Sáng sớm, trời vừa lờ mờ sáng, toàn bộ hai bên đường chính của Nham Thành đã chật ních người. mà mỗi bên đường, cứ cách mười thước lại có một binh sĩ cầm vũ khí trong tay uy nghiêm đứng đó giữ gìn trật tự.
Nhưng khí thế uy nghiêm tỏa ra từ trên người binh sĩ và sự lạnh lẽo của vũ khí khúc xạ dưới ánh mặt trời cũng không hề làm giảm bớt hưng phấn và nhiệt tình của những người đứng vây quanh đó, những tiếng bàn bạc sôi nổi vẫn không ngừng vang lên không dứt.
“Hôm nay, có thể nhìn đến Phó tướng quân mặc nữ trang! Ôi chao, ngươi nói, Phó tướng quân nữ trang sẽ như thế nào?” Một thiếu phụ liên tục kiễng chân nhìn phía thành đông, trong thanh âm mang theo chờ đợi và thất vọng.
“Nam nhân mặc nữ trang có thể có gì đẹp? Còn không phải là hùng dạng (nhìn như con gấu).” Người tướng công của thiếu phụ này bị bắt theo tới ra vẻ khó chịu khẽ lẩm bẩm.
“Hừ, chàng cho là Phó tướng quân cũng đầu hùng giống chàng a! Phó tướng quân người ta là mỹ nam tử có tác phong nhẹ nhàng.” Người thiếu phụ kia hừ lạnh, vẻ mặt mong mỏi.
Người nam nhân kia thấy vậy vô cùng khó chịu, lại không tìm được lý do để phản bức. Dù sao Phó tướng quân tuấn mỹ là chuyện thực.
“Thật hâm mộ nữ nhân có thể gả cho Phó tướng quân làm vợ kia a!” Người thiếu phụ kia như là còn ngại chưa kích thích đủ trượng phu, còn thêm một câu.
Nam tử kia nghe được đều sắp hộc máu, rất muốn quay đầu bước đi. Nhưng là, lại sợ buổi tối về nhà thê tử không cho hắn vào phòng mà không thể không đeo khuôn mặt xanh mép tiếp tục nghe những lời bàn bạc khiến người ta vô cùng buồn bực này.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút tiếng hùa theo của nữ tử xung quanh. Trong lúc nhất thời, khiến cho tâm trạng các nam nhân bị ép theo tới, giống như bầu trời, tối tăm mờ mịt.
……
Trái ngược với sự náo nhiệt trên đường cái, màu sắc khá phô trương của dải lụa hồng phúc phủ đầy Phó phủ, ở đây không, lúc này trong phòng Phó Vân Kiệt truyền ra tiếng gào khóc om sòm:
“Tiệp Nhi, rốt cuộc cháu cũng có thể gả ra ngoài!” Phó Uy nhìn Phó Vân Kiệt đã mặc một thân nữ trang mà lệ nóng oanh tròng. Nói thật, có lúc, lão thật sự lo lắng cháu gái mình làm nam nhân lâu, sẽ cưới một nữ nhân về, hại lão luôn lo lắng từ nay về sau Phó gia sẽ tuyệt hậu. May mắn, cuối cùng, nàng vẫn gả ra ngoài bình thường.
“Lão nhân, người nói thế nào như thể ta không thể gả ra ngoài vậy a?” Phó Vân Kiệt tức giận trả lời.
“Ha ha……” Phó Uy liền cười khan. Vẫn là lo lắng a! Lão cũng không dám nói những ý nghĩ trong đầu ra. Nếu không, về sau lão liền không thể ăn được thịt bò bít – tết rồi. Đối mặt với cặp mắt hoài nghi đang bắn tới kia, lão vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tiệp Nhi, có phải cháu dùng cái gì đó của thế giới cháu không a?”
“Cái gì a?” Thanh âm nghi hoặc vang lên.
“Bộ ngực của cháu lần trước vẫn bằng phẳng, hôm nay lại có cảm giác nhấp nhô rồi.” Sau cùng, Phó Uy còn ra vẻ đắc ý đã đoán trúng.
Lão bất tử này, thật đúng là coi chính mình như là đàn ông. Lớn như vậy rồi còn chọc vào bàn luận vấn đề bộ ngực của mình. Nhất thời, Phó Vân Kiệt bị tức đến không nói ra lời.
Phó Uy hiểu sự im lặng của nàng trở thành cam chịu, hiểu rõ nói: “Tiệp Nhi, tối nay lúc động phòng nhớ thổi tắt toàn bộ nến nha!”
“Vì sao?” Nàng có điểm theo không kịp tiến độ hỏi.
“Bởi vì trong bóng đêm mới nhìn không rõ a!” Cuối cùng, hắn tỏ vẻ mập mờ mà phóng ánh mắt tới trước ngực nàng.
“Lão nhân, người yên tâm. Đêm nay ta không tính động phòng với Triệt.”
“Cái gì?” Phó Uy cao giọng kêu to: “Vậy vì sao cháu trăm phương nghìn kế bức Phạm Dương Triệt thành thân với cháu?”
“Như thế mới có thể danh chính ngôn thuận chiếm hắn trước a!” Nàng trả lời đương nhiên: “Cháu thích hắn. Nhưng mà, hắn lại chưa thích cháu. Cháu lại không hy vọng ngày nào đó hắn bị nữ nhân khác bắt cóc. Bởi vậy, thành thân với hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà ngăn chặn người khác. Chờ ngày nào đó, khi hắn cũng thích cháu, cháu sẽ nói thẳng với hắn thân phận nữ tử của cháu.”
Ý nghĩ này nhất thời khiến cho Phó Uy không thể nói gì. Mãi hồi lâu, lão mới giật mình nói: “Nếu hắn vẫn không thể thích cháu thì sao?”
Trên dung nhan mỹ lệ tràn ngập anh khí hiện nên sự tự tin: “Không, cháu nhất định sẽ khiến hắn thích cháu.”
Sự tự tin kia khiến Phó Uy bớt phiền lòng: Đúng vậy, cháu gái lão xinh đẹp như thế, chói mắt như thế, chỉ có người mù mới có thể không thích nàng.
……
So sánh với sự náo nhiệt bên Phó Vân Kiệt, tại phòng khách nơi Phạm Dương Triệt ở có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phạm Dương Triệt đã mặc bộ lễ phục tân lang dưới ánh ban mai lộ vẻ phiêu dật tuấn tú. Nhìn bản thân mình trong gương đồng, bạc môi gợn lên sự châm biếm, ai ngờ hắn cũng có một ngày mặc trang phục tân lang. Vốn tưởng rằng cuộc đời này hắn vĩnh viễn sẽ không mặc đến. Không ngờ, thế mà lại mặc bằng hình thức này.
Đối hôn lễ này, hắn chờ mong. Bởi vì thông qua hôn lễ, hắn có thể lập tức biết được tình cảm của Phó Vân Kiệt đối chính mình sâu đậm thế nào, hơn nữa sau khi hôn lễ kết thúc, Phó Vân Kiệt sẽ cùng chính mình trở lại kinh thành Thanh Quân Trắc.
Đè nén kích động dưới đáy lòng, hắn xoay người đẩy cửa sổ ra, nhờ cơn gió sớm lạnh lẽo thổi bay đi gợn sóng trong lòng. Đối với kia cành liễu đung đưa trong gió sớm, bạc môi cong lên ý cười: “Phó Vân Kiệt, để ta xem rốt cuộc ngươi thích ta bao nhiêu.”