Chương 6: Say
"Phiêu Tuyết, ngày mai là lễ Quốc Khánh đó, cậu có soạn đồ về nhà không?"
"Mình không về, chỉ nghỉ có bảy ngày thôi, mình về cũng không biết làm gì. Không bằng dạy bổ túc cho Tiểu Dương, mẹ em ấy nói lễ Quốc Khánh lần này hai mẹ con cô sẽ không đi du lịch nước ngoài." Bối Phiêu Tuyết liếc nhìn Sáng Láng đứng đối diện.
"Haiz, không về thật tốt, mỗi lần mình về lại phải nghe ba lải nhải, mình sắp bị làm phiền đến chết mất rồi!" Tiểu Tuyết ôm đầu nói.
"Mình căn bản chưa từng có ý định về nhà." Phiêu Tuyết trầm mặc một chốc, tiếp tục: "Các cậu đều biết mình muốn thi vào trường Hý Kịch nhưng lại bị ba sửa nguyện vọng. Thế sau đó đã mình nhận được thư trúng tuyển, nhưng của Đại học Trùng Khánh chứ không phải của Học viện Hý kịch Thượng Hải. Mình với ba vì chuyện này mà cãi nhau một trận, rồi mình dọn ra ngoài ở. Lúc đó vừa qua sinh nhật mình không lâu, đã đủ tuổi thành niên, vậy nên mình chuyển tới Đế Đô. Ở Đế Đô mình có mua một gian nhà nhỏ, chỉ là mình với chị không vào trường học năm nhất cùng nhau. Mình có nói chuyện với hiệu trưởng, nên mình được trả lại học bạ tự giữ. Rồi trong suốt một năm đó mình đi làm nhạc đệm hay hát ca khúc chủ đề cho phim truyền hình hoặc phim điện ảnh để kiếm học phí, đợi tới năm sau mới đến trường báo danh." (tuổi thành niên ở đây nghĩa là 16 tuổi)
Sáng Láng ngồi cạnh Phiêu Tuyết, nắm chặt lấy tay cô: "Cậu còn tụi mình mà, sau này nếu cậu không muốn về nhà thì cứ về nhà tụi mình."
Phiêu Tuyết cười khổ: "Mình không phải không muốn về, mà không biết khi về sẽ phải đối mặt với ba ra sao. Năm ngoái, vì nóng giận mình đã chuyển ra ngoài sống, hơn nữa cả năm nay mình cũng chưa từng về nhà."
Nhuận Tuyết ôm lấy cô từ phía sau, nói: "Không sao đâu, Phiêu Tuyết. Hay là cậu đi làm thêm với mình đi? Vừa vặn cô mình có mở một quán cà phê ở đây, tụi mình cùng đi đi. Buổi tối cậu có thể dạy bù cho Tiểu Dương, còn ban ngày thì đi làm thêm ở quán cà phê, được không?"
Phiêu Tuyết quay lại nhìn Nhuận Tuyết, suy nghĩ một lúc: "Ừm, mặc dù mấy năm nay mình có kiếm được ít tiền nhờ làm du ca cho Thiện Nữ U Hồn với mấy game khác nhưng đâu thể dựa dẫm vào nó mãi. Chẳng lẽ ăn không ngồi rồi chờ chết? Không bằng đi làm thêm với cậu, phối thêm mấy bản du ca nữa."
"Đúng là, Phiêu Tuyết, giọng cậu nghe rất êm tai. So với băn khoăn chuyện ba cậu sửa lại nguyện vọng, sao cậu không chấp nhận nó đi? Chẳng lẽ cậu không thích làm bạn với mấy người thường tụi mình?" Sáng Láng mở to đôi mắt lấp lánh như ánh sao hỏi cô.
Cô mỉm cười: "Thích chứ, mình thích các cậu nhất!"
Thế là bốn cô gái trong căn phòng không lớn không nhỏ đánh nhau một trận, vui vẻ trải qua ngày cuối cùng của tháng chín.
Ngày 1 tháng 10
"Tiểu Tuyết, Sáng Láng, hai cậu cố về sớm một chút nha! Mình không chịu được có một bà mẹ lải nhải suốt ngày như Phiêu Tuyết đâu."
Phiêu Tuyết nghe Nhuận Tuyết nói mình như vậy liền đi tới: "Nói cái gì đó? Mình lải nhải hồi nào? Cái đó gọi là quan tâm, hiểu chưa?"
Nhuận Tuyết bĩu môi nói: "Con biết rồi, mẹ."
Bối Phiêu Tuyết bất đắc dĩ vỗ vai Nhuận Tuyết: "Nếu cậu đã gọi mình là mẹ rồi, vậy thì... Con gái, mau xoa bóp cho mẹ." Nói xong, cô tiễn Tiểu Tuyết và Sáng Láng lên xe rồi mau chóng rời đi.
Bỏ lại Nhuận Tuyết bị hóa đá một mình trên đường, cuối cùng Nhuận Tuyết cũng tỉnh táo lại, lập tức đuổi theo Phiêu Tuyết, nói lớn: "Bối Phiêu Tuyết, cậu đứng lại cho mình!"
Sau khi thấy Nhuận Tuyết đi, Tiêu Nại liền xuất hiện, anh nhìn theo bóng lưng Phiêu Tuyết: "Đến lễ Quốc Khánh cũng không về nhà, xem ra trong gia đình có mâu thuẫn rất lớn."
Vốn hôm nay anh phải đưa Hách Mi về nhà, không ngờ lại vô tình nhìn thấy nhóm của Phiêu Tuyết nên anh liền nấp trong góc phòng quan sát cô.
Tiêu Nại quay về căn nhà mua ở ngoài trường của mình, bắt đầu hack máy vi tính Phiêu Tuyết. Bởi vì vào lần đầu tiên hack máy tính cô, anh đã phát hiện được cô có một thói quen là luôn lập một bảng thời khóa biểu vào trong máy. Cũng nhờ điều này mà Tiêu Nại mới có thể nhiều lần "tình cờ" gặp cô như vậy.
Anh thành công tìm được địa chỉ gian nhà ngoài trường cô mua, cũng như lịch trình trong mấy ngày lễ Quốc Khánh sắp tới. Vừa vặn là nhà của Phiêu Tuyết lại nằm cạnh nhà anh, hơn nữa Tiêu Nại đã chuẩn bị để làm thêm quán cà phê chỗ cô.
"Tiêu sư huynh, anh cũng làm thêm ở đây sao?" Bối Phiêu Tuyết vừa mới thay đồ từ phòng thay đồ nữ ra, thì liền bắt gặp Tiêu Nại, có chút bất ngờ hỏi.
"Phải, đi thôi." Anh gật gật đầu, lôi cô đi tới phía trước.
Phiêu Tuyết thấy bàn tay bị Tiêu Nại nắm lấy, mặt bỗng đỏ lên, muốn trốn cũng trốn không thoát, nói nhỏ: "Tiêu sư huynh, anh có thể..."
"Ừm?"
Phiêu Tuyết nhìn thấy ánh mắt của anh liền lắc đầu: "Không có gì đâu Tiêu sư huynh, anh cứ tiếp tục đi."
"Ừm." Sau đó anh cứ nắm lấy tay cô kéo đi.
Phiêu Tuyết với Tiêu Nại phải bận rộn từ mười giờ sáng tới mười hai giờ khuya. (Tác giả: ta từng làm rồi, phải làm từ mười giờ sáng đến tận mười hai giờ khuya, rất mệt mỏi. Lúc quán vắng khách thì còn có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng khi đông thì không xong rồi, chỉ muốn chạy thật nhanh thôi.)
Phiêu Tuyết sau khi thay đồ xong thì định đi bộ về. Bởi vì quán cà phê này không chỉ gần nhà mà cũng gần trường nên cô không có ý định mua xe.
Nhưng mới đi được một lúc thì nghe thấy tiếng kèn, cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Nại xuất hiện trong chiếc xe hơi SUV màu trắng ở phía sau.
Phiêu Tuyết tránh đường, Tiêu Nại lái xe đến bên cạnh cô, hạ cửa kính xuống: "Lên xe đi."
Cô vội xua tay: "Không cần đâu, Tiêu sư huynh, nhà em ở rất gần đây."
Anh không nói gì nữa, trực tiếp xuống xe lôi cô lên xe: "Con gái ở ngoài đường một mình không an toàn, hơn nữa tôi tiện đường."
"Vâng? Tiêu sư huynh cũng ở khu đó sao?"
"Hôm nay vô tình nhìn thấy nên biết." Sau đó trong xe chỉ còn một bầu không khí lúng túng.
Tiêu Nại nhìn ra Phiêu Tuyết bối rối, nên lên tiếng trước: "Em có đói không? Giờ này còn vài quán chưa đóng cửa, có muốn đi ăn khuya không?"
"Dạ được." Cô vừa thốt ra khỏi miệng xong chỉ muốn tát mình một cái, Tiêu Nại thấy dáng vẻ ân hận của Phiêu Tuyết thì mỉm cười.
Tiêu Nại đưa cô tới một quán ăn, anh gọi một phần vịt kho tương, một dĩa rau cần xào thịt băm, một phần bông cải xanh với hai chai RIO, chai vị nho, chai vị hoa hồng xanh cùng hai bát cơm.
Bối Phiêu Tuyết nhìn bát cơm trước mắt có chút khó chịu. Tiêu Nại liếc mắt một cái liền hiểu: "Có phải ăn không vô không?"
Cô liền lắc đầu một cái như phản xạ có điều kiện: "Không có không có, em ăn đây."
Tiêu Nại nhíu mày lại một chút, nói với Phiêu Tuyết: "Buổi tối em không nên ăn quá nhiều, để tôi ăn phụ em." Vừa nói anh vừa cầm lấy bát cơm của cô, sang một nửa qua bát anh.
"Ăn đi." Tiêu Nại trả lại bát cho cô.
"Ừm." Phiêu Tuyết đỏ mặt gật đầu, bắt đầu cúi xuống ăn.
Tiêu Nại thấy cô biến thành đà điểu như vậy thì khóe môi nở nụ cười, gắp một miếng thịt vịt cho cô: "Món vịt kho tương ở chỗ này làm rất ngon, ăn nhiều một chút."
Phiêu Tuyết bị hành động của anh làm cho hết hồn đến sặc cơm, ho liên tục. Tiêu Nại lấy chai RIO của mình đưa cô, vừa đút vừa vỗ lưng cô: "Em ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."
Bối Phiêu Tuyết thầm nghĩ: Đại Thần, em chỉ là bị anh dọa sợ thôi, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Cô uống được một ngụm nước nên cảm thấy đỡ hơn, xong nhìn thấy chai RIO lại bị sặc nhiều hơn, Tiêu Nại vội vỗ lưng Phiêu Tuyết, vừa thấy có vẻ dịu xuống thì quan tâm hỏi: "Thế nào rồi? Có đỡ hơn không?"
Phiêu Tuyết cảm thấy hình như có hai Tiêu Nại ở trước mắt mình, ngây ngốc: "Sao lại có đến hai Tiêu Nại?"
Anh cau mày: "Em say rồi, rượu này không mạnh, em không biết uống rượu."
"Ai nói không biết uống, em uống tiếp!" Phiêu Tuyết muốn lấy chai RIO uống tiếp.
Tiêu Nại lập tức ngăn lại: "Đừng uống, chúng ta về nhà thôi."
"Về nhà? Nhà em ở Vũ Hán, anh sẽ đưa em đi Vũ Hán sao?"
"Không, em say rượu rồi."
"Hở, vậy em không uống nữa." Phiêu Tuyết mặt đỏ hồng nhìn anh.
Tiêu Nại nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không nhìn đến cô: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm." Phiêu Tuyết gật đầu.
Tiêu Nại đưa Bối Phiêu Tuyết tới nhà mình. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng cổ cao, quần eo cao màu đen, chân mang giày vải trắng.
Tiêu Nại bế Phiêu Tuyết vào trong phòng mình, đặt cô lên giường, định đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn lông thấm nước nhưng cô lại không chịu buông anh ra, còn lằng nhà lằng nhằng mãi. Tâm tình của Tiêu Nại rất tốt nên cứ để Phiêu Tuyết tiếp tục dằn vặt quần áo mình.
Phiêu Tuyết trực tiếp kéo Tiêu Nại nằm xuống, dùng đôi mắt mê ly ấy nhìn anh. Cô chậm rãi xích lại gần anh, cho đến khi suýt chạm được vào mặt anh mới thủ thỉ: "Trông anh thật giống Tiêu sư huynh?"
Thân thể hai người như dán lại làm một, mặt kề mặt đến nỗi Tiêu Nại có thể nhìn rõ được từng sợi lông tơ trên mặt Phiêu Tuyết, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trên người cô. Hơi thở bỗng trở nên nóng rực, ngôn ngữ biến thành dư thừa, hai bờ môi chậm chạp tìm đến nhau. Tiêu Nại không kìm được mà run lên, nhìn thấy trong mắt cô là một tầng hơi nước mông lung, gò má ửng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Môi cô giương lên, lộ ra đầu lưỡi ướt át, cái vẻ ngây thơ xen lẫn quyến rũ này làm người khác chỉ muốn thương yêu. Tiêu Nại khó kìm được mà cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô.
Giữa răng và lưỡi chẳng có gì ngoài tiếng thở dốc ái muội, ham muốn dâng trào cùng thân thể ướt đẫm mồ hôi không ngừng quấn quýt nhau.
Tiêu Nại dừng lại, nhìn thấy Phiêu Tuyết đã ngủ từ lúc nào, khẽ cười: "Nếu không phải em còn nhỏ quá thì đã sớm ăn em rồi." Anh giúp cô đắp lại chăn rồi đứng dậy đi qua phòng cạnh nghỉ ngơi.
-o0o-
(•Sam•): haiz, tại sao bạn Bông Tuyết nhà chúng ta ngốc nghếch thế nhở? Bị Đại Thần lôi về ngay và luôn, Tiêu sư huynh à, anh chỉ được phép lôi về thôi đấy, cấm làm càn (︶︿︶).