ vướng bận cuối cùng kia.

“Không thể nào…..” tên sát thủ áo đen cuối cùng ngã xuống khó tin nổi phun ra ba chữ, vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ của hắn đông cứng lại trong một khắc này.

“Đông_” một tiếng, tiếng bảo thương rơi xuống va chạm với mặt đất phá vỡ đi bầu không khí khắc nghiệt này. Lý Trọng Phi dựa vào bảo thương chống đỡ hồng hộc thở gấp, nhìn cảnh vật bốn phía đã vặn vẹo. Hắn không thể bất tỉnh ở nơi này được, như vậy quá nguy hiểm. Hắn giơ bảo thương lên cao rồi đâm xuống bắp đùi mình. Dòng máu đỏ tươi lan rộng ra trên quân quần màu đen. Sự đau đớn của thân thể khiến thần trí vốn hỗn loạn của hắn hơi khôi phục một chút. Rồi sau đó, hắn lập tức quay người, kéo bảo thương, chân hơi khập khễnh muốn rời khỏi con hẻm nhỏ chất đầy thi thể này.

Thân thể đau nhói, làm thần trí hỗn loạn khôi phục một chút.Rồi sau đó hắn xoay người, kéo bảo thương, lê chân bị thương muốn rời đi hẻm nhỏ đầy thi thể này.

Thân hình di chuyển vốn chậm chạp bỗng nhiên cứng ngắc. Trong đôi mắt đen hiện lên tinh quang, Lý Trọng Phi xoay người một cái, giơ cao bảo thương đỡ được một đao trí mạng bổ tới sau ót hắn.

“Đông_” Kèm theo âm thanh tiếng kim loại va chạm chói tai, Mạc Kình và Lý Trọng Phi đều lui về phía sau hơn mười bước

Chuyển động cánh tay phải bị rung động khiến cho tê rần đau nhức, Mạc Kình kinh hãi nhìn thân ảnh cao lớn vẫn thẳng tắp như cũ đối diện: người bình thường trúng hư vô hương lâu như thế, cũng đã sớm té xỉu mặc cho người ta chém giết rồi. Vì sao nam nhân này còn có thể đứng được? Nhưng mà, có một điểm hắn tin chắc, tối nay hắn nhất định phải giết chết người nam nhân này.

Mồ hôi lạnh theo khuôn mặt tái nhợt kia chảy xuống, giờ phút này Lý Trọng Phi biết rõ ý thức của mình cũng chống đỡ không được bao lâu. Nhưng mà, hắn không thể ngủ được, bởi vì như vậy có nghĩ là nhận lấy cái chết. Hắn còn chưa báo cho Vân Kiệt biết phải coi chừng Phạm Dương Triệt, hắn – hắn còn chưa truyền đạt nỗi nhớ của mình cho đệ ấy.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hai thân ảnh giao thủ liên lục. Theo thời gian trôi qua, động tác Lý Trọng Phi càng ngày càng chậm chạp.

Hắn không thể chết được. Hắn còn phải nói cho Vân Kiệt tình cảm của mình, hắn còn phải bảo vệ đệ ấy, hắn…

“Phập_” âm thanh đao đâm vào thân thể cắt đứt lời nói vẫn luôn nói thầm trong lòng của Lý Trọng Phi.

“Xoẹt_” âm thanh vang lên lúc đao rút ra khỏi thân thể, Mạc Kình trở mình một cái về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hắn sợ hãi một kích cuối cùng của người trước khi chết kia.

“Trọng Phi, Trọng Phi…” Tiếng cười quen thuộc trong sáng truyền đến từ phía chân trời.

Chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía màn trời đen kịt kia, thân ảnh quen thuộc kia đang hiện ra trong tấm màn đen. Vân Kiệt, bàn tay to lớn khó khăn nâng lên, với về phía màn trời. Hắn muốn bắt lấy đệ ấy. Hắn muốn chuyển lại nỗi nhớ của mình cho đệ ấy. Hắn muốn nghiêm túc nói cho đệ ấy biết chuyện tình cảm hắn chôn dấu dưới đáy lòng, hắn thích đệ ấy……

“Rầm_” một tiếng, thân hình cao lớn rốt cuộc ngã xuống đất.

Đè lại bả vai rớm máu, Mạc Kình kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới trước thân hình cao lớn kia, nhìn cái người cho đến chết vẫn đang chăm chăm nhìn thẳng bầu màn trời kia, trong lòng của hắn hiện lên sự kính phục. Nam nhân như vậy không nên chết trong con hẻm nhỏ không người, ít nhất nên có một chỗ yên nghỉ. Tay phải để trong miệng, tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên.

Năm hắc y nhân từ trên trời giáng xuống.

“Khiêng hắn đi đi!” Mạc Kình khoát tay nói.

“Vâng!” một người áo đen tiến lên, vác thân hình cao lớn trên người, rồi biến mất trong màn đêm.

Mạc Kình đề khí một cái, cũng đã biến mất trong màn đêm.

Những hắc nhân khác ở lại dọn sạch con hẻm.

Lúc ánh trăng phá vỡ mây mù ló ra, ánh trăng trắng noãn rủ xuống rơi vãi trên mặt đất, con hẻm nhỏ đã từng tràn ngập máu tanh không còn thấy được vệt máu nào. Chỉ là chiếc đèn lồng lắc lư trên tường vẫn y nguyên ở đó, tản ra tia sáng yếu ớt chiếu rọi bốn phía.

Một cơn gió đêm mãnh liệt thổi đến, trong cơn gió tán loạn, ngọn đèn dầu lắc lư cuối cùng cũng bị thổi tắt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.