Guilty Fate (Thiên Mệnh Tội Lỗi

Chương 14: Ngôi mộ đom đóm (2)




"Chúng ta không có mệnh...là kẻ đáng lẽ không nên sinh ra trên cõi đời!"

Cuối cùng, sự thật kinh khủng đã hoàn toàn được tiết lộ, như một cơn thủy triều cuồn cuộn cuốn qua bãi cát,tẩy sạch mọi dấu vết cố hữu.Đầu óc Sadara trống rỗng,cũng giống như những đứa trẻ khác, niềm tin của nó lúc này chợt méo mó.Thiên Mệnh Sư cao cao tại thượng trong tâm trí của nó... không hơn gì hơn là một gốc gác xấu xa khiến người ta nguyền rủa. Có thể nảo,nó lại cùng một xuất thân với công chúa... đều thần dân của Trung Tâm Thế Giới... không... là Hoàng Tộc của Phong Huyền Vực.

"Dù vậy...thì có liên quan gì tới giờ phút này? Người kể cho tôi nghe những điều cũ kĩ đó... để làm gì? Tôi có thể thay đổi thực tại bằng cái quá khứ đã cách cả trăm năm đó ư?"

Sadara vuốt tóc, nhắm mắt hờ hững nói. Nó cảm thấy Ren đang bối rối nhìn nó, hai bàn tay nhỏ bé níu lấy gấu áo nó đầy lo lắng. Khóe miệng nó khẽ nhếch lên. Ren chưa nhận ra, Carsian và tất cả những đứa khác cũng vậy, thế nhưng Sadara đã đoán được. Nó cực kì thông minh để dễ dàng xâu chuỗi mọi việc từ trước tới giờ... về sự hiện diện của Công Chúa ngày hôm đó.Nó không muốn tin, bởi vì cô trong kí ức ngắn ngủi của nó...sẽ không như vậy.

Lão trưởng làng lặng lẽ thu lại tất cả biểu hiện của nó vào tầm mắt. Hào quang linh động đầy cố chấp trong con ngươi linh động của nó không gạt được lão. Trước sự sững sờ của Sadara, cuối cùng, lão thản nhiên nói:

"Không thể thay đổi hiện tại, nhưng có thể rửa sạch quá khứ... Vẽ lên tương lai... Điều đó đã đủ với ngươi chưa?"

"Ta từ chối yêu cầu của bọn chúng. Thung lũng tận cùng... sẽ tham chiến!"

"ĐỪNG CÓ ĐÙA!"

Một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên bên trong khe núi. Mọi người trong làng đều nhìn vào Sadara, nó nắm chặt tay, hàm răng nghiến chặt với đôi mắt rực lửa bùng nổ.

" Tôi có thể không biết hết về mục đích của NGười, nhưng không dễ bị lừa đâu. Nếu ngay từ đầu ý chí của chúng ta đã là chiến đấu... Vậy tại sao cha mẹ chúng tôi lại phải tới cuộc đàm phán? Người đang nói người đã đẩy họ đi tới pháp trường đó mà không đổi lại điều gì sao? Đừng hòng gạt tôi."

"Tôi sẽ không bỏ mặc Ren, cũng sẽ không làm cha mẹ tôi thất vọng. Mạng của hai chúng tôi... sẽ đổi lấy sinh cơ của thung lũng này."

Không một phút chần chờ, nó kéo tay Ren, định lôi con bé ra khỏi bầu không khí ngột ngạt dưới ánh mắt chòng chọc của dân làng. Thế nhưng, cơ thể nó đột nhiên cứng ngắc. Bàn tay đang nắm cổ tay Ren lúc này trống trơn, chỉ còn một nắm hạt sáng xanh ngọc thoát ra như cát biển chảy khỏi lòng bàn tay nó, thổi bùng lên giửa thung lũng tăm tối. Sadara ngây ngốc, bất giác nhìn lại vị trí Ren vừa đứng.

"Sadara... em... hóa đom đóm rồi.."

Ren vẫn đứng đó, sững sờ nhìn lại Sadara, rội lại cúi xuống hai bàn tay bé con của nó. Dưới khuỷu tay, trong ống tay áo lại trống rỗng,chỉ có những hạt sáng rực rỡ đang phiêu phù, lập lờ bốc lên cao.

"REN"

Sadara cảm thấy trái tim nó vừa rớt xuống, nó bước tới vươn tay ra muốn chạm vào đôi tay đang dần tan biến của Ren. Trong nháy mắt sau, nó tưởng như hai mắt mình bỗng mờ đi, đôi bàn tay nhỏ bé của Ren đã chân thực nằm gọn trong lòng bàn tay nó, tựa như vừa rồi chỉ là một ảo giác. Hai đứa bối rối nhìn nhau trong chốc lát, rồi không hẹn mà cùng đưa tầm mắt về phía lão trưởng làng.

"Ngươi hỏi ta.. Sự hi sinh của bọn họ đổi lấy điều gì? Đây.. chính là câu trả lời!"

"Ngươi hỏi ta...quyết định thực sự của chúng ta là gì? Đây...chính là câu trả lời."

"Ngươi không cần phải tin vào lời nói của ta... Sadara. Hảy dùng trái tim để cảm nhận. Ngươi thấy trong gì mắt ta, trong mắt mỗi thành viên trong ngôi làng... trong từng hồi niệm dưới thung lũng?... Đó là sự thật! Đó là câu trả lời"

" Nói cho ta biết... Ngươi nhìn thấy gì? SADARA!"

Hô hấp của Sadara trở nên dồn dập, tựa như huyết mạch của nó sôi trào theo mỗi câu nói của lão trưởng làng. Nó gắng bỏ qua nghi ngờ và phẫn nộ, hít một hơi thật sâu quan sát từng khuôn mặt đã rất đỗi thân quen đang chú mục vào nó. Dưới tưng hồi niệm lần lượt ùa về như sóng triều, nó thấy trong mắt họ... là yêu thương che dấu... là cố chấp.. là chấp niệm kiên cường sẽ không bỏ rơi một ai cả.

Câu trả lời mà nó nhận được... đã quá rõ ràng.

Ren đã khóc, tựa vào vai nó nức nở như ngày còn bé. Nước mắt của con bé lại chảy xuống theo hạnh phúc, không còn một gánh nặng nào mà không ngừng tuôn rơi.

Nhưng Sadara không cảm thấy vui vẻ, bởi vì điều nó suy đoán đã đúng.

"Chị.. mong muốn vậy sao... Alluriana?"

"Ruin... phát băng cho mọi người"

Lão tưởng làng khép hờ hờ mắt, đột ngột nói. Ngay sau đó, Sadara thấy lão RUIn lấy từ sau lưng ra một cái thùng gỗ nhỏ cũ kĩ, bên trong chứa đầy những dải băng bằng lụa trắng, xếp gọn gàng. Lão tiến lên phát cho mỗi người trong làng một dải băng, nhưng tới khi đưa cho Sadara, Ren và Carsian thì lại nói thêm một câu.

"Các ngươi có thể rời đi. Vì Arkada và CArne... hãy giữ lấy niềm hi vọng của họ..."

Sau khi băng đã phát hết, Ruin lùi lại bên canh lão trưởng làng, nhanh chóng buộc dải băng của mình thành một vòng trắng trên đầu. Người lớn trong làng ngay lập tức làm theo lão, sau đó là những đứa trẻ cũng lưỡng lự đầy hoang mang lần lượt đeo lên dưới sự thúc dục của cha me chúng. Chỉ còn lại Sadara, Ren và Carsian vẫn nắm dải băng trong tay mà chưa mang lên. Sadara ngơ ngẩn nhận ra thung lũng lúc này đã tràn ngập trong màu trắng nhạt nhòa. Đó là màu của sự thanh tẩy... Kết thúc một kiếp mệnh.

"Nhiệm vụ mà công nương Alluriana giao cho chúng ta... hẳn ngươi đã đoán được!... Trấn thủ tại nơi này, cố gắng cản đường Viêm Huyền Vực lâu nhất có thể. Bảo vệ Phong Huyền Vực mà tổ tiên ta đã ruồng bỏ"

"Tử thủ?..."

SAdara mấp máy môi đầy khó nhọc,nó run rẩy bắt gặp lão trưởng làng cười hiền từ giống như mỗi khi lão xoa đầu nó ngày còn bé.

"dùng Thiên Mệnh bị nguyền rủa của chúng ta... vẽ nên sinh cơ của các ngươi. Sadara... ngươi và tất cả trẻ em phải sống sót...Ngẩng cao đầu trở lại Murim trong vinh quang thanh thản... Bởi vì tội lỗi năm xưa đã được rửa sạch... Các ngươi... có mệnh rồi!"

"Không thể!"

Sadara giật mình nhìn sang, bắt gặp Carsian với hai hốc mắt đỏ hồng trào xuống từng hàng lệ. Nó vươn tay cuốn dải băng thành hai vòng quanh đầu, không chút do dự thắt lại, hai đầu dải băng trắng như sương khói tung bay trong gió.

"Tôi biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì rồi! Đau đớn khủng khiếp... giống hệt như ngày hôm đó tôi chợt mở mắt ra mà không thấy cha mẹ... Tôi không thể chịu được cảm giác đó một lần nào nữa... Chỉ mất đi hai người đã khiến tôi thương tâm tới như vậy.. Thì khi mọi người đều không còn nữa... tôi chắc hẳn sẽ phát điên lên mất. Một lần đánh mất đi gia đình là đủ rồi! Lần này, xin người hãy cho tôi được ở lại... Bên cạnh tất cả cho tới giây phút cuối cùng."

Cuối cùng, nó đưa mắt nhìn về phía Sadara, nặn ra một nụ cười khó khăn:

"Tao xin lỗi... Sadara. Có vẻ như cuối cùng tao cũng hiêu được mày... Cảm xúc đó... đúng là không dễ chịu chút nào!"

Giọng của nó chứa đầy áy này, ngượng ngùng giống hệt như ngày hai đứa còn cùng nhau đi thám hiểm khắp thung lũng tận cùng.

Ánh mắt Sadara trở nên phức tạp, nhưng nó chưa kịp nói gì thì đã thấy bàn tay bị bóp chặt. Bên cạnh nó, Ren với đôi mắt trong vắt kiên định khẽ gật đầu.

Đúng vậy... khoảnh khắc này... Không phải là Murim, mà chỉ có thung lũng này mới đem lại cho nó. Dưới bầu trời đầy sao... là nhà.

"Thằng ngốc..."

"Không có gì thay đổi cả... Lời hứa của tôi"

Sadara buộc dải băng trắng quanh đầu, nắm chạt bàn tay Ren hơn nữa,khẽ mỉm cười.

"Cùng đi gặp cha mẹ thôi.."

Rầm Rầm...

Tiếng rung động nặng nề vang vọng từ đỉnh núi như bước chân của thần chết đang dần vươn tới thung lũng. Bọn chúng đang tới, mang hteo sát khí ngút trời để hủy diệt mọi thứ. dù bầu trời đã không còn ánh mặt trời, nhưng tận sâu trong những đám mấy đen, từng cái bóng lửa như ẩn như hiện vẫn cuốn quanh thung lũng đầy đe dọa.

Dưới lòng núi, mọi sự đã được chuẩn bị xong. Cuối cùng trừ Sadara, Ren và Carsian, tất cả những đứa trẻ khác đều được an bài đường lui an toàn qua một đương hầm xuyên qua khe núi hướng về Murim. Nhiều đứa khóc nức nở, nhất định không chịu dời đi khiến cha mẹ chúng tức giận quát mắng liên hôi, cuối cùng bị ép vào đường hầm. Dù đau đớn,nhưng sự chia lìa đó là tất yếu.

LÚc này, đầy đủ người lớn đã tập trung lại trước cổng làng. Trên đầu mỗi người đều mang một dải băng trắng, khiến không khí cô tịch của thung lũng trầm lặng mà tang thương như một đám tang. Đưa tang quá khứ... đưa tang số mệnh hay vĩnh viễn dừng thời gian lại khoảng khắc này. Cả thung lũng cất khúc ca đưa tang thần dân của nó, trầm trầm mặc mặc đi tới cõi vĩnh hằng.

KHông một ai lên tiếng, tựa như cùng một suy nghĩ, mọi người đều cố gắng tận dụng sự tĩnh lặng đó để ghi nhớ về thung lũng sâu hơn một chút, khắc vào tâm khảm hình bóng hồi niệm của từng cành cây ngọn cỏ nơi này.

"Sắp rồi đúng không..."

CArsian đứng bên cạnh Sadara và Ren, ngước mắt lên trời khẽ thì thầm.

"Ờ... kết thúc.."

"Mày biết không... Sadara... Có lẽ khi tao gặp lại cha... Ông sẽ cằn nhằn nhiều lắm đấy"

"Mày nên nghĩ xem sẽ nói gì với ổng đi!"

Sadara nhàn nhạt đáp, rồi hai đứa cùng mỉm cười.

Đúng lúc này, ở chính giữa cổng làng, lão trưởng làng mở bừng hai mắt. Rồi dưới bầu trời đen loang loáng từng ánh lửa, lão trưởng làng lần đầu tiên-cos lẽ là từ khi Sadara có nhận thức- chậm rãi đứng lên từ chiếc xe lăn. DÁng vẻ già nua nhưng vững vàng, đổ dài cái bóng liêu xiêu như đại thụ phủ lấy mặt đất. Gió làm chòm râu bạc và cái áo chùng nâu của lão phần phật tung bay. KHóe miệng nhăn nheo hé ra, không rõ là hít lấy một hơi thật dài không khí thân thương, hay là một tiếng thở dài xuyên qua bao năm tháng.

BÀn tay lão run run rút từ ngực áo ra một cuộn giấy hai đầu cuốn lụa trắng, kính cẩn đưa lên đối diện bầu trời.

"Arkada và Carne đã cho chúng ta thêm một khoảng thời gian quý báu. Dấu vết Thiên Mệnh công nương Alluriana lưu lại cho chúng ta đã hoàn chỉnh... và giờ chính là lúc tỉnh giấc"

"Ngày hôm nay... sẽ là ngày ta đòi lại danh dự đã mất"

"Ngày hôm nay... sẽ là lúc Thiên Mệnh của ta trở lại gầm trời"

"NGày hôm nay... cả thung lũng nổi dậy... rửa sạch nguyền rủa"

"... vì hoàng hôn của sự hủy diệt, bình minh nhuộm trong máu của kẻ thù..."

"Hoàng Tộc Murim... sẽ vùng lên... một lần cuối"

MÍ mắt Sadara giật giật, nhiệt huyết sục sôi hơn bao giờ hết. Rốt cuộc mười bốn năm chưa một lần nhìn thấy Thiên Mệnh... lúc này sẽ ra sao? Nó thấy lão trưởng làng cực kì khó nhọc chậm chạp mở cuộn giấy ra. MỖi khi cuộn giấy mở ra một phần, ánh sáng như hoàng kim tàn phá bóng tối trong thung lũng. Nhưng trong lúc mọi người đang hoàn toàn chìm đắm vào khoảnh khắc thần thánh đó, nới đuôi mắt Sadara lại rung lên kịch liệt khi một hình bóng hiện lên cuối chân trời. TỪ trên mỏm đá nhô ra của khe núi tận cùng, y tựa như trôi nổi giữa hư không với áo choàng đen phấp phới, phát tán ra một khí thế áp bức khủng khiếp khiến nó muốn nghẹ thở

"Cái quái gì vậy... Hắn... Là Thiên Mệnh sư Viêm Huyền Vực sao?"

LÃo trưởng làng cũng đã nhận ra sự tồn tại của y. Hai con mắt đục ngầu của lão nổi lên vài sợi máu. Lão manhh mẽ kéo cuộn giấy trên tay ra hết toàn bộ. LẬp tức, một loạt văn tự ma thuật mang hơi thở cổ xưa tuôn trào ra xung quanh thành những vòng cung khổng lồ cuốn quanh thung lũng. Kế đó, Sadara thấy những văn tự đó vần chuyển như cơn lốc, phút chốc xếp lại thành hình giống như kim tự thâp ánh sáng lộn ngược, kim quang kéo lên xé toạc bầu trời thành một lỗ hổng cực đại.

"Hữu hình Thiên mệnh... Cầu xin Minh Đạo xuất hiện. Mở ra số mệnh ban xuống thế giới này..."

"Thiên mênhh hàng lâm!"

Ầm.

BẦu trời giờ phút này dường như nổ tung, phân tách thành hàng triệu hạt sáng như sao băng xuyên qua lỗ hổng đen ngòm giữa chín tầng mây rơi xuống thế gian. Lúc này, Sadara cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát khủng khiếp. Cái dấu màu trắng bạc phát sáng rực rỡ, lại xuất hiện một sợi dây hư ảo mỏng manh nối liền bàn tay nó tới tận bầu trời, tìm tới một trong hàng triệu ngôi sao băng đang rơi xuống một sự phản hồi.

CUối cùng, dải ánh sáng hư ảo của nó cuốn quanh một ngôi sao băng nhỏ, hòa quyện rồi tan biến, truyền tới đại não Sadara một chấn động khủng bố.

"Đây... là thiên mệnh?"

Trong cơ thể nó lúc này dường như tồn tại thêm ý chí của một sinh mệnh hoàn toàn khác. Mỗi khi ý thức đó lớn dần lên, nó lại cảm thấy đau đớn hơn một phần. Không chỉ Sadara lâm vào tình trạng như vậy, tất cả mọi người trong làng, thậm chí là những đứa trẻ đã tiến vào đường hầm cũng đang dãy dụa trong đau đớn. Lão trưởng làng gồng mình cuốn lấy một ngôi sao băng khổng lồ nhất, Hai mắt lão vằn những tơ máu khi ý thức của Thiên Mệnh đang dần lớn mạnh.

"Hữu hình chi mệnh"

LÃo gào lên át đi cả tiếng ầm ầm của trời đất, từ cơ thể gầy yếu xế chiều bùng nổ ra một loại khí tức kinh thiên động địa, quét ngang chân trời như thần linh thức tỉnh. Sau lưng lão hiển hiện một hình bóng mờ ảo đang dần trở nên chân thực, tỏa ra dao động của số mệnh cuồn cuộn không dứt.

THiên Mệnh của lão... là một con khỉ trắng khổng lồ.

TỚi lúc này, tất cả dân làng lần lượt thức tỉnh. TRong thung lũng nhỏ bé, từng đạo Thiên Mệnh giáng xuống như vệ thần đứng trên mặt đất không thể suy chuyển. Sadara đã thấy Thiên Mệnh của Ren. Cũng giống như lúc trước, cơ thể Ren tỏa ra những hạt ánh sáng đom đóm màu xanh ngọc nhàn nhạt, trôi nổi giữa không trung. CÒn Thiên Mệnh của Carsian có hình dạng một con sơn dương to lớn, như một cơn gió lướt quanh thung lũng. Nhưng cả hai đứa đều không kích động, chúng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Sadara đang dần lấy lại ý thức.

"Sadara... tại sao mày..."

"Không thể nào..."

Sadara giơ hai bàn tay lên trước mặt, khóe miệng mấp máy đầy khó nhọc. Cái dấu màu bạc lúc này có một vết nứt nhỏ, tắt dần ánh sáng. NHưng nó còn chưa cảm thấy điều đó, khi ý thức của Thiên mệnh đang hình thành đã đột ngột tiêu biến. Xung quanh nó lúc này trống trơn, không hề tỏa ra ánh sáng sinh mệnh nhàn nhạt như những người khác.

"Thiên Mệnh của tôi... Ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.