Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 28: Nghe lén




Buổi chiều, Thẩm Miểu ngồi tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn bả vai của mình, mím môi, cười đặt tay ở trên đầu vai mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi. . . . . .”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Nhìn căn phòng im ắng đột nhiên bật cười.

Thẩm Miểu hoảng hốt trong chốc lát, chợt nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình, lập tức lắc đầu, hai tay bụm mặt có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện lên   đỏ ửng.

Lúc Hoắc Dần nói chuyện tốt đẹp, âm thanh vẫn rất dễ nghe.

Mấy tiếng ‘được rồi’ này, làm Thẩm Miểu bồi hồi, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Miểu đã mặc y phục xong chuẩn bị ra cửa.

Hộ vệ Đinh cầm bánh bao trong tay, đang chuẩn bị gõ cửa gọi Thẩm Miểu rời giường ăn cơm, giơ tay lên còn chưa đụng cửa phòng, cửa đã mở ra.

Hộ vệ Đinh vừa nhai bánh bao vừa nói: “Phu nhân, ăn cơm thôi.”

Thẩm Miểu khoát tay áo: “Không ăn, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi, Hoắc Dần dậy chưa?”

“Đại nhân còn chưa dậy.”

“Được, nếu như mà ta trở về trước khi hắn dậy thì cũng đừng nói cho hắn biết ta từng đi ra ngoài.” Thẩm Miểu liếc mắt nhìn ngoài phòng, mưa nhỏ đang rơi xuống.

Nàng lấy dù từ bên trong phòng, khoác áo choàng bước ra cửa.

Hộ vệ Giáp đi tới hỏi: “Phu nhân đang muốn đi đâu à?”

Hộ vệ Đinh nói: “Không biết rõ, hẳn là đi cầu thần bái Phật.”

Quả thật Thẩm Miểu đi cầu Thần bái Phật, hôm nay trời mưa, nàng muốn đi tìm thần Thổ Địa rất đơn giản, ra khỏi khách điếm đi ngõ hẻm không có ai, Thẩm Miểu thu dù rồi theo nước mưa trở vào trong sông.

Kể từ lúc nàng và Hoắc Dần cùng tới tòa thành này, đã lâu rồi không trở lại trong sông.

Trên mái che miếu Thổ Địa rách nát cạnh bờ sông có đọng chút nước, Thẩm Miểu ngồi xếp bằng ở đối diện, một tay chống cây dù, một tay khác chống cằm, mím môi, cau mày, rất nghiêm túc nhìn thần Thổ Địa.

“Trảm Thần kiếm?”

“Vâng, ngài đã từng nghe chưa?”

“Nghe thì có nghe, đó là chuyện trước đây rất lâu rồi, nói là có một vị hoàng đế tốt bị gian thần phá hoại, dẫn đến vua và dân thay đổi, dân chúng lầm than, sau đó trời cao đưa một thanh Trảm Thần kiếm cho hoàng gia, đặc biệt dùng để tru diệt kẻ nịnh thần, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Thẩm Miểu ai nha một tiếng: “Nếu người phàm bị Trảm Thần kiếm đâm bị thương còn cứu được không?”

“Không cứu được.” Thần Thổ Địa nói rất chắc chắn: “Vết thương do Trảm Thần kiếm gây ra dù là linh đan diệu dược gì cũng không thể khép lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Thẩm Miểu im lặng trong chốc lát, xem ra quả thật như Hoắc Dần nói, nhưng hắn còn sống sót, quả nhiên là một kỳ tích.

Thẩm Miểu nói: “Vậy nếu có người bị Trảm Thần kiếm kia đâm bị thương hai lần nhưng vẫn còn sống sót thì sao?”

“Không thể nào, người phàm không thể nào sống sót.”

“Hoắc Dần còn sống.”

“A! Đó là bởi vì tiểu tử Hoắc gia hắn cơ bản không phải. . . . . .” Thần Thổ Địa nói được nửa câu, bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, ở bờ sông nơi này, đánh cho hòn đá nhỏ đen thui.

Thần Thổ Địa vội dừng lại không nói, vỗ vỗ tim, dọa ông giật mình, quả nhiên là thiên cơ không thể lộ, tiết lộ ắt gặp trời phạt.

“Ngươi nói. . . . . . Tiểu tử Hoắc gia bị Trảm Thần kiếm chém bị thương?” Thần Thổ Địa khẽ nheo mắt lại: “Ngươi vì chuyện này mà tới tìm ta? Muốn tìm biện pháp để cứu hắn?”

Thẩm Miểu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không phải hắn không chết sao ngươi quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Miểu dừng một chút, hơi cúi đầu xuống, giọng nói êm ái từ từ: “Dù sao cũng là nhìn hắn lớn lên, cũng không nỡ để hắn chịu khổ.”

“Thôi đi! Ngươi lừa gạt ai đó? Ngươi nhìn ngươi xem rõ ràng là một nữ tử đang hoài xuân, rõ ràng ngươi động lòng rồi! Không phải ta đã dặn không cho phép ngươi động lòng với người phàm sao? Ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai à!”

“Ối, gia gia!” Thẩm Miểu tựa tay dù vào trên vai, chắp tay trước ngực bày tỏ cầu xin tha thứ: “Ta gọi ông là gia gia được chưa! Ta. . . . . . Chuyện này. . . . . . Hắn. . . . . .”

“Ngươi đừng nói với ta gì ngươi rồi hắn, tiểu tử Hoắc gia kia . . . . . . Không được, ta phải trừng trị hắn thích đáng!” Thần Thổ Địa nói xong, xách theo gậy muốn đi ra khỏi miếu. “Ông muốn đánh người phàm à?” Thẩm Miểu nhìn bóng người nho nhỏ chỉ lớn cỡ bàn tay mình, nghĩ thầm nếu Thổ Địa thật sự đi bằng hình dáng này, sợ rằng sẽ bị Hoắc Dần đập một cước vào trong đất mất?

Dù sao nhìn thế nào Hoắc Dần cũng không thích thần Thổ Địa, thần Thổ Địa cũng thường ghét hắn.

Dĩ nhiên thần Thổ Địa không thể đi đánh người phàm, ông chỉ có thể chống nạnh dậm chân tại chỗ hờn dỗi, Thẩm Miểu lại hỏi: “Thật sự không có biện pháp cứu hắn?”

Thần Thổ Địa nói: “Trừ phi người chém hắn nguyện ý vì hắn chảy máu mới được.”

Thẩm Miểu mím môi, hỏi cẩn thận chút: “Chảy máu hế nào?”

Thần Thổ Địa nói: “Người bình thường trúng Trảm Thần kiếm cũng sống không quá một ngày, trừ phi người cầm kiếm đâm hắn bị thương có thể chảy một giọt máu, uống máu đó vào, sẽ có tác dụng.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

“Cái gì gọi là sẽ?”

“Làm sao ta biết được?” Râu ria của thần Thổ Địa cũng muốn ngóc đầu dậy luôn rồi: “Ta lại chưa từng thấy một phàm nhân có thể sống sót sau khi bị Trảm Thần kiếm đâm đấy! Bây giờ ngươi vì kẻ kia mà muốn tranh luận với ta đúng không?”

“Không dám không dám.” Thẩm Miểu bĩu môi, biện pháp kia không biết có tác dụng hay không, cho dù có tác dụng cũng làm không được, dù sao đâm Hoắc Dần bị thương. . . . . . là tam hoàng tử đương triều đấy!

Thẩm Miểu đang phiền lòng, đột nhiên nghe có tiếng bước chân người truyền đến, hai người kia đang nói chuyện, cách nơi này không xa, là chuẩn bị đi ra từ trong rừng. 

Thẩm Miểu chỉ nghe có hai chữ ‘quan binh’ trong lúc hai người kia nói chuyện, lập tức ẩn thân đi, mắt nhìn chằm chằm hai cái bóng mơ hồ đi ra từ trong rừng.

Mới nhìn một cái, Thẩm Miểu lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Hai người kia nàng đã từng thấy, một là kẻ lừa bán đứa bé trước đó, ngang hông có một thanh đại đao, ngay cả y phục cũng không đổi, nhìn qua mặc giống hôm đó, cúi đầu khom lưng nói lời nịnh bợ với nam nhân bên cạnh.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Một người nam nhân khác, chính là Thẩm Miểu nhìn thấy ở phía Nam Chu Sơn, nam nhân kia hình như là đương gia, ngũ quan hắn ta dữ tợn vô cùng hung hãn, trên cánh tay xanh đen có một dấu răng. Hai người kia càng đi càng gần, Thẩm Miểu gần như sắp không nghe được tiếng tim mình đập, hô hấp cứng lại, khó chịu giống như bị người siết cổ.

Kẻ buôn người vừa đi vừa nói: “Cám ơn Hạ tướng quân chịu bán cho ta chút mặt mũi, hắc hắc.”

“Là đúng lúc ta có chuyện muốn đi tìm Trần Huyện lệnh, cũng không phải là vì ngươi mà đi chuyến này, sau này ngươi ở bên cạnh Trần Huyện lệnh làm việc cẩn thận một chút cho ta, đừng để xảy ra chuyện không may.” Kẻ được gọi là Hạ tướng quân nhân nói.

Chỉ là Thẩm Miểu cảm thấy kỳ quái, người này rõ ràng là thủ lĩnh sơn phỉ, sao lại là Tướng quân?

Kẻ buôn người gật đầu liên tục: “Vâng! Vâng! Tiểu nhân cũng hết cách rồi, ở bên ngoài quanh đi quẩn lại mấy năm như vậy, vẫn không có thu hoạch, nghĩ lại chuyện đã qua lâu như vậy, nếu có thể lại trở lại làm việc cho thuộc hạ của Hạ tướng quân, đó là cực kỳ tốt nhất.”

“Chuyện đã qua, ngươi nên đóng chặt miệng mình vào, nếu nói ra một chữ, ta sẽ dùng đao bên hông ngươi chém đầu ngươi!” Dứt lời, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, nhịp bước dưới chân nhanh dần.

Vừa đúng lúc này, hai người đi qua bên cạnh Thẩm Miểu, Thẩm Miểu đột nhiên cảm thấy cổ bị người hung hăng bóp lấy, lúc này không phải ảo giác trong trí nhớ, mà là thân thể bản thân đưa đến phản ứng, khác lúc trước, là chân chính gặp phải cảm giác giãy giụa và hít thở không thông lúc tử vong.

Thẩm Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu, há mồm muốn kêu đau thành tiếng, thần Thổ Địa thấy nàng không thích hợp, giơ gậy trong tay lên gõ vào bả vai nàng, gõ xong ba cái, Thẩm Miểu thở được, trước mắt hoa bay bay, hai màu trắng đen, trái tim bùm bùm đập vô cùng nhanh.

Nàng nhìn thấy nước, một mảng nước lớn, dưới nước còn có một con cá đang hoảng sợ, một bàn tay mạnh mà có lực gắt gao bóp cổ nàng từ phía sau, nàng liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi nước.

Vậy mà chủ nhân của tay kia giữ chặt đầu của nàng đè vào trong đá trong nước, vô số bọt khí nổi lên trong nước, trước mắt của nàng hoàn toàn mơ hồ, trừ tiếng nước chảy và tiếng tim đập, cái gì cũng không nghe thấy.

Thẩm Miểu nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, nhịp tim mới từ từ bình phục lại, chỉ là những trí nhớ về nước trong đầu kia, cũng từng chút xíu một trở nên mơ hồ.

“Thì ra là triệu chứng mà ngươi nói là như thế!” Thần Thổ Địa ở bên cạnh trực tiếp nói.

Thẩm Miểu gật đầu, vuốt tim hỏi ông: “Ta sẽ chết sao?”

“Con sông Hoàn Thành này không xảy ra vấn đề gì, ngươi sẽ không chết, chỉ là tình huống vừa rồi, rõ ràng là trí nhớ của đời trước của ngươi xuất hiện lần nữa, chẳng lẽ hai người kia, có một người là hung thủ giết ngươi?” Thần Thổ Địa gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết ngươi qua đời như thế nào, không giúp được ngươi... nếu ngươi muốn giải quyết chuyện này, vẫn phải tự cứu.”

Thẩm Miểu đưa tay đỡ trán: “Không được, ta phải đi theo bọn hắn.”

“Hôm nay ngươi trở về trong sông là tốt nhất.” Thần Thổ Địa khuyên nàng.

Thẩm Miểu từ từ đứng lên, bầu trời mưa cũng không biết dừng lại khi nào, nàng ném dù qua một quên, không nhìn thần Thổ Địa, ủ rũ cúi đầu đi vào trong sông, tính toán theo sông về trong thành.

Hai người kia là muốn đi gặp Trần Huyện lệnh, chuyện này đã nói rõ sơn phỉ phía Nam Chu Sơn cấu kết với Trần Huyện lệnh, vả lại kẻ buôn người kia gọi gã là Tướng quân, nếu không làm rõ ràng chuyện này, sẽ cực kỳ phiền toái.

Thẩm Miểu trở lại trong sông cảm thấy thân thể mình đã tốt hơn một chút, nàng biết phủ nha Trần Huyện lệnh, đến Huyện lệnh phủ rồi ẩn thân, đúng lúc bên cạnh đại sảnh có hai vạc hoa bông súng, có nước, Thẩm Miểu trốn vào trong vạc, sớm hơn hai sơn phỉ kia một bước.

Sơn phỉ không đi vào từ cửa chính, là đi từ cửa sau phủ nha vào, bọn họ đi vào trước, Trần Huyện lệnh cũng đã cho người đóng cửa lớn lại.

Ba người ngồi ở trên ghế đại sảnh, Trần Huyện lệnh còn phải cúi người chào thủ lĩnh sơn phỉ kia: “Hạ tướng quân đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì chỉ giáo?”

“Lần này tới đây vì hai chuyện, trước tiên giải quyết phải đơn giản, ngươi còn biết người này.” Thủ lĩnh sơn phỉ chỉ nam nhân bên cạnh, nam nhân kia cười hắc hắc với Trần Huyện lệnh.

“Ơ! Từ Hải?”

“Đúng rồi! Huyện lệnh còn nhớ rõ ta ư.”

“Làm sao không nhớ được, trước đó ngươi và Quý Đông kia còn làm người hầu ở trong phủ nha.”

“Lần này ta tới đây, là làm mặt dày, thật sự không có chỗ để đi, muốn đòi một công việc từ chỗ Huyện lệnh đại nhân.”

“Chuyện này dễ nói, hiện tại sắp trừ phiến loạn, tùy tiện sắp xếp ngươi vào là được.” Ngược lại Trần Huyện lệnh có chút xem thường người này.

Thẩm Miểu suy nghĩ một chút, Quý Đông trong miệng ông ta, hẳn là ông chủ Quý.

“Hạ tướng quân còn có chỉ thị gì?” Trần Huyện lệnh lập tức đổi sắc mặt nhìn thủ lĩnh sơn phỉ.

Thủ lĩnh sơn phỉ kia nói: “Tri phủ mới tới của Ngô Châu muốn ồn ào chuyện gì? Gần đây có khuynh hướng đi về phía Nam, chẳng lẽ là thật sự muốn đối nghịch với bên này? Ngươi không nói thiệt hại trong đó với hắn?”

“Ôi, không nói được, Tri phủ mới nhậm chức kia là thiếu gia Hoắc gia, năm đó ở trong kinh học lên, mấy năm trước hình như là thuộc hạ làm việc cho đại hoàng tử, lần này trở lại, cũng không biết là thật sự muốn làm Tri phủ hay không, sợ rằng có mưu đồ khác với đại hoàng tử.” Trần Huyện lệnh nói đến chỗ này, thủ lĩnh sơn phỉ kia chau mày.

“Vậy ngươi viết phong thư gửi lên trên cho ta, ta tìm hai huynh đệ, tối nay lập tức động thủ, người này không thể giữ lại!”

Thủ lĩnh sơn phỉ nói xong, Thẩm Miểu giấu ở trong nước lập tức hít vào một hơi.

Đây là muốn giết Hoắc Dần!

Ai ngờ đến công phu của thủ lĩnh sơn phỉ kia rất cao, Thẩm Miểu chỉ thở dốc một tiếng, hắn ta đã lập tức nghe ra có gì đó không đúng, mắt nhìn về phía hoa bông súng, nhỏ giọng: “Ai?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.