Chương 27: Về nhà
"Hầu Tử sư huynh, Mỹ Nhân sư huynh, Tiêu Nại ra sao rồi?"
"Còn ở trong phòng cấp cứu." Khâu Vĩnh Hầu nhìn Phiêu Tuyết vội vã chạy đến, nói thêm: "Tứ Tẩu cũng vừa tới, bây giờ đang trong phòng bệnh trông Ngu Công."
"Mỹ Nhân sư huynh, anh đến đó chăm sóc chị em đi."
"Được." Dứt lời, Hách Mi nhìn cô một chút rồi đi tới phòng bệnh.
Qua hồi lâu sau, bác sĩ mới đi ra đã lắc đầu làm cho dây thần kinh của Phiêu Tuyết vốn đang căng thẳng bị dọa đến hôn mê. Khi Vy Vy thấy em gái mình bị chuyển vào phòng bệnh, cô một mặt mờ mịt, Hách Mi ở đằng sau cũng hai mặt mịt mờ.
"Phiêu Tuyết, em tỉnh rồi! Em đã ngất đấy, đương nhiên là bất tỉnh cả buổi tối. Đêm qua Ngu Công đã tỉnh dậy, Tiêu Nại cũng không sao. Giáo sư Lâm và giáo sư Tiêu vừa đến thăm em nhưng đã về rồi. Chị còn mừng là em chưa tỉnh đấy, nếu không chị cũng chẳng biết em sẽ thế nào nữa." Vy Vy nâng Phiêu Tuyết ngồi dậy.
Vy Vy quan sát cô một chút: "Em có thấy đói không? Muốn ăn gì? Để chị bảo Mỹ Nhân sư huynh đi mua cho."
Phiêu Tuyết lắc đầu: "Chị ơi, Tiêu Nại ra sao rồi?"
"Em thật là, vừa mới tỉnh dậy đã hỏi Tiêu Nại trong khi chẳng chịu để ý tới bản thân tẹo nào, em đúng là chỉ có nhân tính với người khác phái thôi." Vy Vy xỉ xỉ vào đầu cô em mình.
Phiêu Tuyết còn cười: "Nếu như là Ngu Công thì chị cũng vậy mà."
"Em thiệt tình!"
Vy Vy lắc đầu một cái, đứng dậy cầm lấy cái ly: "Chị đi lấy nước cho em, à mà đừng nghĩ đến chuyện đứng dậy, nếu không thì..."
"Không đâu, không đâu, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trên giường." Phiêu Tuyết run rẩy đáp lại.
Qua hai, ba ngày sau, Tiêu Nại và Ngu Công xuất viện. Hơn nữa, chỉ còn thêm mấy ngày là sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, Phiêu Tuyết cũng chuyển về ký túc xá ôn tập chuẩn bị kiểm tra.
"Xong rồi, cuối cùng cũng xong cả rồi, chưa kể lại có hai tháng nghỉ ngơi, quá tuyệt vời!"
Vy Vy và Phiêu Tuyết chầm chậm bước đi trên sân trường, Phiêu Tuyết kéo tay chị gái: "Nhanh như vậy mà chị phải đi rồi..."
"Ừm, chị đã đặt vé về trước ngày trường khai giảng rồi, chị đặt chung một lần. Còn em, lần này vẫn không định về à?" Vy Vy nhìn thẳng vào mắt Phiêu Tuyết.
Vy Vy thấy cô im lặng hồi lâu, nói tiếp: "Có phải em không định về nhà vì chưa biết nên đối mặt với ba như thế nào đúng không? Thực ra khi ấy do ba thấy em còn nhỏ tuổi, lại không yên tâm để em một mình đi tới Thượng Hải nên mới sửa nguyện vọng của em thôi. Điểm ban đầu của ba là có ý tốt, nhưng ba lại quên đi cảm nhận của em."
Phiêu Tuyết nhìn Vy Vy một lúc rồi đáp: "Chị cho em suy nghĩ thêm đi. Em, em nghĩ kỹ rồi sẽ quay về!"
Vy Vy vỗ vỗ tay em gái: "Chuyện đó em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, chị về thu xếp hành lý, ngày mai phải đi rồi." Xong, cô bỏ lại Phiêu Tuyết một mình mà đi.
Tiêu Nại từ tòa hành chính bước ra thì đã thấy Phiêu Tuyết một thân một mình đứng ở đó. Anh đến bên cạnh, cầm lấy tay cô: "Sao vậy? Mặt em trông có vẻ không ổn."
"Không có gì, em chỉ... Em chỉ đang nghĩ đến vài chuyện thôi." Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn sang anh.
Tiêu Nại mỉm cười: "Nếu em muốn về thì cứ về đi, đừng ngần ngại. Em không bao giờ có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra ở giây tiếp theo, vậy nên đừng do dự nữa, cũng đừng khiến bản thân phải hối hận."
Nói rồi Tiêu Nại của chúng ta chỉ yên lặng ngắm Phiêu Tuyết rơi vào trầm tư, môi cười mỉm, tay nắm tay cô cùng ra về.
Ngày hôm sau, Ngu Công lấy xe chở Vy Vy đến ga tàu cao tốc, còn Phiêu Tuyết thì ngồi một mình trong phòng Tiêu Nại chẳng biết đang nghĩ ngợi miên man cái gì. Sau đó bỗng nhiên cô nhận được một cuộc gọi nên rời khỏi nhà.
"Phàm ca có chuyện gì sao?"
"Phiêu Tuyết, em có thể gia nhập vào bang phái lại không? Điệp Mộng bị bệnh rồi, mà anh hiện tại không biết nên xử lý chuyện trong Bích Hải Triều Thanh Các thế nào nữa."
Phiêu Tuyết nhìn ly trà sữa trước mắt: "Xin lỗi Phàm ca, nếu như là hồi trước thì chắc em sẽ đồng ý, nhưng bây giờ em không còn muốn gia nhập lại vào Bích Hải Triều Thanh Các nữa. Chưa kể tới, bây giờ em không biết trong bang đã có thêm người mới nào, cho dù có thay mặt anh ra trợ giúp cũng không có sức thuyết phục, anh gọi Ny Ny tỷ đến giúp anh đi."
Ngô Vũ Phàm gật đầu một cái: "Anh biết rồi, bây giờ gia tộc Tiểu Vũ, Chân Thủy Vô Hương với Chiến Thiên Hạ vẫn chưa rời khỏi Bích Hải Triều Thanh Các nên em về cũng không tiện."
"Đúng vậy, mà hiện giờ Phàm ca với Điệp Mộng tỷ thế nào rồi? Có phải đã được ở bên nhau thêm lần nữa không?"
"Đừng nhắc tới, trong khoảng thời gian này, dù anh có làm gì thì Điệp Mộng cũng không để ý, nói chi đến được ở cạnh nhau." Tâm trạng của anh có chút ủ rũ.
Phiêu Tuyết nhìn anh, môi nở nụ cười: "Xem ra trước mắt Phàm ca anh không có cơ hội nào rồi."
"Anh biết chứ, thế nên hôm nay mới tìm em ra để hỗ trợ."
Cô lúng túng cười: "Vậy à, xin lỗi anh nhé!"
Vũ Phàm thấy cô như vậy thì đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Em không định về thăm nhà một lần à?"
Tay Phiêu Tuyết đang bưng ly trà sữa lên chợt khựng lại, sau đó cô lại đặt ly xuống bàn: "Em vẫn chưa nghĩ xong."
"Em còn giận chuyện đó sao? Phiêu Tuyết à, em có biết nguyện vọng của anh hồi đó là gì không?"
"Em không biết!" Cô lắc đầu nhìn anh hỏi: "Là gì vậy?"
Vũ Phàm khẽ cười một cái: "Học viện Hý kịch Trung Ương, kết quả là cha anh giấu anh lén sửa lại nguyện vọng. Em xem, bây giờ không phải anh với cha mẹ chung sống rất tốt sao? Em đấy, đừng giận bác trai bác gái nữa, mãi mãi em cũng đâu biết được giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Em đó, tuyệt đối đừng để bản thân phải hối hận!"
Phiêu Tuyết nhìn anh và suy nghĩ rất lâu, sau đó lại nhìn vào điện thoại di động: "Phàm ca, thời gian không còn sớm nữa, em về trước!"
"Ừm, được."
Rồi cô rời quán cà phê đến ga tàu cao tốc.
Ga tàu cao tốc
"Xin chào, tôi muốn một chiếc vé đến Vũ Hán vào ngày mốt."
"Thật xin lỗi cô, vé đi Vũ Hán vào hai ngày này đã hết sạch rồi. Bằng không thì cô lấy vé đi chuyến Vũ Hán vào ngày 8 được chứ?"
Nhân viên phục vụ vừa tra trên máy vi tính vừa đáp Phiêu Tuyết, cô gật gật đầu: "Vậy cũng được, chuyến 6 giờ chiều đi."
Nói xong cô trả tiền, cầm vé ra về.
Tiêu Nại nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn Phiêu Tuyết: "Em đi đâu vậy?"
"Phàm ca tìm em có việc, kế đó em đi tới ga tàu cao tốc."
"Nghĩ xong rồi à?" Anh dời tầm mắt mình khỏi máy tính, chuyển sang cô.
"Phải, em đã nghĩ kỹ rồi, em không thể để bản thân hối hận."
Phiêu Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tieu Nại, ôm lấy anh, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Mấy ngày nay anh có rảnh không?"
"Có lẽ những ngày này sẽ được thảnh thơi một chút." Anh nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Cô gật gật đầu, nói tiếp: "Em mua vé chuyến 6 giờ chiều, tốt nhất là hai này này anh hãy ở bên em đi."
"Được, phu nhân đã ra lệnh thì vi phu sao dám không tuân theo." Tiêu Nại mỉm cười nhìn cô.
Hai ngày nay Tiêu Nại luôn thư thái ở cạnh Phiêu Tuyết, tuy nhiên hôm nay cô phải về Vũ Hán rồi. Phiêu Tuyết xem di động: "Anh nói xem, em có nên gọi điện về cho nhà không?"
"Vậy thì phải trông vào phu nhân em rồi."
"Nếu thế thì em sẽ không gọi, em muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ." Nói xong cô đặt điện thoại xuống, quay sang anh: "Mấy ngày nữa em sẽ về thôi.
"Ừm." Tiêu Nại nhìn cô một chốc rồi tiếp tục lái xe.
Phiêu Tuyết mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, chân mang cao gót trắng mũi nhọn. Vai thì đeo một chiếc ba lô con đen, tay kéo chiếc va ly màu tím nhạt dài 26 tấc. Cô ngồi taxi đến khu cư xá Nam Uyển rồi kéo hành lý đến trước nhà, do dự một lúc mới gõ cửa.
"Tới đây, tới đây! Bé Tuyết con về rồi!"
"Mẹ, con về rồi."
Bà Bối ôm cô vào lòng: "Bé Tuyết, bé Tuyết, cuối cùng con cũng chịu về rồi."
Bà kéo cô vào nhà, hô to: "Ông Bối, ông Bối, đừng nấu cơm nữa, ra đây nhìn này!"
"Đến đây, đến đây! Sao vậy?"
Ông Bối vừa đáp vừa từ nhà bếp đi ra, thấy cảnh bà Bối kéo tay Phiêu Tuyết thì hóa đờ đẫn trong nháy mắt. Nhưng ông nhanh chóng phản ứng dù có chút khó tin, ông ôm chầm lấy cô: "Bé Tuyết, cuối cùng con cũng về rồi!"
"Xin lỗi ba, một năm nay, con không dám quay về nhà." Phiêu Tuyết ôm lại ông, thủ thỉ.
"Không sao, không sao, chỉ cần con chịu về là được rồi!" Nước mắt ông Bối trào dâng.
Vy Vy nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì tháo tai nghe đi ra, vừa ra đến phòng khách thì thấy Phiêu Tuyết được ông Bối ôm chặt lấy, môi hơi nở một nụ cười ấm áp rực rỡ.
-o0o-
(•Sam•): chúc mừng Phiêu Tuyết và Bối ba ba làm hòa nào O(∩_∩)O