Edit: Bỉ Ngạn
Đêm lặng lẽ trôi qua, bình minh cũng lặng lẽ đến. Ánh nắng sớm đầu tiên khiến cho cả bầu trời nhiễm một tầng màu đỏ, trong Tiêu Dao các trong Phó phủ đang diễn ra một cảnh tượng ly biệt.
Phó Uy trịnh trọng cầm rượu ngưu tiên trong tay đi tiến lên, nói: “Tiệp Nhi, vì để làm cho tiểu tằng ngoại tôn (chắt ngoại) của ta nhanh có thể đi ra gọi ta một tiếng gia gia, nhớ rõ nhất định phải đem vò rượu ngưu tiên cho tôn nữ tế uống nhé!” Ô ô ô… Tuy rằng đây là một vò cuối cùng lão còn sót lại, nhưng mà vì tiểu tằng ngoại tôn, lão đành hi sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể.
Khóe miệng Phó Vân Kiệt run rẩy nhìn chằm chằm vò rượu ngưu tiên trước mắt: Vốn đang thấy kỳ quái gia gia làm sao lại trịnh trọng đem một vò rượu đến, thì ra là rượu ngưu tiên.
Đắm chìm trong tâm trạng thương tâm cùng tự mình an ủi Phó Uy không có chú ý tới vẻ mặt cháu gái mình, tiếp tục tự mình khuyên bảo: “Tiệp Nhi, cháu cũng biết, thân thể tôn nữ tế cũng không tốt lắm. Nếu không uống cái vật bổ dưỡng này, chỉ sợ ban đêm không thể đáp ứng được nhu cầu của cháu. Cho nên này, phải nhớ cho tôn nữ tế uống nhé!…”
Bên tai nghe thấy tiếng gia gia mình một dạng lải nhải cằn nhằng khuyên bảo, Phó Vân Kiệt biết nếu giờ phút này cùng gia gia giải thích, chỉ sợ lão cũng sẽ tự động lý giải thành hành động xấu hổ. Vì để bên tai mình thanh tình, nàng dứt khoát tiếp nhận vò rượu ngưu tiên kia.
Thất cháu gái nhà mình cuối cùng cũng “tiếp nhận” ý tốt của mình, Phó Uy lúc này mới chuyển đề tài sang cái khác khi mới vừa rồi nhìn thấy cháu gái, vẫn là có điều muốn nói. Lão do dự thật lâu, mới mở miệng nói: “Cái kia… Tiệp Nhi, nhớ rõ buổi tổi trước khi đi ngủ nhất định phải rửa mặt sạch sẽ. Bằng không, ta sợ tôn nữ tế sẽ bị dọa đi.” Cuối cùng nói một hơi dài xong, Phó Uy liền chạy nhanh như chớp.
Phó Vân Kiệt buồn cười nhìn thân ảnh hoảng sợ chạy nhanh kia, biết hình ảnh xấu nữ mình mới tạo thành vô cùng thành công. Lấy gương nhỏ để trong hành lý, đánh giá dung nhan “hóa xấu” của mình”: Tô thêm cho lông mày khiến nàng trông anh khí thành lỗ mãng, đốm chấm tàn nhan nhỏ chiếm một phần ba diện tích bộ mặt phá hủy da thịt vốn đang nhẵn nhụi trơn bóng, gò má trái có một cái bớt đỏ to bằng đồng xu đem vẻ tuấn mỹ còn sót lại “tàn phá” không còn gì. Giờ phút này, gương mặt trong gương đã không còn tìm ra được có chỗ nào cùng Phó Vân Kiệt tương đồng. Hóa xấu thành công như vậy còn có công lao của một tay Tú Nhi.
“Thiếu gia –” Trên vai Chu Tú Nhi vác lấy bao quần áo mắt mang ý cười tiến vào. Thì ra dung nhan nõn nà tuyệt sắc trải vừa trải qua một lần hóa trang mà trở nên ảm đảm vàng vọt, sớm đã không thấy dung nhan nguyên bản ngọt ngào của nàng. Tuy dung mạo của nàng không có xấu xí giống như Phó vân Kiệt, nhưng mà cũng là từ tuyệt sắc biến thành bình thường.
“Thiếu gia, sao ngài còn không đem đồ thu thập tốt?” Thủy mâu mở to nhìn trên giường cùng trên bàn đồ vật lộn xộn, Chu Tú Nhi thở nhẹ nói.
“Hắc hắc –” Sau khi được Chu Tú Nhi nhắc nhở, Phó Vân Kiệt có ý thức không tốt còn không có thu thập quần áo xong. Kỳ thật, là nàng cố ý quên. Bởi vì, ở Cảnh quốc ba lớp bên ngoài ba lớp ngoài có thể so với mười hai áo đơn của Nhật Bản, nữ tử vô cùng chú ý xiêm áo khiến nàng không thể nào xuống tay, không có khả năng đem chúng nó phân loại sắp xếp cho tốt. Nàng thà ra trận giết địch, cũng không muốn đối mặt với mấy đồ xiêm y quần áo này. Vốn, nàng không định mang theo nữ trang này, nhưng mà, Tú Nhi nói một câu: “Thiếu gia, về sau ngài là đường đường là vị hôn thê của Nam tướng cảnh quốc.” Vì thế, nàng mới bổ sung thêm nữ trang mang theo.
Chu Tú Nhi buồn cười nhìn nàng cười gượng, sao lại không biết căn bản nàng sẽ không thu thập lại, đang chờ chính mình tới thu thập. Nàng cũng không có chút oán giận, ngược lại cảm thấy có thân thiết vui vẻ. Điều này chứng tỏ nàng sẽ không rời khỏi mình.
Lòng mang ngọt ngào, Chu Tú Nhi rất nhanh chóng tự thu thập lại đống nữ trang này.
Nhìn Chu Tú Nhi thu thập lại đống lộn xộn kia, đôi mắt Phó Vân Kiệt mang sùng bái nói: “Tú nhi, ngươi cũng thật đảm đang. Về sau nam nhân nào cưới ngươi thật sự là hạnh phúc a!”
Thân hình mảnh khảnh hơi hơi cứng đờ, tay đang thu thập tạm dừng một chút, trong thủy mâu hiện lên một tia bi thương. Động tác trên tay nàng cũng nhanh hơn, sau khi đem nữ trang còn lại đều thu thập tốt, lên tiếng, vẻ tươi cười ác ý nói: “Được! Ta cũng hy vọng có nam nhân nào có thể thú ta về, miễn cho bị thiếu gia thường xuyên nói là hàng hóa bị ế. Nhưng mà, về sau ăn, mặc, ở, đi lại của thiếu gia đều tự mình làm đi.”
Đã quen có người hầu hạ, Phó Vân Kiệt trở thành kẻ lười nhất thời cảm thấy hôm nay có chút lạnh. Trên mặt vội vàng cười cười nói: “Tú Nhi nhà chúng ta làm sao có thể là hàng hóa ế đây? Ngươi hiền lành như thế này đương nhiên là nam nhanh tranh nhau cướp lấy thì là hàng bán chạy rồi. Vì thế, Tú Nhi ngươi cần phải đứng vững nhé! Giống như rượu kia càng lâu càng thơm, tài năng của ngươi biểu hiện ra vậy mới có giá trị!” Vì tiện ích chính mình, mỗ nữ bắt đầu che giấu lương tâm bàn luận về hàng hóa bán chạy như thế nào, đảm bảo giá trị tiền thế nào.
Chu Tú Nhi buồn cười nhìn người đang vô cùng kích thích bàn luận kia: “Được rồi. Thiếu gia, ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ tiếp tục là cái hàng hóa bán chạy tăng giá trị tài sản kia.”
Nghe lời cam đoan này, Phó Vân Kiệt mới nhẹ nhàng thở ra, mới ý thức được vấn đề nói ra: “Tú Nhi, về sau nên gọi ta là tiểu thư đi! Dù sao, ta lấy thân phận nữ lên kinh.”
Thủy mâu cụp xuống, để che dấu thất vọng. Kỳ thật, đã hai năm như vậy, nàng không có thay đổi xưng hô, cho dù lúc chỉ có hai người cùng nhau, cũng không có thay đổi, là vì xưng hô là ký gửi hy vọng xa vời của nàng. Nhưng mà, nàng biết, hy vọng xa vời này dù sao cũng không có khả năng thực hiện được. Cũng tốt, nhân dịp cơ hội này nàng có thể chân chính thử buông xuống. Nếu không, với hiểu biết của nàng về tính cách của thiếu gia, chỉ sợ về sau không thể làm bạn ở bên người nàng (Tiểu Tiệp hay Tú Nhi đều được). Chu Tú Nhi một lần nữa giơ tay lên, cười nói: “Được. Tiểu thư của em.” ( từ giờ thì xưng hô của Chu Tú Nhi vs Tiểu Tiệp là “em” ná)
Thầm thở phào nhẹ nhõm Phó Vân Kiệt vươn tay ra, đem hành lý đã thu thập lại tốt để trên vai, nói: “Tú Nhi, cùng bổn tiểu thư cùng đi lên kinh thám hiểm đi!”
“Dạ!” Chu Tú Nhi một lần nữa hành lễ nói.
……
Cửa sau của Phó phủ:
Phạm Dương Triệt một thân màu trắng nho nhã đang đứng trong nắng sớm đắm chìm trong suy tư khi về kinh đô cần xử lý công vụ. Bên cạnh chính là Vô Danh cùng Tiểu Thanh tinh không không thể nào tốt. Bởi vì người đó hóa thành xấu nữ đã đánh vỡ mộng đẹp của hai người đến bây giờ còn không có khôi phục lại.
Ba người yên tĩnh bị tiếng kêu vui mừng đánh vỡ.
“Triệt ~” Theo tiếng kêu cao hứng kia, một thân ảnh màu đỏ như mũi tên bắn phi đến bên người Phạm Dương Triệt. Rồi sau đó, thân ảnh ấy như bạch tuộc quấn chặt trên người hắn. Vô Danh cùng Tiểu Đông vốn thoáng khôi phục tinh thần khi nhìn thấy anh hùng trong cảm nhận một thân xiêm y đỏ thẫm, hóa thành xấu nữ lại bị đả kích hóa thành đá.
Thân thể Phạm Dương Triệt cứng ngắc, hai tay sử dụng hết sức kéo người ở trên người ra, nhìn thấy người đó vẻ mặt không cam lòng vẫn muốn dính lên người mình, vội vàng lên tiếng: “Vân Kiệt, ngươi tính lấy lý do gì để giải thích mấy tháng này không ở Nham Thành làm việc.”
“Thời gian nghỉ kết hôn!” Phó Vân Kiệt trả lời hợp tình.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ không có kịp phản ứng, nàng cười giải thích: “Giống như quan viên Cảnh quốc mỗi khi có hôn sự sẽ có năm ngày nghỉ ngơi. Ở trong quân Phó gia, có người thành thân sẽ có thời gian nghỉ kết hôn là một tháng. Hiện tại lại không có việc gì, thân là tướng quân ta đương nhiên cũng muốn vì mình tranh thủ điểm phúc lợi, thời gian nghỉ kết hôn đến hai, ba tháng tin rằng binh lính cũng đều thông cảm cho ta.”
Nghĩ đến Phó Vân Kiệt hẳn là đã an bài xong tất cả. Nếu nàng có danh chính ngôn thuận lý do, hắn cũng an tâm. Dù sao, Nham thành là bức bình phong quan trọng của Cảnh quốc để chống đỡ Cao quốc.
“Triệt, ta cảm thấy còn có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.” Một giọng nói có vẻ vô cùng buồn vã đánh gãy trầm tư của hắn.
“Vấn đề gì?” Trong não Phạm Dương Triệt rất nhanh tìm tòi điểm vẫn còn vấn đề.
“Tên giả của ta a.” Nàng trả lời rất hợp tình: “Không thể đến kinh đô, các người còn định rêu rao gọi ta là Phó Vân Kiệt chứ?”
“A!” Nàng cố ý kêu to đánh gãy Phạm Dương Triệt đang suy nghĩ bịa tên: “Ta nghĩ ra rồi.”
Xác định sự chú ý của mọi người đều đặt trên người mình, nàng cố ý kéo dài giọng nói: “Gọi là Hách – Ái – Tiệp.”
“Hảo Ái Kiệt?!” Tiểu Đồng tuyệt đối là cố ý kêu to tên, rồi sau đó rất đồng tiền nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình biến thành khó coi cực điểm.
Chu Tú Nhi cố nén ý cười, nhìn ba nam nhân.
“Sai! Hách là tên chữ, Kiệt cũng là gồm chữ nữ và chữ Tiệp kia.” Phó Vân Kiệt vô cùng kiên nhẫn giải thích.
Kia thì có ích lợi gì, Người ta chỉ nghe tên, ai còn muốn miệt mài nghĩ xem tên này rốt cuộc viết như thế nào. Hơn nữa, nếu để cho người ta gọi ra, tuyệt đối khiến người hiểu lầm. Trong lòng Tiểu Đông kêu than.
Vì để ngăn cản người nào đó tiếp tục cái tên buồn cười này, Phạm Dương Triệt lập tức mở miệng nói: “Phó Thục Tiệp.”
Đôi mắt đen mang theo ý kiên định tuyệt đối không cho phép phản bác ngăn cản ý muốn tiếp tục duy trì ý tưởng của mình: “Họ vẫn là họ Phó. Dù sao, họ Phó ở Cảnh quốc cũng là một dòng họ tầm thường. Thục trong thục nữ. Tiệp chính là chữ nữ cạnh chữ Tiệp.” (婕 đây là chữ Tiệp có chữ nữ nha)
“Được.” Mới vừa rồi chỉ cố ý muốn nói ra cái tên mang tính đại chúng dẫn đến chính cái tên mình muốnlà “Tiệp”trong tên kia , nếu mục đích này đã đạt được, nàng cần tiến quân sang mục đích khách: “Triệt, nếu thân phận chúng ta là vị hôn phu, nghĩ đến xưng hô lẫn nhau cũng không thể quá mức xa cách. Chính ta thân mật gọi huynh một tiếng Triệt, huynh cũng nên gọi là Tiệp Nhi đi.” Nói xong, đôi mắt sáng mang theo ý mong đợi nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ.
Phạm Dương Triệt bỗng nhiên có loại cảm giác nàng dỡ di đi một vòng lớn như vậy chỉ vì cái phần xưng hô thân mật này. Nhưng mà, so với cái tên khiến cho người ta “sợ hãi” kia, xưng hô này trong phạm vi mình có thể chấp nhận được. Cuối cùng, gương mặt tuấn mỹ mang theo chút không được tự nhiên, môi mỏng hé mở: “Tiệp Nhi.”
Cuối cùng đạt được mục đích như mong muốn, khiến cho nam nhân mình yêu mến gọi tên này, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn. Nhưng mà, nàng quên trên mặt mình vẫn là xấu trang khủng bố kia. Vẻ tươi cười kia trong mắt mọi người, trở thành nụ cười khủng bố quỷ dị tới cực điểm, khiến cho mọi người đều hóa đá tại chỗ.
Phó Vân Kiệt lập tức nắm lấy cơ hội khó có được này, lại làm bạch tuộc, quấn chặt vào người Phạm Dương Triệt, rồi sau đó lớn tiếng nói: “Xuất phát đi.”
Phạm Dương Triệt khôi phục thần chí phát hiện trên người nhiều thêm một người, vốn định đem “bạch tuộc” này kéo ra, nhưng là bị mỗ sắc nữ lấy lý do trước tiên cần bồi dưỡng thân mật cùng ăn ý của vị hôn phu đánh gãy.
Nhìn trên dung nhan xấu giá toàn là ái muội, kia tuyệt đối là thể loại nữ mê trai, Tiểu Đông cùng Vô Danh vì bị hình tượng anh hùng trong cảm nhận đả kích nên thân ảnh ảm đạm theo ở phía sau.
Chu Tú Nhi nhìn hai người “ôm nhau” kia, trong thủy mâu hiện lên một tia ảm đạm, nhưng tia ảm đạm này khi nhìn thấy trên mặt Phó vân Kiệt là nụ cười sáng lạn mà trôi đi: Có khi, yêu một người không nhất định phải có được, chỉ cần có thể nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc vui vẻ, đó cũng là một loại hạnh phúc! Mang tâm tình thoải mái, nàng cũng cất bước theo sau.