Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 41: Tâm sự




Thẩm Miểu liếc mắt nhìn bàn tay đã vươn ra khỏi dòng sông, từ từ lui về phía sau mấy bước, cười nói với Hoắc Dần: “Chúng ta cứ như vậy mà nói chuyện thôi.”

Hoắc Dần quay đầu lại liếc mắt nhìn miếu Thổ Địa, hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh lập tức dậm chân trên đất, hắng giọng một cái, mấy người kia thương lượng nên dỡ miếu như thế nào và dỡ rất dễ dàng, nhưng vẫn chưa động thủ.

Thần Thổ Địa ngồi bẹp xuống đất mắt quan sát qua lại trên người bốn nam nhân cao lớn khôi ngô.

Thẩm Miểu hít mũi một cái nói: “Chàng đừng làm khó Thổ Địa gia, ông ấy vẫn luôn giúp ta, chàng bắt nạt ông ấy ta sẽ buồn đấy.”

Hoắc Dần khẽ nheo cặp mắt lại: “Được, không bắt nạt ông ấy.”

Bốn hộ vệ nghe những lời này, lập tức đứng thành một hàng, đưa lưng về phía Thẩm Miểu và Hoắc Dần, bày tỏ phi lễ chớ nhìn, đại nhân muốn làm gì với phu nhân thì làm nhanh lên, nếu không bọn họ không kìm được lòng hiếu kỳ sẽ gây ra chuyện sát phong cảnh mất.

Thẩm Miểu nhìn miếu Thổ Địa nói nhỏ một câu: “Thật xin lỗi, Thổ Địa gia, mấy người này chính là như vậy, không có ác ý gì đâu.”

Giọng nói của thần Thổ Địa truyền đến từ bốn phương tám hướng, không có vị trí chính xác, mang theo chút tức giận nói: “Cái này gọi là không có ác ý? Miếu của ta cũng sắp bị dỡ rồi đấy!”

Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần, Hoắc Dần nhún vai một cái, không chút để ý quay đầu nói về phía miếu Thổ Địa: “Thật xin lỗi, chỉ là do ta trở về lại không tìm được phu nhân nhà ta, cho nên dùng chút thủ đoạn, ai bảo nàng bị ông canh chừng.”

Thẩm Miểu: “. . . . . .”

Thần Thổ Địa trực tiếp đi ra khỏi miếu Thổ Địa, bước chân của dáng người chỉ cao đến đầu gối thật nhanh, đi như chạy đến trước mặt Hoắc Dần, nâng gậy lên trực tiếp đánh chân của Hoắc Dần.

Hoắc Dần: “. . . . . . Ông lùn như vậy sao?”

“Hả?!” Thổ Địa trợn tròn cặp mắt.

Hoắc Dần lập tức giơ hai tay lên: “Đừng giận, nói đùa thôi, rất có phong phạm của thần tiên, ông xem, chân của ta cũng bị ông đánh đau rồi.” Nói xong bèn đưa tay sờ sờ mặt giày của mình, phía trên không bị một chút gì, còn cố làm ra vẻ á á hai tiếng.

Thần Thổ Địa: “. . . . . .”

Thẩm Miểu mím môi, vẩy nước lên trên người Hoắc Dần, lúc này Hoắc Dần mới thu diễn trò, gác chân ngồi dưới đất, nghiêng mặt sang bên cười híp mắt nhìn thần Thổ Địa: “Ta biết rõ, nếu ta muốn cưới Miểu Miểu, phải được ông đồng ý, với nàng mà nói ông là phụ thân cũng tốt, là gia gia cũng được, tóm lại là người thân, vậy từ nay lui về phía sau, với ta mà nói ông cũng giống vậy.”

Thần Thổ Địa đưa tay vuốt râu, có chút cao ngạo ngẩng đầu lên: “Ừ ~ câu này có chút giống tiếng người.”

Ngay sau đó Hoắc Dần liền nghiêm mặt, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách: “Chỉ là kẻ ngốc này chỉ có thể bị ta bắt nạt, sau này ông tiếp tục yêu thương nàng, che chở nàng thì được, nhưng tuyệt đối đừng nhốt nàng trong sông mà canh chừng, nếu không ta không vui thì sẽ thích làm chút chuyện xấu.”

Thần Thổ Địa giật giật khóe miệng, nâng gậy đánh vào trên bả vai Hoắc Dần, Hoắc Dần lập tức cau mày đưa tay sờ sờ bả vai, lúc này là rất đau đấy, xem ra cái đánh lúc nãy cũng chỉ là ông lão đùa giỡn mà thôi.

Thần Thổ Địa đưa tay vuốt râu, nói với Hoắc Dần: “Ngươi ấy à, thật là một tên tiểu vô lại, ngày sau còn phải nghiêm túc trông coi mới được.”

Thần Thổ Địa nói xong lời này, Hoắc Dần và Thẩm Miểu cũng có chút kỳ quái, loại chuyện ngày sau phải nghiêm túc trông coi này. . . . . . Sao rơi xuống trên người của thần Thổ Địa rồi?

Chỉ là thần Thổ Địa cũng không nhiều lời, đưa tay đấm đấm lưng, duỗi lưng một cái nói: “Thôi thôi, trông nhiều ngày như vậy ta cũng mệt mỏi, chỉ là Thẩm Miểu ngươi nhớ kĩ cho ta, lần sau lại phạm sai lầm nữa thì cũng sẽ không đơn giản mà tha cho ngươi như vậy đâu, biết không?”

Thẩm Miểu gật đầu liên tục: “Biết rồi.”

Thần Thổ Địa đột nhiên xuy một tiếng, nét mặt kia giống như ăn phải đồ không sạch sẽ, ánh mắt quan sát hai người Thẩm Miểu và Hoắc Dần, phải nói, một tên vô lại một người ngu ngốc, vẫn rất xứng, chỉ là hai người này ngày sau đều phải làm việc ở dưới trướng của mình, cuộc sống khổ quá. . . . . .

Chờ sau khi thần Thổ Địa trở lại trong miếu, Hoắc Dần hơi cúi xuống một chút nói Thẩm Miểu: “Ông ấy đi rồi?”

Thẩm Miểu gật đầu.

Lúc này Hoắc Dần mới duỗi lưng một cái kêu ối một tiếng: “Ông lão này vẫn rất khó đối phó.”

Thẩm Miểu lập tức cau mày: “Không thể nói ông ấy như vậy, là ông ấy cho ta làm Hà Bá đấy.”

Hoắc Dần híp mắt cười cười: “Được, phu nhân không cho nói, sau này ta sẽ không nói.”

Thẩm Miểu nghe lời này gương mặt đỏ ửng lên: “Sao chàng trở lại thì lập tức lắm lời với ta rồi, đi xe mệt nhọc chạy về Ngô Châu cũng không nghỉ ngơi, hơn nửa đêm tới tìm ta là có chuyện gì?”

Hoắc Dần nghiêm túc gật đầu, rất thận trọng nói: “Là chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì?” Thẩm Miểu cũng nghiêm túc.

Hoắc Dần nói: “Nhớ nàng, không gặp không ngủ được.”

Thẩm Miểu: “. . . . . .”

Hoắc Dần thấy Thẩm Miểu mang vẻ mặt xấu hổ còn có một chút im lặng, lập tức nở nụ cười, dưới ánh trăng mặt mày cong cong, giống nhau lần đầu Thẩm Miểu tiên thấy hắn vậy.

Một người nam nhân, tại sao dáng dấp đẹp mắt như vậy, từ nhỏ đến lớn càng ngày càng làm cho người ta không dời mắt được.

Hoắc Dần đưa tay về phía Thẩm Miểu, Thẩm Miểu từ từ đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, sau đó đi ra khỏi mặt nước.

Trên người nàng y phục đều khô cả, khi ngồi ở cạnh bờ sông ngọn đèn bên trong đèn lồng bị gió thổi tắt đi.

Thẩm Miểu ngồi ở bên cạnh Hoắc Dần, hai người ngẩng đầu nhìn về phía ánh sao sáng phía trên bầu trời xa, rất nhiều sao cũng núp ở sau Chu Sơn, Hoắc Dần híp mắt hỏi nàng: “Thần Thổ Địa nói nàng đã gây họa, nàng gây họa gì?”

Nhắc tới chuyện này Thẩm Miểu cũng có chút tự hào, cười tiến tới bên cạnh Hoắc Dần nhỏ giọng nói: “Nói đến đây chàng còn phải cám ơn ta đấy, mấy ngày trước ta nghe nói chàng đã đến Lâm châu, nhưng mà sơn phỉ trên Chu Sơn muốn ầm ĩ xuống núi, đang chuẩn bị phục kích đội binh chân núi, ta giơ tay một cái lũ tràn từ trên núi xuống, cuốn theo bọn họ, ha ha ha. . . . . .”

Thẩm Miểu cười cười, thấy sắc mặt của Hoắc Dần không phải thoải mái như nàng nghĩ, không những không cười với nàng, ngược lại cau mày, không vui nhìn nàng.

Nụ cười của Thẩm Miểu cũng cứng ngắc mấy phần: “Sao thế?”

Hoắc Dần mím môi, hít sâu một hơi há mồm muốn quở trách, thấy Thẩm Miểu đã đoán được lời hắn chuẩn bị nói không tốt đẹp gì, thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ còn có chút đau thương, nên những lời trách cứ cũng chỉ có thể nuốt trở về bụng.

Sau một lát, mới truyền đến một câu: “Sao nàng xúc động như vậy.”

Thẩm Miểu có chút uất ức, không được khen thì thôi đằng này còn bị trách cứ nữa.

“Không phải ta vì chàng sao? Nếu như bọn họ lao xuống núi, giết chết bội binh chàng để lại Ngô Châu, chàng không thể bắt được sơn phỉ là chuyện nhỏ, nếu bọn họ đi chỗ khác gây ra chuyện thì chính là chuyện lớn đấy, về tình về lý, ta đều nên ngăn cản bọn họ.”

Hoắc Dần đưa tay vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói: “Ta không có ý này, mà là sao nàng không nghĩ cho mình chứ?”

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt.

Hoắc Dần thở dài: “Từ lúc bắt đầu ta đã kéo nàng vào chuyện này, cũng chỉ là vì có thể có một quan hệ với nàng, đến gần nàng mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn dựa vào nàng để trừ phiến loạn, hoặc là thành công có được cống hiến. Nàng nói xem dù nàng là Hà Bá thì cũng chỉ là một cô nương, xông vào trong núi gây ra lũ, chống lại mấy ngàn sơn phỉ, nhưng nếu có chút chuyện không may, nàng bảo ta phải làm thế nào sau khi trở về đây?”

Thẩm Miểu dừng một chút: “Ta gây ra sai lầm sẽ có thần Thổ Địa trừng phạt ta, chàng…. Chàng thì có liên quan gì chứ.”

“Ta là người muốn thành thân với nàng đó.” Hoắc Dần nhìn nàng.

Trong nháy mắt Thẩm Miểu hiểu được ý của hắn, lập tức đưa tay bưng kín mặt, một đôi mắt mở rất lớn, trong con mắt rực sáng còn có bóng bầu trời đầy sao.

“Để nàng vì ta mà làm chuyện mạo hiểm, không đáng giá.” Hoắc Dần nói xong, vuốt vuốt chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi loạn trên gò má nàng lên trên đầu, mắt ngắm nhìn đối phương: “Sau này không cho như vậy, nhớ không?”

Thẩm Miểu há miệng, từ từ gật đầu, ừ một tiếng.

Thần Thổ Địa quên quạt hương bồ định trở về lấy nhưng mới vừa nhặt lên đã thấy một màn này, quạt hương bồ trong tay lập tức rơi xuống đất, ông há miệng, gần như có thể nuốt được cả quả trứng. 

Đây là ý gì?

Sức mạnh của tình yêu lớn hơn trời đất sao?

Ông khuyên bảo cũng tốt, uy hiếp dụ dỗ cũng được, nói rõ những mặt lợi mặt hại trong đó với Thẩm Miểu, nàng cũng chỉ là qua loa dỗ mình mấy câu, rồi sau đó vẫn phạm phải sai lầm.

Hoắc Dần này cũng chỉ nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Miểu ở trước mặt kẻ vô lại này hóa tất cả chuyện thành vô hình, bộ dạng nhu thuận nghe lời này thật sự là thần Thổ Địa chưa bao giờ thấy cả.

Thần Thổ Địa hừ một tiếng lấy quạt hương hồ lên, quay đầu rời đi.

Nha đầu này không có cách nào nuôi dưỡng được nữa!

Nhanh gả đi thôi!

Hoắc Dần thấy Thẩm Miểu đồng ý mình, vì vậy nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng, Thẩm Miểu khéo léo tựa vào đầu vai hắn, trong lòng còn có chút ngọt ngào.

Tuy bốn  hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh đưa lưng về phía họ, nhưng mà phần lớn có thể đoán được chuyện xảy ra sau lưng, thần Thổ Địa đã trở lại một lần bọn họ biết, bởi vì quạt hương bồ trên đất hiển nhiên bị người đạp một cước, dấu chân vẫn còn trên đó.

Đại nhân nhà bọn họ ôm phu nhân tương lai trong ngực, hai người đón gió đêm ở trên bờ sông ngắm những vì sao xem trăng sáng.

Hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh càng thêm bội phục Hoắc Dần rồi, từ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hoắc Dần đã bắt đầu trọn vẹn cảm nhận được người này thông minh, hiện tại tốt hơn rồi, lời ngon tiếng ngọt dụ được Hà Bá ngoan ngoãn nghe lời, kích thích thần Thổ Địa sớm ngày gả con gái.

Hộ vệ Giáp chậc chậc miệng lắc đầu: “Thủ đoạn của đại nhân thật là nhiều, ngựa cũng khó mà chạy theo.”

Hộ vệ Ất đưa tay vỗ vỗ cánh tay: “Rất nhiều muỗi, sao luôn cắn ta chứ?”

Hộ vệ Bính ngáp một cái: “Giờ gì rồi? Nên đi ngủ rồi chứ?”

Hộ vệ Đinh nhịp chân theo tiết tấu trên đất : “Ta thật muốn quay đầu lại xem một chút, bọn họ hôn sao? Hôn sao? Hôn sao? Hôn thần tiên có cảm giác gì?”

Hoắc Dần cũng không đứng với Thẩm Miểu ở bờ sông quá lâu, hai người chỉ trò chuyện một chút, Hoắc Dần phải trở về rồi.

Khi Thẩm Miểu trở lại trong nước, bốn hộ vệ quay lại với tốc độ có thể nói là thật nhanh, giống như ước gì có thể giành một chút thời gian thấy trường hợp không nên thấy gì đó.

Nhưng cái gì cũng không có, trên tay Hoắc Dần xách theo đèn, đứng ở trên bờ sông nói với Thẩm Miểu: “Ngoan ngoãn chờ ta tới cưới nàng.”

Thẩm Miểu không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu lên cười với hắn.

Hoắc Dần xoay người dẫn bốn hộ vệ cùng rời đi, hộ vệ Giáp không nhịn được hỏi   một câu: “Mới vừa rồi thuộc hạ nghe, phu nhân náo loạn gây ra lũ tràn từ trên núi? Chúng ta được lợi rồi, đại nhân.”

Hoắc Dần gật đầu: “Đúng vậy, ta thật sự không nghĩ tới tiểu Hà Thân nổi giận lên lợi hại như vậy, xem ra trước kia là nhượng bộ ta rồi.”

Hộ vệ Ất: “Về sau phải nịnh bợ phu nhân.”

Hoắc Dần cười cười, mặt mày thoáng qua mấy phần dịu dàng, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: “Rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng diệt bọn họ luôn, ta còn muốn sớm thành thân đấy.”

Hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh: “Vâng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.