Văn Nhân Minh Húc nhẹ nhàng mát xa hai chân căng cứng của Hạ Dương, dần dần tăng thêm lực đạo trên tay.
Hạ Dương mơ màng nhắm hai mắt, vươn tay nắm cái gối đầu mình đang đè lên, lầm bầm, “Vừa rồi anh hai tôi nói gì với cậu?”
Đừng tưởng khi nãy hắn ngủ, lúc xe dừng lại hắn đã tỉnh rồi, chẳng qua chỉ lười không muốn mở mắt nhúc nhích thôi.
Động tác của Văn Nhân Minh Húc hơi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục mát xa hai chân bủn rủn của hắn, tay khi thì di mạnh, khi thì xoa bóp cẩn thận từng vị trí.
“Cũng không nói gì, chỉ hỏi em có nghiêm túc với anh hay không thôi.” Văn Nhân Minh Húc cũng không tính giấu hắn, bình thản đáp.
Hạ Dương chôn mặt trong gối lông ngỗng mềm mại, không nói gì.
Hắn biết Văn Nhân Minh Húc đã trả lời thế nào, cho nên không cần thiết phải hỏi nhiều.
Ngón tay di chuyển đến đùi, Văn Nhân Minh Húc nuốt nước miếng, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Dương Dương, đi tắm rửa đi, em sẽ cẩn thận mát xa cho anh.”
Giọng y khàn khàn, hai mắt nóng rực.
Nếu giờ Hạ Dương có chút cảnh giác, nhất định hắn sẽ phát hiện vẻ mặt Văn Nhân Minh Húc lúc này đầy ắp dục vọng, cơ mà hắn lại không có tí cảnh giác nào, trong tiềm thức Hạ Dương vẫn luôn rất tin tưởng y.
Dùng vẻn vẹn mười phút đã tắm rửa xong xuôi, Hạ Dương đến quần lót cũng chẳng thèm mặc, khoác áo tắm ra ngoài.
Văn Nhân Minh Húc cũng đến một phòng cho khách khác để tắm, lúc về liền thấy Hạ Dương còn nhanh hơn mình, đã nằm nghiêng trên giường nhắm hai mắt.
Y sán tới, vươn một tay đặt lên sườn thắt lưng hắn.
“Không phải cậu nói muốn mát xa cho tôi sao?” Hạ Dương vẫn nhắm mắt, lầu bầu hỏi.
Văn Nhân Minh Húc bĩu môi, y còn đang định tiến thêm một bước kìa, y thu tay về, nghĩ nghĩ, “Dương Dương, anh mặc áo ngủ em không mát xa được, cởi ra đi.”
Hạ Dương ngồi dậy nhìn y, thấy y vẻ mặt nghiêm túc không có chỗ nào khác thường, liền tháo dây lưng áo tắm, xoay người, cởi áo xuống, nằm sấp trên giường.
Văn Nhân Minh Húc xém phun máu mũi, y không ngờ Hạ Dương tắm rửa đến cái quần lót cũng không buồn mặc…
Hai mắt rốt cuộc không nhìn nổi thứ gì khác, chỉ còn mỗi cặp mông cong vểnh, mượt mà của Hạ Dương.
Văn Nhân Minh Húc nuốt nước miếng thật mạnh, hai tay run run mò đến eo Hạ Dương.
Y hít sâu, bắt đầu nhấn tay.
“Chân đau.” Hạ Dương không hài lòng y chỉ mát xa ở eo mình, hờn dỗi yêu cầu y xoa chân. (Em mà không biết thì sẽ nghĩ anh đang hoá thân dụ thụ đó anh Dương)
Văn Nhân Minh Húc không chỉ một lần ảo tưởng mình có thể mát xa thân thể Hạ Dương, cảm giác nhiệt huyết sôi trào như lúc này y quả thực chưa được nếm trải bao giờ.
Hạ Dương thả lỏng thân thể, thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong không khí, hắn nghi hoặc hỏi, “Gì vậy?”
Hai tay Văn Nhân Minh Húc đầy tinh dầu trơn trượt, nhẹ nhàng mát xa cẳng chân hắn, sau đó đến đùi phải, rồi tới đùi trái.
Y vừa mát xa vừa nói, “Là tinh dầu, vừa nãy tiện đường qua hỏi anh hai anh, không ngờ anh ấy lại có.”
Loại tinh dầu có công dụng giảm bớt mệt nhọc này có lẽ là chuẩn bị cho Ô Thuần Nhã đang mang thai, không thể phủ nhận Tư Không Viêm Nghiêu đã rất chu đáo cẩn thận.
“Tinh dầu? Không phải chỉ có phụ nữ mới dùng à?”
Hạ Dương nghiêng đầu, nhìn lướt qua cái chai nhỏ màu xanh lam Văn Nhân Minh Húc cầm trong tay.
“Có thể giảm bớt mệt nhọc, anh thả lỏng đi, để em mát xa toàn thân cho.”
“Ừ.” Hạ Dương gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Lực tay của Văn Nhân Minh Húc rất vừa phải, Hạ Dương thở chậm dần, hai tay đang mát xa của y cũng thay đổi dần…
Y ghé bên tai hắn khẽ gọi, “Dương Dương?”
Đợi một lúc không thấy Hạ Dương có phản ứng, tim Văn Nhân Minh Húc đập bùm bùm như nổi trống.
Tay đang nghiêm chỉnh mát xa bắt đầu đổi hướng, nhẹ nhàng tách hai chân Hạ Dương, để cho nơi chính giữa hai cánh mông kia hiện ra trước mặt mình.
Văn Nhân Minh Húc cảm thấy mình sắp không kìm nổi nữa rồi.
Nhưng y không thể kích động lao lên đè Hạ Dương, không sẽ làm Hạ Dương giận mất.
Y muốn đôi bên tình nguyện.
Đương nhiên, đôi bên tình nguyện cũng có thể dụ dỗ ra được.
Y cầm chai tinh dầu đặt bên chân lên, đổ không ít xuống khe mông Hạ Dương, nhìn chất lỏng trơn dính chậm rãi chảy theo đường cong mông xuống ga trải giường, y chậm rãi tiến ngón giữa vào.
Một ngón tay thành công xâm nhập nơi ấm áp căng chặt, Văn Nhân Minh Húc cố nén ý định di chuyển ngón tay trong đầu, đưa mắt nhìn Hạ Dương.
Thấy hắn không có phản ứng, Văn Nhân Minh Húc khẽ thở ra, thong thả đưa đẩy ngón tay, nhẹ nhàng kéo ra đưa vào trong con đường nhỏ hẹp.
“Ưm…” Hạ Dương khẽ hừ một tiếng, cọ cọ mặt vào gối, nghiêng đầu tiếp tục ngủ, không phải hắn không đề phòng, mà là hôm nay hắn đã quá mệt mỏi. Nếu vừa nãy Văn Nhân Minh Húc không mát xa chân giúp hắn, chắc giờ hắn còn không động đậy nổi.
Văn Nhân Minh Húc cởi áo tắm trên người, khẽ khàng đè lên người Hạ Dương, nghiêng đầu cắn mút tai hắn.
Vành tai Hạ Dương nho nhỏ thịt thịt, vô cùng ngon miệng.
Y dùng đầu lưỡi dịu dàng vẽ theo tai Hạ Dương, thấy hắn ngủ mơ mơ màng màng còn vô thức cọ cọ ga giường, y biết, Hạ Dương đã động tình.
Văn Nhân Minh Húc không ngừng cố gắng, tiếp tục tiến thêm một ngón tay, được voi đòi tiên lật người nằm bên cạnh Hạ Dương, một tay vừa đùa nghịch Hạ Dương vừa thuận thế hơi kéo hắn tựa vào lòng mình, một tay mò xuống dưới nắm lấy bộ phận đang dựng thẳng của hắn.
Hai tay y dính khá nhiều tinh dầu, cho nên y có thể dễ dàng cọ xát vật hồng hồng mềm mềm kia.
“Ưm…” Hạ Dương ngửa đầu tựa vào hõm vai y, thấp giọng ngâm nga.
Đây càng là động lực cho y tiến thêm một ngón tay nữa…
Y đẩy nhanh tốc độ, chẳng bao lâu sau, thân thể Hạ Dương run lên, bắn ra.
“Ưm…Cậu…A…” Giờ đến nói hắn cũng nói không xong, ngón tay không ngừng đưa đẩy trong cơ thể mang đến cho hắn khoái cảm kì diệu.
Hắn chưa từng có cảm giác vừa đau vừa ngứa, lại vô cùng thoải mái như vậy bao giờ.
Văn Nhân Minh Húc thấy hắn tỉnh, nhổm người ngồi dậy, ngón tay đang khai thác trong huyệt cũng rút về.
Y ôm thắt lưng hắn kéo lên, biến thành tư thế quỳ.
Nửa thân trên của Hạ Dương nhoài về phía đầu giường, nửa thân dưới bị nâng cao, đã đến bước này mà hắn còn không tỉnh hay không biết Văn Nhân Minh Húc muốn làm gì thì hắn đúng là thằng ngu!
Văn Nhân Minh Húc hơi hơi tiến vào.
“Dương Dương…Cho em được không?” Y đã nhịn đến cực hạn rồi, thật sự nếu không cho y làm chút chút, y sẽ nổ banh xác mà chết mất.
Hạ Dương đỏ mặt, nằm úp lên gối không nói gì.
“Đau…” Dù sao cũng là lần đầu tiên, Hạ Dương cắn chặt răng, thấp giọng kêu.
Đau dài không bằng đau ngắn, Văn Nhân Minh Húc cắn răng dùng sức đâm vào cơ thể hắn.
“A!!!…Đau quá!! Cậu rút ra đi!!” Hạ Dương rướn cong cần cổ xinh đẹp, mặt trắng bệch.
Văn Nhân Minh Húc bị hắn kẹp chặt cũng không được thoải mái, vỗ nhẹ mông vểnh của Hạ Dương, trấn an, “Ngoan, thả lỏng, anh kẹp em không ra được đâu.”
Hạ Dương hít sâu, chậm rãi thả lỏng, “Rút ra đi!”
Rút ra? Vất vả lắm mới vào được, y sao có thể rút ra?!
“Ưm…” Hạ Dương bị y đâm run lên, bộ phận trước người không ngừng nhoắng lên nhoắng xuống.
Văn Nhân Minh Húc tuy là tay mơ, cơ mà y không ngốc, biết đổi góc độ tìm điểm mẫn cảm của Hạ Dương.
Cảm giác được cơ thể Hạ Dương ngày càng thả lỏng, nơi mềm mại ẩm ướt kia ngày càng trơn thuận, y biết, Hạ Dương cũng có cảm giác.
“Ưm a! Không…Đừng…Đừng đụng vào đó…” Hạ Dương đột nhiên hét lên, hai tay túm chặt ga giường, miệng hô không cần, ấy thế mà thân thể lại vặn vẹo đến là ghê.
Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, biết mình tìm đúng chỗ rồi.
Y tựa lên lưng Hạ Dương, một tay xoa xoa bộ phận trước người hắn, một tay sờ mó cơ ngực hắn.
“Thoải mái không, hửm? Dương Dương anh thoải mái lắm sao?” Văn Nhân Minh Húc điên cuồng đánh vào điểm nhạy cảm của Hạ Dương, ngậm lấy vành tai hắn, mơ hồ hỏi.
“Ưm…Thoải mái….A, nhẹ chút…. Ô ô…” Hạ Dương bị đụng ngỡ như linh hồn sắp bay ra khỏi thân thể, hắn híp mắt mờ mịt trả lời.
Văn Nhân Minh Húc nghe hài lòng vô cùng, rút bộ phận cứng rắn nóng rực của mình ra, xoay người Hạ Dương lại. Hạ Dương bất mãn giật giật mông, mở mắt nhìn y.
“Làm gì thế?”
Văn Nhân Minh Húc nhướn mày nhìn hắn, nâng hai chân hắn khoát lên vai mình, cười cười dùng thân thể cọ xát hắn, hỏi, “Có muốn em không?”
“…Cậu muốn chết à!” Hạ Dương đỏ bừng mặt, tên này có bệnh hả! Đến lúc nào rồi còn muốn trêu chọc hắn!
“Dương Dương, nói anh muốn em đi, mau nào, em muốn nghe.” Văn Nhân Minh Húc đè ép hai chân Hạ Dương, cúi người hôn lên môi hắn, nhẹ giọng yêu cầu.
Bộ phận trống rỗng bên dưới bị y cọ xát ngứa ngáy, Hạ Dương nghiêng đầu không nhìn y, thấp giọng đáp,”Tôi muốn cậu, mau lên!”
Cảm giác nửa vời này làm hắn cực kì khó chịu.
Văn Nhân Minh Húc biết, nếu y còn ép Hạ Dương nói thêm mấy câu xấu hổ nữa, không khéo hôm nay sẽ mất sạch phúc lợi.
Thế nên y lại chụt lên môi Hạ Dương một cái, sau đó ưỡn lưng đâm vào càng sâu.
“Tuân mệnh!”
Hạ Dương bị y làm giật mình, eo cong lên, lại bắn ra.
“Ưm a! Lớn quá ….Ưm, cậu….A….Cậu chậm một chút….” Bắn hai lần liên tiếp làm Hạ Dương mệt muốn chết, thế mà tên đang đè trên người hắn lại càng làm càng hăng hái.
Văn Nhân Minh Húc cũng đau lòng hắn, gắng gượng chịu đựng khoái cảm, dùng sức đưa đẩy eo thêm chục cái, cuối cùng nhấn thật sâu trong cơ thể Hạ Dương, bắt đầu bắn tinh.
Đến lúc này Hạ Dương còn chẳng có sức mở mắt, hắn rất mệt.
Văn Nhân Minh Húc ôm Hạ Dương thở hổn hển, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn, thoả mãn nhắm hai mắt lại.
Y cũng đang mệt chết đây…