Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 21: Vết thương




Thẩm Miểu kinh ngạc nhìn Hoắc Dần.

Đối phương thu lại vẻ đùa giỡn trước kia, khi đôi mắt nhiễm ý cười thì vô cùng không đứng đắn, mà nay không cười, tròng mắt thâm thúy, cũng làm Thẩm Miểu cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng.lê quý đôn

Hắn quá mức nghiêm túc, làm Thẩm Miểu cảm thấy câu trả lời của mình sẽ quyết định quan hệ của hai người sau này.

Trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào cả.

Hoắc Dần đợi đã lâu cũng không đợi được Thẩm Miểu mở miệng, vì vậy nghiêng đầu thở dài, cảm xúc lóe lên trong mắt giảm xuống thấp, trong lòng Thẩm Miểu nhất thời co lại, quá khứ chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Hoắc Dần nói: “Miểu Miểu à, nàng thật sự làm vi phu đau lòng đó.”

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, thấy Hoắc Dần vừa lộ ra nét mặt khổ sở thương tâm, vừa lắc đầu gắp thức ăn ở trong chén của Thẩm Miểu vào trong chén mình, sau đó ăn một miếng, nhất thời có chút im lặng.

Đây là ý gì?

Nghiêm túc lúc nãy đâu?

Đùa giỡn?

Nàng đang cố gắng nghĩ nên trả lời thế nào đấy!

Sau khi bữa cơm kết thúc, Thẩm Miểu về tới gian phòng của mình, nằm ở trên giường đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng vẫn trằn trọc trở mình, đầy trong đầu đều là vẻ mặt của Hoắc Dần lúc hỏi câu kia.

Giờ phút này nàng nghĩ, lúc ấy nàng hỏi Hoắc Dần những chuyện kia, chuyện nên làm là quan tâm Hoắc Dần nhiều hơn chút.

Tuy Thẩm Miểu thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng thần Thổ Địa dặn dò nàng không hề dám quên dù một khắc, hai mươi mấy năm qua, trừ Hoắc Dần biết thân phận chân thật của nàng, biết tên của nàng ra, nàng cũng không tiết lộ cho người khác.

Dù sao nhìn Hoắc Dần từ một đứa bé đang yêu đến lớn lên, đối với chuyện của hắn, tại sao có thể không quan tâm thêm một chút đây.

Thẩm Miểu thở dài, vừa mới chuyển người, đột nhiên nghe được động tĩnh cách vách, hộ vệ Đinh vội vã đi tới từ trên hành lang, có chút nóng nảy, Thẩm Miểu chỉ nghe hắn nói với hộ vệ Bính, mơ hồ được một câu: “Lấy chút nước nóng.”

Thẩm Miểu ngẩn người, đang muốn đi ra ngoài hỏi xảy ra chuyện gì, tay mới vừa đụng phải then cửa đã ngừng lại, nàng mím môi, nhắm mắt lại trong lòng đọc khẩu quyết, ẩn thân thể mình đi, xuyên qua cửa gỗ, trực tiếp gặp được hộ vệ Đinh.

Ống tay áo Hộ vệ Đinh mang theo chút máu, trên ngón tay cũng có, trên tay hộ vệ Bính bưng bồn nước nóng vừa tới trên lầu, hộ vệ Đinh lập tức bưng vào trong phòng của Hoắc Dần.

Trái tim của Thẩm Miểu đập thình thịch, lập tức vội đi theo nhìn.

Hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất, một người đang dọn dẹp băng gạc, một người bưng chậu nước đã nhiễm đỏ ra ngoài.

Hoắc Dần đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên cạnh bàn, thân thể bị nửa bình phong cản trở, sau khi hộ vệ Đinh bưng nước nóng đi vào, hắn mới từ từ xoay người, sắc mặt có chút tái nhợt, trên mặt đều là mồ hôi, trên cổ nổi gân xanh, một tay ôm ngực, mà nơi đó vết thương vốn đã kết vảy dữ tợn, chính lúc đang chảy máu, giống như mới vừa bị đả thương vậy. 

Thẩm Miểu lui về sau một bước, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vết thương của Hoắc Dần.

Lần trước khi nàng nhìn thấy vết thương này, rõ ràng đã khép lại rồi mà, sao lúc này lại chảy máu?

Chẳng lẽ là lần trước cứu đứa bé bị kẻ buôn người kia chém?

Nhưng ngày đó hắn trở về cũng không có dấu hiệu bị trọng thương mà, vết thương như vậy cũng không phải mặc thêm hai kiện y phục là có thể che giấu được.

Thẩm Miểu nhìn bốn hộ vệ phân công rõ ràng, quen thuộc trợ giúp Hoắc Dần.

Mà Hoắc Dần cũng giống như đã sớm quen cách băng bó vết thương này, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc đau khổ, nhịn đau vẩy thuốc trị thương vào phía trên, rồi sau băng vết thương lại, lúc này mới thở ra một hơi.

Giữa bọn họ không có đáp lời, Hoắc Dần làm xong thì bốn người kia lập tức đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua trước phòng Thẩm Miểu còn đặc biệt thả chậm bước, mà giờ khắc này Thẩm Miểu đứng ở bên trong phòng của Hoắc Dần nhìn hắn.

Bên trong phòng của Hoắc Dần chỉ có một ngọn đèn, có chút mờ mờ, cửa sổ mở ra kẽ hở nhỏ, thỉnh thoảng có gió hơi yếu thổi vào. Hắn đứng quay lưng về phía ánh nến, khi gió thổi qua cả người cũng theo ánh sáng lúc sáng lúc tối, thật giống như sẽ lập tức biến mất vậy.

Thẩm Miểu đi tới gần hắn, xác nhận Hoắc Dần không nhìn thấy mình.

Nhưng ngay khi nàng mới vừa đi tới phạm vi ánh nến có thể chiếu rọi đến thì Hoắc Dần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Thẩm Miểu đứng yên tại chỗ không dám động, Hoắc Dần khẽ nheo mắt lại, bên trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh rất nhiều.

Thẩm Miểu nhàn nhạt hít thở mấy lần mới phát hiện, hóa ra tiếng tim đập của mình có tiết tấu khác hắn, mặc dù bên trong cả gian phòng cũng chỉ có một mình Hoắc Dần, lại xuất hiện hai nhịp tim rõ ràng khác nhau, một hơi nhanh, một hơi chậm.

Thẩm Miểu nhẹ nhàng lấy tay để lên ngực của mình, phát hiện nhịp tim nhanh đó là mình.

Nàng không ở lại nữa, xoay người đi ra khỏi phòng Hoắc Dần, chính mình trở lại bên trong phòng của mình còn có thể nghe được nhịp tim của mình, nhịp sau còn nhanh hơn nhịp trước, giống như muốn nhảy ra khỏi miệng.lê quý đôn

Nàng bọc chăn nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn trăng sáng phía ngoài cửa sổ, đêm này không có sao, không biết vì sao, sau khi nàng trở về phòng thì lập tức thổi lên gió lớn, mưa, rất nhanh rơi xuống.

Sáng ngày hôm sau mưa to vẫn còn đang tầm tả, Thẩm Miểu gần như một đêm không có ngủ, sáng sớm vẫn do hộ vệ Đinh gọi nàng rời giường, khi Thẩm Miểu mặc y phục xong đi ra, hộ vệ Đinh nói với nàng: “Phu nhân, nhìn sắc mặt không tốt lắm, không phải đêm qua bị cảm lạnh chứ?”

Thẩm Miểu đưa tay sờ mặt của mình: “Sắc mặt ta không tốt sao?”

Nàng là Hà Bá, sao bị cảm lạnh được?

Hộ vệ Đinh gật đầu: “Đêm qua đột nhiên mưa to, cửa sổ của gian phòng đại nhân cả đêm không đóng, sáng sớm hôm nay thức dậy ho khan không ngừng, phu nhân cũng phải chú ý thân thể.”

Thẩm Miểu vừa muốn hỏi gì đó, chỉ nghe thấy tiếng ho khan của Hoắc Dần dưới lầu, quả thật có chút nặng.

Nàng từ cầu thang đi xuống, bàn của Hoắc Dần đã bày điểm tâm, lúc này Thẩm Miểu không ngồi đối diện hắn, bưng băng ghế ngồi bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.

Sắc mặt có chút khó coi, ấn đường hơi nhíu, một tay cầm khăn tay, một tay không có tinh thần gì dùng đũa kẹp bánh bao thả vào trong chén mình, khi ho khan thì dùng khăn tay che miệng.

Hoắc Dần cũng đã ăn hết một cái bánh bao rồi mà Thẩm Miểu vẫn còn đang nhìn hắn.

Cuối cùng rốt cuộc hắn không nhịn được, để đũa vuông ở trên bàn, cũng nhìn Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu lập tức nâng lông mày nghiêng mặt sang một bên, thấp giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Đầu tiên là Hoắc Dần ho khan mấy tiếng, sau đó nói: “Vốn tốt vô cùng, nhưng nàng nhìn ta như vậy lại cảm thấy không quá thoải mái.”

Ánh mắt  Thẩm Miểu rơi vào trên ngực hắn, đêm qua vết thương dữ tợn kia vẫn còn đang luẩn quẩn trong đầu không đi, hôm nay bị nhiễm gió lạnh, vẫn ho khan vết thương có thể nứt ra hay không?

Thẩm Miểu thở dài, không còn hơi sức cầm một bánh bao cho mình, tiếp tục cắn vài miếng nhưng không có cảm giác gì.

Hoắc Dần liếc nhìn nàng.

Đứa bé cũng chạy từ trên lầu xuống, một đường chạy tới bên cạnh Hoắc Dần vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nếu tiếp tục sẽ trực tiếp đụng vào Hoắc Dần, Thẩm Miểu lập tức lanh tay lẹ mắt ôm lấy đứa bé, bánh bao trong tay cũng rơi xuống mặt đất luôn.

Trong miệng nàng còn ngậm bánh bao, dù nói không rõ vì đang ngậm đồ ăn, nghiêm túc nói với đứa bé: “Không được chạy loạn! Chạy như em thì sẽ đụng người mất!” Đứa bé ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn cháo.

Hoắc Dần ý vị sâu xa nhìn Thẩm Miểu, nhớ lại trước đó đứa bé này muốn cưỡi lên trên đầu hắn để hắn xoay vòng vòng chơi, Thẩm Miểu cũng hầu như vừa cười vừa dụ dỗ hắn đồng ý, tình huống dưới mắt có chút không đúng.

Thẩm Miểu im lặng không lên tiếng, ăn xong thì mang theo đứa bé đi chơi, Hoắc Dần nói với nàng: “Chớ đi quá xa, hôm nay chúng ta còn phải gặp Lý Thủ Tài.”

Thẩm Miểu hỏi: “Khi nào? Gần đây có chuyện gì sao?”

Hoắc Dần nói: “Ta để A Đinh đi theo nàng, đến giờ sẽ trở lại, cũng chỉ hai ngày này, chúng ta phải đi gặp người của Lộc Phong Trại.”

Hoắc Dần nói xong, hộ vệ Đinh cùng Thẩm Miểu còn có đứa bé đi ra bên ngoài.

Sau khi bọn họ đi, Hoắc Dần cau mày hỏi: “Đã tìm được người nhà của đứa bé kia chưa?”

Tiếp tục như vậy nữa, hắn cũng đừng nghĩ tới có thể có quan hệ tốt với Thẩm Miểu được, đứa bé này hoàn toàn là keo da chó dính lên người Thẩm Miểu cả ngày không buông tay!

Hộ vệ Giáp nói: “Cũng không sai biệt lắm, hai ngày này sẽ có tin tức truyền đến, phía Tây Ngô Châu thật sự có một nhà họ Lưu mất đứa bé, người phía dưới đã đi điều tra xác minh rồi.”

Hoắc Dần nhích ghế lại gần, thở dài thật sâu, đưa tay gãi đầu một cái nói: “Ta còn trẻ nhưng phải quan tâm nhiều thứ như vậy, tính mạng sẽ không còn lâu dài.”

Sắc mặt của hộ vệ Giáp Ất Bính lập tức tối sầm lại: “Đại nhân đừng nói lung tung.”

Hoắc Dần cười ha ha, đứng lên vỗ vỗ tay áo, quay người đi lên lầu.

“Đi, đi đánh cờ.”

Thời gian Thẩm Miểu mang theo đứa bé chơi quá dài, sau khi mua chút vật thú vị gì đó trở về, còn suýt chút không thể cùng ra ngoài với Hoắc Dần.

Nàng trở về phòng thay y phục khác, lúc đi ra đúng lúc là phối hợp với bộ của Hoắc Dần.

Hoắc Dần còn cười hì hì nói với nàng: “Ơ, hôm nay thật ăn ý.”

Thẩm Miểu kéo tay của hắn cùng hắn ra khỏi khách điếm, ngồi cỗ kiệu đi tới phủ Lý Thủ Tài.

Lý Thủ Tài đặc biệt cho người chuẩn bị tốt trà mới, mấy ngày nay binh lính tới trừ phiến loạn quá nhiều, Trần Huyện lệnh còn đặc biệt đến mua gạo trong mấy tiệm gạo trong tay gã, làm ăn trở nên khá không ít.

Hoắc Dần nếm trà của Lý Thủ Tài, cười nói: “Xem ra mấy ngày gần đây buôn bán của ông chủ Lý rất thuận lợi.”

“Là nhờ phúc của ông chủ Thẩm  .” Lý Thủ Tài xoa xoa đôi bàn tay, bọn họ chung đụng đã lâu, cũng không cần nói vòng vo, vì vậy nói: “Trước đây ông chủ Thẩm đã nói muốn làm một cuộc buôn bán với sơn phỉ, không biết là buôn bán gì?”

“Ông chủ Lý đã tìm được biện pháp rồi?” Hoắc Dần hỏi gã.

“Không tính là nắm chắc mười phần, nhưng mà có đường rồi.” Lý Thủ Tài vuốt vuốt râu.

Hoắc Dần gật đầu: “Vậy tất cả đều dễ nói chuyện, vừa đúng lúc gạo của Thẩm gia ta đang ở ngoài thành, nếu ông chủ Lý có thể để ta gặp mặt với vị trên núi kia, Thẩm mỗ bảo đảm tài nguyên của huynh cuồn cuộn.”

Lý Thủ Tài khẽ nhíu mày: “Gặp mặt? Chẳng lẽ......” Chẳng lẽ không để gã làm người trung gian?

Hoắc Dần cười nói: “Ta phải tự mình gặp mặt mới được, hơn nữa người được gặp phải là người có thể làm chủ trong trại bọn họ, nếu như ông chủ Lý không làm được chút chuyện nhỏ này, Thẩm mỗ sẽ tự mình đi làm cũng được.”

Lý Thủ Tài im lặng không lên tiếng, Lý phu nhân vội nói: “Không không, tất cả dễ thương lượng, chỉ là không biết vì sao ông chủ Thẩm phải tự mình gặp mặt đương gia Lộc Phong Trại? Dù sao bọn họ cũng là sơn phỉ, giết người vô số, ông chủ Thẩm chuyến đi này không phải quá mức mạo hiểm sao?”

Hoắc Dần lắc đầu: “Mấy ngày này ta thấy phía dưới Chu Sơn đều có quan binh canh giữ, người của Lộc Phong Trại khó ra vào mới phải, gạo của bọn họ có bao nhiêu, trong trại có mấy người tuy ta không biết, nhưng cũng biết nếu còn kéo dài nữa thì thật sự không được. Nếu Thẩm mỗ lên Chu Sơn thấy đương gia của bọn họ, sau đó chính là bọn họ mời Thẩm mỗ muốn cùng làm ăn với Thẩm mỗ.”

“Huynh đài muốn bán gạo cho Lộc Phong Trại?” Lý Thủ Tài dừng một chút: “Đây không phải là công khai đối nghịch với triều đình sao?”

Hoắc Dần bật cười: “Ông chủ Lý, triều đình muốn trừ phiến loạn, binh lính ở nhà của chúng ta, bọn họ càng sớm tiêu diệt Lộc Phong Trại, các tòa nhà của chúng ta càng sớm vô dụng. Dù sao ầm ĩ với sơn phỉ trên Chu Sơn cũng đã mấy chục năm rồi, kéo thêm một hai năm, thì có gì vấn đề chứ.”

Lý Thủ Tài và Lý phu nhân không lên tiếng, ngay cả Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần.

Trong lòng nàng nghi ngờ, người này nói thế nào cũng là Tri phủ, hôm nay thật sự muốn bán gạo của Hoắc gia ngoài thành cho sơn phỉ? Ngay cả nàng cũng không hiểu nổi rốt cuộc Hoắc Dần đang tính toán gì nữa.

Lý Thủ Tài không lên tiếng, Lý phu nhân cũng không dám tùy tiện nói chuyện.

Lúc này Hoắc Dần mới ồ một tiếng, trong con ngươi mang theo vài phần thất vọng: “Xem ra số tiền kia, ông chủ Lý không dám kiếm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.